Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 857
Dịch giả: Tiểu Băng
Thất Sát bi phát ra ánh sáng chói mắt, bao lấy Mạnh Kỳ, những hình ảnh thi nhau lướt qua, cơ thể và nguyên thần như xuôi theo trong dòng sông lớn, tương lai rất nhiều, nhưng đều là mơ hồ không rõ.
Vô cùng nhiều hình ảnh, có của hắn, có của người khác, choán đầy hư không, nên quyết định phải chọn cái nào làm cho Mạnh Kỳ vô cùng vất vả. Mà phàm chỗ nào có Thất Sát bi, thì đều có khí tức hoặc thi thể của các bậc đại năng đi kèm, tạo nên quấy nhiễu cực mạnh, rất khó chấm được chính xác!
Thất Sát bi mở ra chỉ có một khoảng thời gian nhất định, nếu không chọn kịp, thì hiệu quả sẽ chấm dứt. Mạnh Kỳ không chút hoang mang, ý niệm chuyển động, tỏa ý thức ra ngoài:
“Thiên Nhạc năm thứ ba mươi bảy...... Ninh Tân thành......”
Lập tức, mắt hắn hoa lên, những hình ảnh mất đi cực nhanh, từ gần nhất tới xa nhất, chỉ còn để lại một hình ảnh, năm Thiên Nhạc thứ ba mươi bảy, ngày năm tháng sáu, giờ tí. Chuyện xảy ra ở trong sân của chưởng môn Thiên Địa môn.
Mạnh Kỳ thò tay ra, chạm vào.
Thân thể hắn trở nên nhẹ bẫng, áp lực quanh người biến mất.
Ngay sau đó, Nguyên Thần của hắn mê đi, cơ thể rung lên, cảm thấy thời không hỗn loạn vô cùng, nếu không phải nhờ có sức mạnh của Thất Sát bi bảo vệ quanh người, hẳn đã bị xé thành hạt bụi.
Ninh Tân thành, đêm sâu tĩnh lặng, gió thu lạnh lẽo, chưởng môn Thiên Địa môn Lâm Khang xử lý xong sự vụ, quay trở về phòng.
Một mái tóc đen, hít thở dài chậm, nhìn không quá tuổi bốn mươi, huyết khí tràn đầy, là cao thủ thất khiếu, thủ đoạn cay nghiệt, dã tâm bừng bừng, vì địa vị và thực lực bản thân, không biết đã hại chết bao nhiêu người, tạo nên bao nhiêu kẻ thù.
Lâm Khang châm nến, khều tim đèn, để phòng thêm sáng.
Trên xà nhà, có một bóng người nằm im, gần như là không hề hít thở, nhìn Lâm Khang vào cửa, nhìn y đốt nến, nhìn y khêu đèn.
Đùng đùng, bỗng ngọn đèn phát ra tiếng phừng lửa thanh thúy, ngọn nến cũng bừng lên phừng phực, ánh sáng chiếu mặt Lâm Khang sáng bừng.
Lâm Khang theo bản năng chăm chú nhìn vào chúng, chính là lúc sát thủ trên xà nhà ra tay!
Nhanh như tia chớp. Trường kiếm đâm tới không một âm thanh. Lâm Khang vừa có nhận ra, đã cảm thấy sau đầu đau đớn, tầm mắt tối sầm, ngã nghiêng về phía trước, đổ ập xuống bàn.
Không động thủ thì thôi, vừa động là tuyệt sát, đây chính là phong cách của thích khách Bất Nhân lâu!
Cho dù thực lực có chênh lệch, chỉ cần nắm đúng được thời cơ, thì vẫn có thể lấy yếu giết mạnh!
Chỉ trong một hơi thở, Lâm Khang đã tắt thở, không hề có phản kháng.
Sát thủ này dáng người không cao không thấp, không mập không gầy, không khác gì với người thường. Y thậm chí không cần kiểm tra Lâm Khang đã chết thật hay chưa, mà phóng thẳng ra ngoài cửa sổ.
Gió thổi qua, cửa sổ mở ra, sát thủ giật mình nheo mắt, lập tức giảm tốc, vì ở bên cửa sổ có một nam tử mặc áo xanh đang đứng!
Người này ngũ quan tuấn mỹ, khí chất trầm ngưng, hai mắt sâu thẳm, chắp tay sau lưng đứng đó nhìn y, như vừa thưởng thức xong quá trình ám sát của y, vậy mà y không hề phát hiện!
Đại cao thủ, đại cao thủ thật sự!
Y lập tức chuyển hướng, muốn dương đông kích tây, vọt sang hướng khác.
Nam tử áo xanh đưa tay lên, năm ngón tay thon dài hữu lực, xung quanh trở nên u ám, thân thể y không hề có sức kháng cự, bị hút về phía bàn tay ấy.
Bàn tay hạ xuống trán y, tai y nghe thấy một giọng nói trầm thấp:
“Tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh.”
Cảnh tượng trước mắt y thay đổi, trải qua nhiều lần luân hồi.
Thê tử ngậm đắng nuốt cay, ăn uống cần kiệm, để dành đưa y vào kinh đi thi. Y không phụ kỳ vọng, tên đề bảng vàng, trở thành Trạng Nguyên, nhưng khi vui sướng trở về quê thì xác vợ đã chết không biết bao nhiêu ngày, cả người hư thối đầy giòi bọ, bên tai nghe mấy chữ nhè nhẹ “Mệnh đã chú định”......
Một cô gái danh giá và một thư sinh nghèo yêu nhau, bỏ nhà trốn đi, nhưng gặp phải kẻ bạc lòng, bị bán vào thanh lâu, một đôi tay ngọc ngàn người gối, cuối cùng gặp được anh trai ruột tình cờ đi ngang qua thành này, tới để tìm hoan, đâu dám gặp mặt, chỉ bật khóc thê thảm, che mặt nhảy xuống hồ......
Hóa thành con lừa, ngày đêm vất vả, nhưng lớn tuổi sau, chung quy khó thoát khỏi một đao, trở thành cơm trong khay......
Rất nhiều cuộc đời khác nhau, cuộc đời nào cũng cực khổ, không ngừng luân hồi, dù có chết cũng không thoát ra được, khiến tâm linh sát thủ vốn đã luyện thành mạnh mẽ trầm tĩnh cũng không chống đỡ được bao lâu, nước mắt tràn ra.
Mạnh Kỳ khẽ vuốt một cái, ánh sáng tím, tiếng tim đập vọng vào đầu sát thủ, diễn hóa những tan vỡ kia thành ‘tâm ma’, sau đó “Tâm ma” kết kén, chìm sâu vào trong biển tâm linh của sát thủ, nếu không dùng Nguyên Tâm ấn kêu gọi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ trồi lên, không làm ảnh hưởng tới cảnh giới tâm linh, võ đạo của sát thủ, và y cũng không thể nào phát hiện ra được!
Chỉ khi Nguyên Thần, Pháp Tướng và nhục thể dung hợp thành Pháp Thân thì mới nhìn thấy hạt giống tâm ma này, và trừ bỏ nó!
Đạo thời gian bị pháp tắc thế giới kềm chế, những biến hóa nhỏ bé cũng sẽ có khả năng làm biến đổi cả lịch sử. Nếu lâu chủ Bất Nhân lâu này bị Mạnh Kỳ tiêu diệt, vậy thì sẽ có người khác lên làm lâu chủ Bất Nhân lâu, trừ phi diệt cả Bất Nhân lâu, nhưng nếu làm như thế, thì sẽ có tổ chức sát thủ khác xuất hiện, tử cục của Mạnh Kỳ cũng không hề thay đổi.
Hắc Sơn Lão Yêu biết rõ điều đó, nên đã chọn giết Lương Vô Cực khi hắn đạt tới cảnh giới trước giờ chưa từng có là ‘hoàng thiên phải lập’, đây là điều lịch sử không bắt buộc, nên dù y có giết Lương Vô Cực thì tông chủ Thương Thiên tông đời sau và những đời tiếp sau nữa có lẽ sẽ lại có người thành tựu “Hoàng thiên phải lập”, nhưng những đời trước đó thì không hề có, bởi vì nếu đã có, làm gì còn đến lượt Lương Vô Cực đến hoàn thành?
Cho nên, khi nhìn thấy lại có thêm một Thái Thượng trưởng lão Cực Vô Lương cũng đạt đến cảnh giới “Hoàng thiên phải lập”, nội tâm của y mới bị phá vỡ.
Mạnh Kỳ sợ tạo ra vấn đề ngoài ý muốn, làm thay đổi lịch sử, nên mới chọn thứ mang tới ảnh hưởng nhỏ nhất, là ‘hạt giống tâm ma’, không tạo ra bất kì sự thay đổi nào trong lịch sử!
Ánh sáng lóe lên, Mạnh Kỳ biến mất.
Gió thu thổi qua, sát thủ rùng mình, tỉnh lại, chỉ cảm thấy vừa rồi hình như mình hơi bị choáng.
“Thiên Địa Đại Bi thủ của Lâm Khang tuy vẫn chưa thi triển ra, nhưng có khi nào vẫn làm mình bị ảnh hưởng gì đó hay không?” Sát thủ không dám dừng lại, vội vàng bỏ chạy tới nơi an toàn mới cẩn thận kiểm tra cơ thể.
............
Gió đầu xuân hơi se lạnh, trong “Hư Không Lưu Ly giới”, Phụng Điển thần sứ kéo giãn khoảng cách, thấy thanh đoản nhận trong suốt lại trốn vào trong hư không, sau đó hiện ra bên cạnh Mạnh Kỳ, đâm vào đầu hắn, thấy Hoan Hỉ Bồ Tát xuất “Cực Lạc Vô Biên chỉ”, cửu phẩm đài sen sinh ra “Bồ Tát Hoan Hỉ chức” để hỗ trợ, cảm nhận được khí tức loáng thoáng của Cố Tiểu Tang và thanh thần binh do Vô Sinh lão mẫu làm ra.
Lão còn nhìn thấy lâu chủ Bất Nhân lâu nhân lúc Mạnh Kỳ ‘yếu’ nhất, xuất hiện, một kiếm đâm vào gáy hắn, sát cục đã thành!
Nhưng rồi đột nhiên lão nhìn thấy ánh sáng sáng lòa, sau đó lóe lên rồi mất, nghe thấy Cố Tiểu Tang khẽ ‘ý’ một tiếng.
Lão nhìn thấy Mạnh Kỳ không hề để mắt tới một kiếm kia của lâu chủ Bất Nhân lâu, thanh đao trong tay càng lúc càng to ra, sáng rực cả không gian, bổ thẳng vào đoản nhận trong suốt, sức nặng kinh người của thanh đao làm hư không co rút lại khiến Bồ Tát Hoan Hỉ chức mất đi tác dụng.
“Hắn muốn lấy thương phá cục? Hừ, Bất Nhân lâu cầm thần kiếm, hắn đỡ được sao? Dù có ba đầu sáu tay, cũng ngăn không được!” Phụng Điển thần sứ hừ lạnh.
Không chỉ lão, Hoan Hỉ Bồ Tát cũng nghĩ y như vậy.
Lâu chủ Bất Nhân lâu không chút cảm xúc, không hề suy nghĩ, chỉ nhìn vào mục tiêu trước mặt.
Y bỗng nghe thấy một tiếng thở dài trầm thấp.
Oanh, trong nội tâm của y hình như có cái gì đó nổ tung, bao nhiêu kí ức cực khổ và đau đớn ùa lên đầy óc, cả người như chìm vào luân hồi, không thoát ra được.
Sau đó, y nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng hờ hững, nhìn thấy một bàn tay trắng muốt nhẹ bẫng chụp tới, nó không ở bờ này, không ở bờ kia, cũng không ở giữa, tâm ở đâu thì nó ở đó, không đâu không có.
Bàn tay trắng nõn, thon dài hữu lực, xuyên qua thần binh, chụp vào trán của lâu chủ Bất Nhân lâu.
Hoan Hỉ Bồ Tát và Phụng Điển thần sứ nhìn thấy trong cơ hội tuyệt hảo, vậy mà lâu chủ Bất Nhân lâu lại run tay, kiếm đang đâm ra khựng lại, “Cuồng Đao” Tô Mạnh thoải mái đánh ra một chưởng, nhẹ nhàng, dễ dàng, ngay vào trán của lâu chủ Bất Nhân lâu.
Lâu chủ Bất Nhân lâu nở nụ cười như được giải thoát, để vọng lại một câu:
“Tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh.”
Ba! Trán của lâu chủ Bất Nhân lâu vỡ ra, nguyên thần tiêu tán, ngã nhào xuống đất, thần binh không cứu kịp chủ.
“Tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh.”
Tàn âm vang vọng, làm người ta sởn tóc gáy, Hoan Hỉ Bồ Tát và Phụng Điển thần sứ không tự chủ được, rùng mình.
Mạnh Kỳ quay người, trường đao chém xéo, bước nhanh tới, bình tĩnh nói:
“Đến lượt các ngươi!”
Lúc này, khí thế của hắn đã hoàn toàn áp chế hai cường giả đối diện.
Truyện khác cùng thể loại
222 chương
908 chương
68 chương
85 chương
109 chương