Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 896
Dịch giả: Tiểu Băng
Hiện trường kinh dị làm đám thám tử run rẩy, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần.
Họ từng xử lý án mạng rất nhiều, nhưng chưa từng thấy cái hiện trường nào sởn tóc gáy tới mức độ này, theo bản năng cảm nhận được một sự nguy hiểm chưa biết không sao mô tả được bằng lời.
“Ma quỷ......”
“Ác Ma......”
Cả đám chĩa hết súng ống ra, định đi vào, thì một thám tử râu quai nón bỗng thốt lên: “Là hắn!”
“Cái gì?” Người cầm đầu dừng lại, quay qua nhìn y.
Thám tử kia run lẩy bẩy, hàm đánh lập cập, sợ hãi nói: “Đừng, đừng đi vào!”
“Tôi nhận ra thằng bé, không, Ác Ma đó!”
“Nó là Ác Ma?” Cảnh sát trưởng cau mày, quay lại nhìn thằng bé con đang đứng ngây ngốc.
Không phải nó là kẻ giết người đấy chứ?
Đám thám tử còn lại đều không hiểu vì sao đồng bạn lại muốn nói như vậy.
“Tôi, hồi trước tôi có phụ trách một vụ án mạng, có liên quan tới thằng bé đó. Lúc nó sinh ra, xảy ra dịch cúm, cả nhà nó chỉ trong mấy ngày đều bệnh chết sạch, nó được cô nhi viện thu dưỡng, chỉ trong vòng năm năm, cô nhi viện đó gặp phải nào hỏa hoạn, nào cướp bóc, nào sét đánh đủ thứ, năm nào cũng có cả chục người mất mạng, được người ta gọi là khu nhà tử thần.”
Thám tử râu quai nón nhớ lại những kí ức kinh khủng của mình, “Năm kia, cái cô nhi viện tử thần đó đóng cửa, nó được người ta thu nuôi, nhưng… những gia đình nào thu dưỡng nó đều thi nhau chết sạch. Có gia đình thì mâu thuẫn, con cái giết cha mẹ, sau đó tự sát, có gia đình thì gặp phải tai nạn, bị xe tải đâm vào nhà.”
“Nhưng nó… lần nào nó cũng sống!”
‘Sự tích’ huy hoàng của thằng bé làm cảnh sát trưởng rùng mình, tay siết chặt lấy cò súng, đám thám tử đều tim đập như đánh trống. Tên đồng bạn này của họ xưa nay chưa bao giờ lấy chuyện đùa dai dọa người, loại chuyện này y không có khả năng nói dối.
Quan trọng nhất là, họ cũng đều có nhiều ít được nghe tới những chuyện này.
“Làm sao bây giờ?” Cảnh sát trưởng nhìn thằng bé, hỏi mọi người.
Thám tử râu quai nón đã có sẵn câu trả lời: “Mời, mời giáo sĩ mang nước thánh tới, mời cả thầy trừ ma nữa!”
“Này...... Coi chừng bị người ta cười vào mũi!” Cảnh sát trưởng lầm bầm. Một đám thám tử kinh nghiệm đầy mình lại bị hiện trường án mạng dọa cho sợ tới mức phải tìm tới giáo sĩ mà thấy trừ ma hỗ trợ!
“Dù sao cũng đâu có ai nói ra ngoài!” Thám tử râu quai nón biện bạch.
“Được!” Cảnh sát trưởng thật sự là lo lắng, bản năng bảo ông không nên tùy tiện đi vào trong biệt thự.
Gọi hai cú điện thoại xong, ông và thuộc hạ canh chừng ngoài cửa, nhìn chằm chằm thằng bé con, càng nhìn càng thấy sợ. Vì đôi mắt của thằng bé không hề có tí thần thái nào, cứ y như mắt người chết, so với cảnh máu me kinh dị xung quanh còn khủng bố hơn.
Một lúc sau, hai chiếc xe hơi gần như đồng thời chạy đến, một giáo sĩ mặc áo đen xuống xe, một tay cầm sách, một tay cầm một cái bình thủy tinh nhỏ khắc những kí hiệu thần thánh, từ xe thứ hai là một đạo sĩ đầu to mặt dài, râu khô vàng.
“Úc, nơi này có khí tức tà ác rất nồng đậm!” Giáo sĩ vừa xuống xe, lập tức giơ cao quyển sách trong tay, ngâm nga.
Cảnh sát trưởng nghênh đón, kể lại mọi chuyện cho hai người nghe, nhờ giáo sĩ tinh lọc nơi này giúp.
Đám thám tử thì tiếp đón thầy trừ ma, dẫn ông ta đi xem xét phong thủy xung quanh biệt thự.
Giáo sĩ mở bình thủy tinh, lầm rầm tụng niệm gì đó, rồi bước tới, trang nghiêm nói: “Ma quỷ, trở lại Địa Ngục ngươi đến đi thôi!”
Hắn đi vào biệt thự, vẩy nước thánh trong bình ra xung quanh, cả lên người thằng bé con, làm tóc và mặt nó ướt nước.
Thằng bé như được đánh tỉnh, kêu lên đau đớn, ngồi xổm xuống.
Giáo sĩ cười đắc ý, xoay người, nghiêm trang nói: “Ta đã khu trừ ma quỷ.”
Cảnh sát trưởng thở phào, đang định khen ngợi, thì thấy cái đèn treo trên trần bỗng bong ra, rơi thẳng xuống đầu giáo sĩ.
Đông!
Giáo sĩ bị đập ngã nhào xuống đất, trán nứt toác, óc máu văng tung tóe, mắt trợn lên đầy sợ hãi, không kêu được tiếng nào, đã trở về với vòng ôm ấp của thần.
Cảnh sát trưởng há hốc miệng, lời đã ra tới cửa miệng trong nháy mắt không còn.
Ác Ma, thật sự là Ác Ma, giáo sĩ vẩy nước thánh thôi mà cũng bị đứt đèn treo đập chết!
Đám thám tử kinh hãi, không ngừng lùi ra sau, người bỏ chạy, người tìm chỗ trốn, người chạy tới cạnh thầy trừ ma, khẩn cầu nhìn ông ta.
Thầy trừ ma khó nhọc nuốt nước miếng, một màn vừa rồi thật sự rất có lực đe dọa.
Ông ta vội vã nói: “Đó là Tử Thần chuyển thế, nơi này đã biến thành Địa Ngục, chạy mau! Đợi ngày mai mặt trời mọc hẵng quay lại xử lý!”
Phải chạy thôi, không chạy là chết!
Vừa dứt lời, ánh trăng trên cao cũng bị một đám mây che mờ, những làn mây mù lượn lờ như quần ma loạn vũ, bầu trời đêm trở nên tối tăm u ám.
Sự u ám làm cho cả đám người đều nhũn cả chân, sợ đến run rẩy.
Thật là Tử Thần chuyển thế sao?
Tử Thần đã hoàn toàn thức tỉnh?
Bầu trời đêm tiếp tục thay đổi, hiện ra một bầu trời sao dày đặc, mênh mông thăm thẳm.
Những làn mây mù hội tụ, ngưng tụ thành lốc xoáy đen ngòm, vang vọng tiếng sấm rền.
Lốc xoáy xé rách hư không, xé toạc bầu trời, lộ ra một không gian đen thui, hỗn độn.
“Tử Thần......”“Không, là Đại Ma Vương ở dưới địa ngục xuất hiện!” Các thám tử trở nên tuyệt vọng.
Trong hỗn độn, hiện ra một cung điện cao to nguy nga, tấm biển to viết ba chữ:
“Bích Du cung!”
“Bích Du cung......” Thầy trừ ma há hốc mồm kinh ngạc.
Thật có Bích Du cung?
Có một Bích Du cung xuất hiện!
Ầm! Sấm rền quấn thành một tràng, chấn người ta kinh hồn táng đảm, hai tai ù cả đi. Từ trong cung điện, những tia sét đen trắng nhỏ bé bắn ra, hợp lại thành một tia sét to, ầm ầm đánh xuống!
Tia sét chiếu sáng cả đất trời, cả khu biệt thự.
Ầm!
Lôi Đình bổ xuống đất, mặt đất không hiện ra vết cháy đen, mà xuất hiện một đạo nhân áo xanh, đôi mắt sâu thăm thẳm!
“Bích Du cung đạo nhân...... Đạo nhân...... Không phải là vị thiên tôn nào đó chứ......” Thầy trừ ma như đang nằm mơ, hai chân mềm nhũn ra, ngã ngồi xuống đất, đám thám tử cũng không hơn gì, chỉ là không có suy nghĩ giống ông ta mà thôi.
Vừa nhìn thấy đạo nhân áo xanh, thằng bé nhảy giật lên, đôi mắt màu huyết hoàng, môi buột ra tiếng khóc, xoay người bỏ chạy lên trên lầu!
Đạo nhân áo xanh này chính là nguyên thần và pháp tướng của Mạnh Kỳ biến thành, đang đi tìm chuyển thế thân của Tà Thần Hoàng Tuyền, khơi dậy kí ức của Hoàng Tuyền, để tìm hiểu tung tích cuối cùng của Chân Võ đại đế, xem xem ông có để lại cái gì hay không, ví dụ như là Tiệt Thiên thất kiếm!
Thấy thằng bé con bỏ chạy, Mạnh Kỳ lóe một cái, đã xuất hiện ngay trước mặt nó, cánh tay đưa ra, năm ngón tay trắng nõn như ngọc, thon dài hữu lực.
Dù thằng bé có tránh né ra sau, ngón tay kia vẫn hiện ra trước trán nó, biến thiên kích địa, túc thế luân hồi!
Biển tâm linh tối thui, những mảnh vỡ kí ức trồi lên, lóe ra những hình ảnh, đầu Mạnh Kỳ đột nhiên đau nhói, phải lùi lại một bước, nhìn thằng bé.
Trong đôi mắt thằng bé, vô số hình ảnh lướt qua cực nhanh, không sao nhìn kịp, thằng bé hé miệng, giọng âm lãnh mà trang nghiêm: “Không ngờ ngươi lại tìm được ta trong một cái chuyển thế thân......”
Hơn mười vạn năm sau, ý niệm của Tà Thần Hoàng Tuyền lại tái hiện thế gian!
Giọng y trở nên sắc nhọn:
“Chư quả chi nhân!”
“Ngươi có đặc thù của chư quả chi nhân!”
“Hài cốt của ngươi rơi vào tay mỗ, nhưng đối với mỗ, chỉ là dùng nhất thời mà thôi.” Mạnh Kỳ không để ý đến Tà Thần Hoàng Tuyền sửng sốt, bình thản đáp, “Mỗ chỉ muốn biết, Chân Võ đại đế đã đi đâu? Có để lại vật gì hay không?”
“Chân Võ?” Hoàng Tuyền không ngờ đối mặt với “Chư quả chi nhân” lại có chút sợ hãi, “Sau khi hắn bắt được ngô, xem xét thần khu của ngô, cảm ngộ Sinh Tử chi đạo, sáng chế ra phương pháp hoạt tử nhân, thì hình như nghĩ tới chuyện gì đó, lại dùng ngô dẫn tới bờ Cửu U Hoàng Tuyền.”
“Đến chỗ đó, ngô mới hiểu được Chân Võ là nghĩ tới một câu nói nào đó của Đạo Tôn, phát hiện ra một con đường tuy xa vời nhưng mà có hi vọng, nên mới lấy ngô làm dẫn, điên đảo Hoàng Tuyền, để tìm ra ‘Sinh Tử nguyên điểm’, sau đó bước vào đó, rồi không nhìn thấy nữa.”
“Sinh Tử nguyên điểm?” Mạnh Kỳ nhíu nhíu mày.
Đó là cái gì?
Đôi mắt Hoàng Tuyền như có cuộn sóng: “Ngô do Cửu U Hoàng Tuyền dựng dục mà ra, cùng với nó giống như một thể, nhưng ngay cả ngô cũng không biết nó từ đâu mà đến, và chảy đi đâu, tượng trưng cho Sinh Tử chi đạo, không ngờ rằng, Hoàng Tuyền lại từ Sinh Tử nguyên điểm mà đến, và chảy về phía Sinh Tử nguyên điểm......”
“Ngoài cái đó ra, Chân Võ không lưu lại một cái gì cả.”
“Không lưu lại cái gì......” Mạnh Kỳ vô cùng thất vọng, Chân Võ đại đế không hề để lại gì hết!
“Sao ngươi lại nói cho ta biết?” Mạnh Kỳ hỏi.
Hoàng Tuyền cười lạnh: “Tại sao ngô lại phải giữ bí mật giùm hắn? Bị hắn tra tấn còn chưa đủ sao?”
Lời còn chưa dứt, bên tai Mạnh Kỳ vang lên giọng nói đạm mạc quen thuộc:
“Nhiệm vụ Chân Võ liên hoàn hoàn thành, phần thưởng ‘Tiệt Thiên thất kiếm’ tổng cương, có thể chia sẻ cho đồng bạn cùng tìm hiểu!”
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ? Mạnh Kỳ không hề thấy vui, chỉ thấy khiếp sợ.
Mọi hành động của hắn đều không qua mắt được Lục Đạo!
Ngay cả dùng Bích Du cung cũng không che chắn được? Hay vì Lục Đạo đã sớm biết Hoàng Tuyền chuyển thế thân đang ở đâu, chỉ chờ hắn tự mình tìm tới?
Sự suy sụp chán nản trào dâng trong lòng hắn, làm hắn trở nên vô cùng nghi ngờ đối với “Tiệt Thiên thất kiếm” tổng cương.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
4707 chương
692 chương
131 chương
1788 chương
1619 chương
580 chương
98 chương