Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 897
Dịch giả: Tiểu Băng
Mạnh Kỳ vốn rất ôm hi vọng vào Chân Võ sẽ để lại gì đó, nhưng nay khi không có, hắn đương nhiên vô cùng suy sụp và thất vọng.
Với sự thần thông quảng đại của Lục Đạo, cả gan động tay chân với cả Kim Hoàng chuyển thế, Yêu Thánh truyền nhân, ngay cả Thái Dương thần quân Hi mà cũng phải vô cùng đề phòng với nó, muốn giấu nó việc gì đó quả thực là không dễ chút nào.
Có thể thấy, Lục Đạo phát hiện hắn tìm tới Hoàng Tuyền chuyển thế thân không phải vì theo dõi hắn, cũng không có khả năng động tay chân, theo dõi nguyên thần.
Nếu không phải thông qua động tay chân theo dõi nguyên thần, vậy thì chỉ còn có hai nguyên nhân, một là Bích Du cung này đã bị nó động tay chân, hai là Lục Đạo đã sớm biết hướng đi của Chân Võ đại đế, tìm ra được tung tích của Hoàng Tuyền chuyển thế thân, nên ở sẵn đây để chờ hắn.
“Sau này làm việc, không thể ỷ lại vào Bích Du cung nữa, và hình như nhiệm vụ Lục Đạo giao phó rất có khả năng nó đã biết được đáp án......” Mạnh Kỳ nghĩ.
Gợn sóng trong mắt thằng bé “Hoàng Tuyền” càng thêm kịch liệt, hình như lúc Mạnh Kỳ nghe được tiếng của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ thì nó cũng phát hiện ra cái gì đó, trong mắt càng tăng thêm sự đề phòng và kinh hãi!
Rầm, thân thể nó đột nhiên tan rã thành một bãi máu, một tia sáng huyết hoàng bay ra, tỏa thành vô số tia sáng nhỏ xíu, vọt đi các hướng.
Làm Mạnh Kỳ nhất thời không tìm ra được Hoàng Tuyền chuyển thế Chân Linh ở trong tia sáng nào, trơ mắt nhìn nó biến mất.
“Hừm, thủ đoạn giữ mạng của đại năng truyền thuyết hửm......” Mạnh Kỳ nheo mắt, “Hoàng Tuyền đang sợ cái gì, ngay cả một câu cũng không thèm hỏi về hài cốt của mình?”
Chân Võ đại đế sau khi bước vào “Sinh Tử nguyên điểm”, qua bao nhiêu năm, có đi ra lần nào chưa?
Nguyên thần Mạnh Kỳ hóa thành tia sáng, bay lên trời cao, trở về.
Khe hở không gian co lại, ngân hà hư ảo vỡ tan, bầu trời lại trở về như cũ, ánh trăng treo cao, chiếu ánh sáng nhẹ nhàng xuống biệt thự.
............
Nguyên Thần chui vào nhục thân, Mạnh Kỳ giật giật ngón tay, đi ra bí thất, đi đến Tiên Tích phường.
Vì hắn sử dụng Luân Hồi phù gia tốc thời gian, nên tuy hắn ở trong thế giới Phong Thần đã hơn một năm linh hai tháng, nhưng ở Bích Du thiên thì lại chưa qua bao nhiêu, vẫn chưa có ai trả lời về thông báo mua “Luân Hồi phù” của hắn.
Mạnh Kỳ thò tay vào trụ ngọc, lĩnh phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ Chân Võ.
Trong bàn tay hắn hiện ra một hạt giống màu xanh nhạt, bên ngoài có phủ một tầng mây khói, bên trong ẩn hiện quang mang không ngừng sinh diệt.
“Tiệt Thiên thất kiếm” tổng cương của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ chắc chắn là có vấn đề, nhưng phẩm giai thì không ảnh hưởng, đối với việc tìm hiểu luyện kiếm của hắn vẫn có tác dụng lớn.
“Phải chia sẻ với mọi người mới tìm hiểu được nhiều. Ngoài mình thì chỉ còn có Chỉ Vi, tiểu tham ăn và Tề sư huynh mà thôi.” Mạnh Kỳ ấn hạt giống lên trán. Trong đầu hiện ra cảnh thương hải tang điền, tang điền thương hải, tân sinh hủy diệt, hủy diệt tân sinh không ngừng không nghỉ, làm người ta có cảm giác mình trải qua không biết bao nhiêu là năm tháng, tâm cảnh và tinh thần đều trở nên già nua, đạm mạc.
Không giống cảm ngộ “Như Lai thần chưởng” tổng cương, hắn không nhìn thấy võ đạo nào, cũng không nhìn thấy Đạo Tôn nào.
Đạo khả đạo, phi hằng đạo.
Đạo pháp đương nhiên!
Trong đầu hắn như nảy ra cái gì đó, nhớ tới “Đạo Truyền Hoàn Vũ”, hình như lại có một cảm giác khác hẳn so với trước.
............
Rời khỏi Tiên Tích, Mạnh Kỳ không đi tìm mấy người Giang Chỉ Vi mà đi Bắc Chu, thẳng đến Trường Nhạc.
Với khả năng của hắn hiện giờ, muốn tự sáng tạo thần công là chuyện quá xa vời, thời gian một năm không sao làm được, nên bây giờ phải giành giật từng giây.
Trước phải đi tìm Cao Lãm mượn Kim Sinh kính, cảm ngộ nó, sau đó tìm Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư, cùng họ tu luyện.
Không lâu sau, Mạnh Kỳ đến Trường Nhạc, nhưng hắn không đi gặp Cao Lãm. Mới năm ngoái phá hư chuyện của y, bây giờ mà cứ thế xông tới cửa, coi chừng bị Nhân Hoàng kiếm chém cho tan nát, y hiện giờ đang là Bắc Chu hoàng đế lãnh khốc chứ không phải là Phong Hoàng ngu ngốc!
Hắn rẽ qua Phi Nhạn hồ, quang cảnh hồ quang cực đẹp.
Đây là nơi Cao Lãm thủy táng người yêu Yến Nhiên!
Vật đổi sao dời, là Huyền Nữ ứng thân, thi thể của Yến Nhiên đương nhiên sớm đã biến mất, chỉ còn lại y quan dưới đáy hồ mà thôi. Nhưng đối với Cao Lãm, cái quan tài đó mới là thứ tượng trưng cho Yến Nhiên thật sự.
Mùng sáu tháng tư, ngày giỗ Yến Nhiên, Cao Lãm tất sẽ đến nơi này!
Tới lúc đó, cảm xúc của y không còn bình tĩnh, cực có khả năng trở thành đại ca ngu ngốc nhà hắn.
Từ nay tới mùng sáu tháng tư còn một đoạn thời gian, vừa lúc ở đây tĩnh tu, tìm hiểu thêm “Đạo Nhất ấn”.
Mạnh Kỳ vào rừng, tìm một hốc cây, ngồi nhắm mắt tu luyện, mặc kệ thời gian.
............
Mùng sáu tháng tư.
Hắn tỉnh dậy, mở mắt nhìn ra phía hồ.
Đát đát đát, một cỗ xe ngựa từ xa chạy đến, người lái xe khí vũ hiên ngang, khuôn mặt tuấn mỹ, môi cực mỏng, chính là đương kim Đại Chu hoàng đế, Nhân Hoàng kiếm chi chủ, Phong Hoàng Cao Lãm!
Y ăn mặc rất bình thường, tự mình đánh xe, không có tùy tùng đi theo, cũng không phi độn.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
4707 chương
692 chương
131 chương
1788 chương
1619 chương
580 chương
98 chương