Dịch giả: Tiểu Băng “Đến lượt các ngươi!” Giọng vang như tiếng sấm, lúc hắn nói đã kích phát Nguyên Tâm ấn làm gốc, dùng lôi ngôn thành tướng, vang vang vào lòng Phụng Điển thần sứ và Hoan Hỉ Bồ Tát, Hoan Hỉ Bồ Tát còn đỡ, chỉ sửng sốt mà thôi, nhưng Phụng Điển thần sứ thì nguyên thần chấn động, tim đập như đánh trống, đại não sung huyết, tầm mắt nhòa đi. Lâu chủ Bất Nhân lâu như thế là chết? Tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh? Quỷ dị quá mức, rung động quá mức, mang tới lực trùng kích quá mức, Hoan Hỉ Bồ Tát là Đại Tông Sư, thành danh nhiều năm, không biết đã từng bắt sống biết bao nhiêu là cường giả, gặp phải bao nhiêu là nguy hiểm khác thường, nhưng lúc này cũng không giữ vững được tâm, vừa sợ vừa hãi, chỉ trong tích tắc đó, một ánh sáng gì đó chỉ lóe lên rồi mất, rồi Bất Nhân lâu lâu chủ cứ như tự nhiên quy thuận “Cuồng Đao”, dâng hiến cho hắn cả thể xác lẫn tinh thần, không hề chống cự một chưởng nhẹ bẫng kia của hắn, cứ như không phải là chết, mà là được giải thoát, được trao tặng trường sinh. Bất Nhân lâu lâu chủ xếp hạng thứ chín Địa bảng, Hoan Hỉ Bồ Tát đứng thứ mười một, hai người cách nhau không nhiều, lại cùng có thần binh trong tay, nếu hai bên chiến đấu, chiến lực coi như sàn sàn gần bằng nhau, nhưng lâu chủ Bất Nhân lâu đâu có bao giờ giao thủ chính diện! Nếu đã bị y nhắm vào, lại tóm được thời cơ thích hợp, vậy thì e là ả không thể nào chống nổi. Nhưng ngay cả Bất Nhân lâu lâu chủ cũng còn thất bại, ả có thể ngăn được sao? Quan trọng nhất là, ả hoàn toàn không nhìn ra “Cuồng Đao” Tô Mạnh đã dùng chiêu thức nào hay bảo vật nào, đã dùng cách nào để giết Bất Nhân lâu lâu chủ, càng không biết hắn có thể dùng lại cách đó lần thứ hai, lần thứ ba hay không, phải làm thế nào để ứng phó, mà phàm thứ gì không biết mới là khủng bố nhất! Sau lưng Mạnh Kỳ hiện ra pháp tướng hỗn độn, đạo nhân ẩn ở bên trong, khiếu huyệt toàn thân mở ra, đều ngưng ở chư thiên, quy về nguyên thủy, tập trung vào mũi Linh Bảo đao, lúc này chỉ có “Vạn Vật Phản Hư” mới thích hợp nhất với thanh “Trọng” đao này! Thừa dịp Hoan Hỉ Bồ Tát và Phụng Điển thần sứ vẫn còn sững người chưa tỉnh, Mạnh Kỳ bước vội tới, trường đao chém thẳng vào đoản nhận trong suốt. Thần binh của Hoan Hỉ Bồ Tát có hai loại hình thái, một là đài sen, chuyên về phòng ngự, hai là “Bồ Tát Hoan Hỉ chức”, chuyên về lấy nhu thắng cương, lấy âm hóa dương, là thứ khó chơi nhất, nhưng nó cũng có khuyết điểm là khả năng công kích yếu, dễ bị ngoại lực quấy nhiễu, lúc bị quấy nhiễu sẽ dễ bị xuất hiện lệch lạc và phiêu đãng. Mạnh Kỳ chọn chém đoản nhận, chứ không phải Hoan Hỉ Bồ Tát, vì nếu ả dựa vào đài sen để thủ thì hắn không thể đánh nhanh thắng nhanh, mất đi tiên cơ. Trong khi đó, cái đoản nhận này, chẳng phải Phụng Điển thần sứ đã bảo Độ Thế Pháp Vương đang ngay lúc mấu chốt đột phá, không thể quá mức phân tâm hay sao? Trường đao bổ xuống, Mạnh Kỳ đã dùng tới hết toàn lực, tụ hết vào một điểm ở mũi đao, một cái lốc xoáy hỗn động xuất hiện, đen ngòm nguy hiểm! Rắc! Thế giới lưu ly bị xé rách một khúc, không gian bị hút về phía mũi đao, thanh đoản nhận trong suốt run lên, muốn trốn vào hư không, nhưng hư không đang bị hút về phía lưỡi đao, sự dao động làm ảnh hưởng tới nó, làm nó không trốn được. Ở phía xa, năm ngón tay của Độ Thế Pháp Vương múa may liên hồi, đoản nhận biến hóa liên tục, vẽ ra một đóa sen trắng muốt, những cánh hoa mở ra, đón lấy hỏa đao! Phốc! Lốc xoáy hỗn động đánh trúng đoản nhận, khe nứt không gian rách to thêm ra, những cánh sen bị đánh nát, hóa thành hư vô. Hoa sen chắn đỡ đã vỡ, khe nứt không gian lập tức lan về phía đoản nhận, muốn thôn phệ nó. Độ Thế Pháp Vương biến sắc, định dùng bàn tay còn lại tham gia, nhưng rồi cuối cùng nhắm mắt, thu tay về, đặt trên đầu gối. Hoan Hỉ Bồ Tát quyết đoán quay đầu bỏ chạy, thừa lúc không gian lưu ly bị xé hở, nháy mắt đã chạy xa cả ngàn dặm. Cái gì chưa biết mới là khủng bố nhất! Ả không dám lấy tính mạng đi thăm dò Cuồng Đao, nên quyết định lui quân, còn tên La giáo kia, đâu có liên quan gì tới ả! Thần binh của Bất Nhân lâu cũng thừa dịp, bỏ trốn mất dạng. Ầm! Khe nứt không gian đã nuốt sống đoản nhận, thế giới lưu ly tan vỡ! Mạnh Kỳ vận chuyển Âm Dương ấn, sinh tử lưu chuyển, một đao chém về phía lão. Nhưng hư không bên cạnh lão đã gợn sóng như mặt nước, một bàn tay từ trong đó thò ra, tóm lấy lưng của Phụng Điển thần sứ, kéo lão vào trong gợn sóng. Muốn trốn hả?! Mạnh Kỳ đổi hướng, chém vào hư không, quyết giết Phụng Điển thần sứ trước khi kịp vào trong hư không. Lại một bàn tay nữa thò ra, bấm tay điểm vào cái ấn nhỏ hư hại, ấn nhỏ vỡ tan, chân ý hóa thành ánh sáng, bắn về phía Mạnh Kỳ! Nếu hắn tấn công, chân ý sẽ tan biến! Mạnh Kỳ ngẩn người, vội thu lực về, thò tay ra tóm lấy chân ý, ấn vào mi tâm. Đủ loại hư không, hiện ra trước mắt. ............ Mấy làn ánh sáng tiến vào Chân Không gia hương, Phụng Điển thần sứ vừa nghĩ vừa sợ vừa kinh nộ vừa nghi hoặc, nhìn Cố Tiểu Tang, trầm giọng hỏi: “Thánh Nữ, vì sao ngươi không ra tay?” Nụ cười luôn thường trực trên môi Cố Tiểu Tang hóa thành lạnh lẽo: “Vương không thấy vương, quân không thấy quân.” Cô xoay người, mặc kệ Phụng Điển thần sứ và Chưởng Đăng thần sứ, bước về phía trung tâm của Chân Không gia hương, mỗi một bước bước đi, vẻ mặt lại lạnh đi thêm một chút. Quanh người cô, vô số điểm sáng vòng quanh, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, cùng đi theo là âm thanh những lời cầu nguyện, thần thánh mà mộng ảo, chuyển động theo nhịp hít thở của cô, theo thời gian không ngừng tăng lên. Nơi trung tâm Chân Không gia hương, có một đài sen, Cố Tiểu Tang bước lên đó, ngồi xuống, trên mặt không còn cảm xúc.