Dịch giả: Tiểu Băng Một thiếu nữ bị thương chân, người hầu cầm đao bị cắn ở vai, một con hổ tinh nằm lăn dưới đất...... Mạnh Kỳ vừa mở miệng hỏi, thì liền bật cười, thế này chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? Phùng Nguyên Tĩnh cố gắng trấn định: “Hồi công tử, có gặp qua, tiểu nữ tử vừa rồi bị hổ tinh tấn công, suýt nữa mất mạng, chính là được vị thiếu niên đó ra tay tương trợ mới may mắn thoát khỏi tai nạn, nhưng hắn trọng nghĩa khinh tài, không cần đền ơn, đã theo hướng kia đi rồi.” Đoàn Thụy nghe thấy mấy câu đầu thì nổi giận, cô ta bán mình? Thế giới này quả thực không có người tốt! Song may mà nghe tiếp tới câu sau, mới thở phào. Xem ra mình đã bị “Tà ma” Mê hoặc, trở nên cực đoan, dễ dàng đi hiểu lầm một cô gái tốt! Mạnh Kỳ mỉm cười: “Thì ra là vậy, hèn gì cách con hổ này chết nhìn quen quen.” Phùng Nguyên Tĩnh lặng lẽ thở ra, may mà mình không phủ nhận. “Nhưng mà, cô nương à, có một chuyện phải nhắc nhở ngươi.” Mạnh Kỳ trở nên trịnh trọng. Phùng Nguyên Tĩnh hành lễ: “Công tử xin nói.” “Vị kia thiếu niên tâm địa thuần phác, rất có hiệp tâm, nhưng cô nương phải cẩn thận, hắn bị chứng ly hồn, có thể đột ngột nổi điên giết người, sau đó lại chẳng nhớ được chuyện gì đã xảy ra, nếu sau này gặp lại, cô phải cẩn thận.” Mạnh Kỳ nhắc nhở. Phùng Nguyên Tĩnh hoảng sợ, Đoàn công tử thoạt nhìn êm đẹp, mà lại bị ly hồn chứng? Nhìn có thấy chỗ nào giống một tà ma tay đẫm máu đâu? Hay là tên này vì mơ ước thần công bí tịch của Đoàn công tử, cố ý tạo chuyện nói dối, để Đoàn công tử không thể không chỗ đặt chân? Cô cắn môi: “Đa tạ công tử nhắc nhở, nhưng Đoàn công tử đã đi xa, giang hồ rộng lớn, e là khó mà gặp lại.” Mạnh Kỳ cười: “Đúng vậy, giang hồ lớn lắm, dù là bằng hữu của nhau, cũng khó mà có ngày gặp lại. Cô nương, hai chân cô khó di chuyển, người hầu cũng đã bị thương, nếu ở ngoài nơi hoang dã này, sẽ dễ gặp phải bất trắc, hay là ta đưa các vị tới thành gần nhất nhé?” Mặt Phùng Nguyên Tĩnh trắng bệch, không biết phải trả lời làm sao, nếu đồng ý, đối phương sẽ bảo mình phải gom đồ trong xe, mà từ chối thì lại không hợp lẽ thường. Cô người hầu khàn khàn trả lời thay: “Đa tạ ý tốt của công tử, nhưng lão gia nhà ta sắp đuổi tới đây rồi.” Tề Chính Ngôn lạnh lùng nhìn, sao Mạnh Kỳ ở đây nói nhảm nhiều thế...... “Ta nhiều chuyện rồi.” Mạnh Kỳ cười, “Người nhà sắp tới, ồ, là Trường Xuyên Phùng thị à?” Dưới đất không ít món đồ chứng minh điều này. Phùng Nguyên Tĩnh nhanh miệng trả lời: “Đúng là Trường Xuyên Phùng thị, không dám phiền công tử nữa.” “Ta nghe nói ‘Cửu Bất thần y’ Chung Thái Bình ở Trường Xuyên, ở nhờ nhà Phùng thị, có việc này không?” Đây mới là Mạnh Kỳ câu hỏi mục đích. Chung Thái Bình, là Nhân bảng cao thủ mười năm trước, từng xếp hạng thứ hai mươi ba, khi đến tuổi mới rời khỏi bảng, qua nhiều năm, nay đã là nửa bước ngoại cảnh, so với võ công, y thuật của ông ta còn nổi tiếng hơn, được khen là “Ngoại cảnh trở xuống đều có thể cứu trị”. Vì định ra chín trường hợp không cứu, nên được gọi là “Cửu Bất thần y”, nghe nói đã từng chữa khỏi hai người bị ly hồn chứng. Mạnh Kỳ đã được xem những thông tin này trong tư liệu của Lục Phiến môn, hắn ấn tượng nhất một câu: “Tâm tình không tốt không cứu”. Phùng Nguyên Tĩnh mỉm cười: “Công tử nói quá, Chung thần y là thân thủ, y thuật cỡ nào, làm sao bảo là dựa vào Phùng thị chúng ta cho được! mọi người chỉ là quen biết, hỗ trợ cho nhau mà thôi.” Trường Xuyên, Giang Đông danh thành có vài vị ngoại cảnh, và nhiều nửa bước ngoại cảnh, Phùng thị chính là một trong những vọng tộc của Trường Xuyên. Nơi đây cách Trường Xuyên không xa, Phùng gia không phải là đại thế gia, Phùng Nguyên Tĩnh không mang cao thủ đi ra ngoài cũng là chuyện hợp lí. “Nghe nói Chung thần y chữa khỏi được bệnh ly hồn chứng?” Mạnh Kỳ cười khẽ. Phùng Nguyên Tĩnh thoáng sửng sốt: “Hồi Chung thần y du lịch thiên hạ có từng trị bệnh ấy, nhưng từ khi trở về Trường Xuyên thì chưa gặp trường hợp ly hồn chứng nào cả.” Cô nghi ngờ người này chính là người vu bệnh ly hồn chứng cho Đoàn Thụy. Nhưng Đoàn Thụy thì lại rất vui, thì ra ở Trường Xuyên có thần y có thể trị bệnh ly hồn chứng, mình sẽ phải tới đó! “Ai, tiểu Đoàn là người tốt, nhưng bệnh ly hồn chứng của hắn thì không tốt, ta đang đi tìm hắn, muốn dẫn hắn đi gặp Chung thần y......” Mạnh Kỳ giả vờ thở dài. Phùng Nguyên Tĩnh không nói gì, người này nhìn cũng chỉ chừng 18-19, quá lắm là 20 tuổi thôi, lớn hơn Đoàn công tử bao nhiêu mà gọi người ta là tiểu Đoàn! Mạnh Kỳ khoanh tay lướt qua Phùng Nguyên Tĩnh, đi về phía xe ngựa: “Tiểu Đoàn, ra đây, nghĩ trốn được ta hả?” Phùng Nguyên Tĩnh biến sắc, hắn, hắn nhìn ra? Đoàn Thụy sững sờ ngừng thở, sao có thể...... Mạnh Kì là người nhiều kinh nghiệm giang hồ, thấy xác con hổ, là biết Đoàn Thụy chỉ ở quanh đây thôi, nên giả vờ nói chuyện phiếm với Phùng Nguyên Tĩnh, dùng “Biến Thiên Kích Địa đại pháp” nhận ra là cô nói dối, sau đó nói tới chuyện Đoàn Thụy quan tâm nhất là chuyện ly hồn chứng, quả nhiên cảm nhận được tiếng tim đập từ trong xe ngựa. Đoàn Thụy bây giờ giống hệt hắn lần đầu tiên gặp Đoàn Hướng Phi. Thấy Mạnh Kỳ tới gần, Đoàn Thụy từ trong xe vọt ra, tung một quyền vào trong xe ngựa nhảy lên ra, giống như đánh lén một quyền đánh hướng Mạnh Kỳ. Với thực lực của Đoàn công tử, đánh không lại chắc bỏ chạy cũng không vấn đề gì...... Phùng Nguyên Tĩnh hơi thót tim, nhưng nhớ tới Đoàn Thụy một quyền đánh gục hổ tinh uy mãnh, cô vẫn thấy an tâm. Thấy ánh mắt Đoàn Thụy vẻ cừu hận, Mạnh Kỳ giật mình, lần trước hắn tin mình lắm kia mà? Chứng ly hồn đã nặng lên rồi? Hắn im lặng, để cho Đoàn Thụy đánh trúng mình. Quyền thế rất nặng, đánh trúng Mạnh Kỳ, vang lên âm thanh như đánh vào kim loại. Mạnh Kì vươn tay, túm lấy vai Đoàn Thụy, truyền chân khí vào, khóa chặt mấy đại huyệt. Hai mắt Đoàn Thụy trở nên tối đen, há miệng, phun nước miếng vào mặt Mạnh Kỳ, màu nước miếng đen thui. Mạnh Kỳ đã có chuẩn bị, hơi nghiêng người, tránh được nước miếng, chân khí tiếp tục tuôn ra, khóa hết huyệt đạo của Đoàn Thụy, khiến y không còn động đậy được. Nước miếng rơi xuống đất, xèo xèo mấy cái, cỏ dại quanh đó đều héo rũ. Giao thủ xảy ra rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái, Phùng Nguyên Tĩnh đã thấy Đoàn Thụy bị Mạnh Kỳ tóm vào tay. Một quyền đánh gục hổ tinh thế mà một chiêu cầm nã cũng không đỡ được! Hai người đánh nhau cứ như người lớn ăn hiếp con nít, con nít quào tay đấm đại một cái, sau đó bị người lớn xách lên...... Mạnh Kỳ cười: “Nếu ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay, đừng giở trò nghĩ cách chạy trốn với ta, theo ta đi gặp Chung thần y.” Kim Chung tráo cửa thứ bảy đã mở, tương đương bước vào Mở Khiếu kỳ cuối cùng, người thường đừng nói tới chuyện làm hắn bị thương, làm rách áo hắn cũng còn không thể! Sự tối tăm trong mắt Đoàn Thụy tiêu tán, nghe tới tên Chung thần y, hắn cũng không giãy dụa nữa. “Phùng tiểu thư, ngươi có thể tự mình hỏi tiểu Đoàn xem hắn có mắc chứng ly hồn hay không.” Mạnh Kỳ xách Đoàn Thụy trở lại chỗ Phùng Nguyên Tĩnh. Phùng Nguyên Tĩnh thân thiết nhìn Đoàn Thụy: “Đoàn công tử, ngươi mắc ly hồn chứng thật à?” Đoàn Thụy không nói được, gật đầu một cái. Phùng Nguyên Tĩnh thở phào, nói như vậy công tử trẻ tuổi này không phải là người xấu? Nhưng hắn có là người xấu thì mình cũng không làm gì được, nhưng nếu hắn thật sự mang Đoàn công tử vào Trường Xuyên, mình có thể mời trưởng bối trong nhà hỗ trợ, khiến hắn không thể hại Đoàn công tử, cướp bí tịch của Đoàn công tử. “Phùng tiểu thư, giờ chúng ta có thể đi Trường Xuyên chưa? Còn phải nhờ cô dẫn tới gặp Chung thần y nữa.” Mạnh Kỳ cười tủm tỉm. Nếu thật sự có thể trị ly hồn chứng, biết cách giải bệnh, sau này có thể dùng để đối phó với Cố Tiểu Tang, đánh thức Tiểu Tử trong người cô ta. Phùng Nguyên Tĩnh gật đầu: “Đoàn công tử có ơn cứu mạng, tiểu nữ tử đâu dám chối từ. Nhưng Chung thần y tính tình cổ quái, nếu lỡ tâm tình ông ấy không tốt, ai nói ông ấy cũng không nghe đâu.” Người hầu truyền âm nhập mật nói với Phùng Nguyên Tĩnh: “Thân thủ của công tử áo đen này rất đáng sợ, ít nhất cũng phải trong ba mươi hạng đầu Nhân bảng, đồng bạn của hắn hơi thở rất dài, khí thế cô đọng, cũng là người có thực lực Nhân bảng......” “Á, hai Nhân bảng cao thủ?” Buổi trưa qua đi không lâu, đoàn người vào Trường Xuyên thành, Phùng Nguyên Tĩnh cáo từ để về nhà, Mạnh Kỳ túm chặt vai Đoàn Thụy, Tề Chính Ngôn tìm khách sạn để ở. Đi một lúc, đằng trước bỗng có chút huyên náo, hình như người ta đang xúm lại xem cái gì đó. Mạnh Kỳ kéo một người lại hỏi: “Huynh đài, phía trước có chuyện gì thế?” “Hạng 42 Nhân bảng ‘Ma Vân Long’ Phương Bạch khiêu chiến Trường Xuyên tiêu cục thiếu tiêu đầu Dịch Tùng, đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Trường Xuyên.” Người kia hưng phấn trả lời. “A, Giang Đông quả là Giang Đông, đi đại tới đâu cũng gặp được cao thủ hoặc đã từng là cao thủ Nhân bảng.” Mạnh Kỳ cười ha hả, cùng Tề Chính Ngôn xuyên qua đám người chen lên xem. Trong một quán rượu, trên cửa lầu hai có mấy người cao thủ đứng nhìn xuống, đất trống dưới đất trước quán có hai người đang đứng đối diện nhau, một người ôm quyền nói: “Phương huynh long trảo nổi tiếng, Dịch mỗ không địch lại được.” Phương Bạch chỉ chừng hai mươi, tuổi trẻ khí thịnh, nghe vậy mỉm cười: “Dịch huynh cũng rất bất phàm, hiện giờ Phương mỗ vẫn còn đang sôi trào chiến ý, không biết còn có ai có thể khiêu chiến hay không?” Chung quanh lập tức trở nên im phăng phắc, những người trẻ tuổi thì không dám ứng chiến, người đã thành danh thì muốn bảo vệ thanh danh, không dám liều. Tay Tề Chính Ngôn siết chặt chuôi kiếm. Mạnh Kỳ nghiêng đầu cười: “Tề sư huynh, muốn khiêu chiến?” “Ừ, ta muốn thử xem thực lực của mình đã tới đâu.” Tề Chính Ngôn gật đầu. Dịch Tùng cười hắc hắc: “Muốn đánh thì đánh, ta cổ vũ cho ngươi.”