Dịch giả: Tiểu Băng Ánh sáng sáng sủa nhưng không hề chói mắt, trái lại còn mang tới sự ấm áp, ấm áp tới tận tâm linh, mang đến sự thanh tịnh, những tia khí đen đều không còn nữa, một nơi âm trầm tử địa hóa thành Phật Môn tịnh thổ. “Không hổ là Phật tiền thanh đăng, dù bị tổn hại, mà vẫn còn mạnh tới như vậy.” Mạnh Kỳ nâng thanh đăng, tâm ninh khí hòa, tán thưởng. Giang Chỉ Vi thở phào, khẽ cười: “Từng là bảo vật cấp pháp thân kia mà.” Vừa rồi, trừ Mạnh Kỳ, ba người Giang Nguyễn Tề đều phải dùng tới chiêu thức áp đáy hòm, nên ai cũng bị tiêu hao rất lớn, gắng lắm mới nói chuyện được. Mạnh Kỳ thu cây đèn trở về lại như cũ. “Đây là......” Mạnh Kỳ nhặt vật dưới chân lên. Đó là một tấm ngọc bội màu xanh ngọc, cầm rất mịn tay, không bị âm khí xâm nhiễm, mặt trên có mấy vết lôi ngân, mặt trái có chữ viết. “Tụ Thần trang...... Hoàng Phủ Đào......” Mạnh Kỳ khẽ đọc. Nguyễn Ngọc Thư ôm đàn vào lòng, mặt trắng bệch. Cô đánh “Phượng Minh Cửu Thiên”, tinh lực vốn đã chẳng còn mấy, thấy Mạnh Kỳ nhìn mình ý hỏi, thì lắc đầu, cô không biết “Tụ Thần trang”, cũng không biết Hoàng Phủ Đào. Tề Chính Ngôn nghĩ nghĩ: “Không biết là ai vậy nhỉ.” “Chắc chắn là cường giả của thế giới này, đưa ngọc bội cho ngươi, chắc là muốn nhờ ngươi báo cho người nhà biết, để tìm cách giúp giải thoát cho hắn.” Giang Chỉ Vi nói,“Hắn có được một ít truyền thừa Lôi Thần, hẳn cũng có chút liên quan với việc lưu lại đạo thống, đây không chỉ là nhiệm vụ, còn là cơ duyên.” “Có lý, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ đưa ngọc bội tới Tụ Thần trang.” Mạnh Kỳ đáp. Hắn cất ngọc bội, nhìn cánh cửa vào: “Chúng ta có đi vào không? Coi chừng ác quỷ ở ngay bên trong đó......” “Vừa rồi ác quỷ bị Phật tiền thanh đăng chiếu, đã chui vào trong mộ thất, chúng ta phải thừa dịp nó và ngoại cảnh hoạt tử nhân chưa thoát khỏi ảnh hưởng, mau chóng tìm ra manh mối Chân Võ đại đế lưu lại rồi rời khỏi đây.” Giang Chỉ Vi quyết định rất nhanh. Tề Chính Ngôn đồng tình: “Nó đã bị trấn áp, không thể ra tay với chúng ta, ở trong này hay ở trong mộ thất cũng chẳng có gì khác nhau.” “Mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.” Nguyễn Ngọc Thư ngắn gọn, cô rất không thích mọi cảnh tượng và những chuyện đã xảy ra ở nơi này,“Nếu có nguy hiểm, ngay lập tức ngừng ngang, rời đi.” “Được.” Mạnh Kỳ nâng thanh đăng, xách Thiên chi thương, đi tới cửa chủ mộ thất. Vận sức đẩy, cánh cửa đá từ từ mở ra. Chính con rồng đỏ từ xung quanh hướng về trung tâm, vây quanh một chiếc quan tài, một chiếc quan tài màu đen bình thường. Chín con rồng giống nhau như đúc, tỏa ra khí tức chân long, có đầy đủ những đặc điểm của rồng thật. “Nguyên đồng thành tinh, hóa thân thành rồng......” Tề Chính Ngôn thốt lên, nhưng ngay lập tức im bặt, vì phía trước quan tài xuất hiện một người. Thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, giáp y phồng lên, tóc dài bay múa, quanh người điện mang lấp lóe. Mỗi miếng vảy trên khôi giáp đều làm người ta cảm thấy nặng nề, cứ như mỗi cái vảy đó là một ngọn núi cao. Cảm giác này rất quen thuộc, Mạnh Kỳ gian nan nuốt nước miếng: “Lôi Thần......” Hắn xuất hiện trong lăng tẩm của Chân Võ đại đế! Giây lát sau, Giang Chỉ Vi phục hồi tinh thần trước, khẽ nói: “Chỉ là khí tức biến thành tàn ảnh, nhờ bố trí che giấu thiên cơ của lăng mộ để lưu lại mà thôi.” Ừ, quả thực lôi thần này dáng vẻ hư ảo, không có cảm giác chân thật. “Có lẽ sau khi Chân Võ đại đế mất tích, Lôi Thần từng đi tìm nơi ông ấy nằm xuống, tìm đến nơi đây.” Mạnh Kỳ suy đoán. Tề Chính Ngôn mặt vẫn lạnh te: “Nhưng đại năng cỡ này, nếu không cố ý, khí tức không thể tiết ra ngoài, rồi lưu lại tới bây giờ được, hay là Lôi thần muốn nói cho người đến sau một thông tin gì đó?” “Có lẽ là tâm thần kích động, không khống chế được khí tức.” Nguyễn Ngọc Thư nghĩ nghĩ, nếu ai cướp đồ ăn ngon của cô, nhất định cô sẽ không thể nào kềm chế được, mà lộ khí tức ra ngoài. Chuyện gì có thể khiến Lôi Thần chấn động tâm linh đến mức ấy? Mạnh Kỳ từ từ tới gần, xem hư ảnh Lôi Thần có chuyển động hay không. Giang Chỉ Vi bảo vệ phía sau hắn, Nguyễn Ngọc Thư và Tề Chính Ngôn theo đuôi. Còn chưa tới gần, thân ảnh Lôi Thần đã từ từ biến mất, trên một vách tường quanh đó lưu lại một vết lôi ngân. Vết lôi ngân này không sống động, cũng chẳng mang chút uy nghiêm của lôi đình, nhưng chúng rất sâu, rất dài. “Đây là khí tức Lôi Thần bị thoát ra tạo thành, bên trong không có chút chân ý nào.” Mạnh Kỳ là người được Lôi Thần truyền thừa, liếc mắt một cái là nhìn ra. Giang Chỉ Vi đăm chiêu: “Hoàng Phủ Đào hẳn chính là ở trong này ngộ ra ‘Lôi Đình tử hình’.” “Không biết lôi ngân này dẫn thông tới đâu......” Tề Chính Ngôn nhìn vết lôi ngân dài không thấy cuối, lầm bầm. Đằng sau vết lôi ngân không phải là tường, cũng không phải mộ thất nào khác, mà là bóng tối thuần túy. “Đám Nguyên Đồng long tinh này cũng không có sinh cơ, đã lại trở về là vật chết.” Nguyễn Ngọc Thư nhìn chín con rồng đỏ, trong nhà mình chẳng có nhiều nguyên đồng như vậy, lại còn là nguyên đồng đã thông linh, thành tinh, nếu mang đi đổi thành thiện công, đổi thành mỹ thực...... Nhưng đám người Mạnh Kỳ không dám động đến Nguyên Đồng long tinh, sợ phá hủy bố trí, làm “Ác quỷ” chạy ra ngoài, mà dù có muốn lấy, cũng không nhét nổi vào trong nhẫn trữ vật. Trên bốn vách tường xung quanh, trừ một vách bị lôi ngân phá vỡ, ba mặt còn lại đều có hình vẽ, vẽ một lão giả mặc đồ đạo sĩ kê cao gối ngủ trên Cửu Trọng Vân; giữa thế giới của kiếm, một đế giả mặc đế bào cưỡi Đằng Xà, tọa Huyền Quy, tiền hô hậu ủng; hai thân ảnh đang chiến đấu giữa hư không, xung quanh sáng bừng. Chúng đều chỉ là bức vẽ, không có ẩn chứa chân ý, có lẽ là thuật lại cuộc đời của Chân Võ đại đế. Bốn người lướt mắt qua bích vẽ, đều dồn tập trung vào cỗ quan tài đen. Nó hơi có tử khí, đây là chuyện bình thường, nhưng trong lăng tẩm của Chân Võ đại đế, giữa bao nhiêu vật phụ trợ đều là loại phi phàm, bản thân cỗ quan tài đầy bình thường đó mới chính là không bình thường. “Mặt trên có chữ viết.” Mạnh Kỳ nói. Giang Chỉ Vi cố gắng đọc: “Chém đi một tia ác niệm chết thay......” Cô càng đọc, giọng càng nhẹ đi, như sợ làm kinh động tới ác quỷ: “Chôn thân xác một đời ở đây.” “Ác niệm chết thay, thân xác một đời......” Mạnh Kỳ lẩm bẩm lập lại. “Vậy ‘Ác quỷ’ chính là một tia ác niệm kia của Chân Võ đại đế biến thành, nhưng sao nó vẫn còn chưa chết?” Giang Chỉ Vi không hiểu được, ngay cả Chân Võ đại đế cũng còn không trốn được việc vẫn lạc, một cái ác niệm chết thay mà thôi, dựa vào cái gì mà vẫn còn sống được đến bây giờ? Mọi người nhìn nhau, không ai hiểu nổi, đành quay qua nhìn quan cữu. “Bên trong là thân thể môt đời của Chân Võ đại đế?” Tề Chính Ngôn kích động. Mạnh Kỳ nhìn không chớp mắt: “Chắc vậy, có lẽ manh mối chính là nằm trên cái thân thể đó......” “Chẳng lẽ Chân Võ đại đế luân hồi? Nhưng nếu ông ấy đã chết, chúng ta tìm được một thân thể một đời của ông ta, hẳn là cũng được xem như hoàn thành nhiệm vụ...... đáp án việc Chân Võ đại đế vẫn lạc có lẽ là ông ấy đã trọng nhập luân hồi......” đã có tiền lệ của A Nan, Giang Chỉ Vi đoán ngay như thế. Một lúc sau, cô và Mạnh Kỳ đều đồng thanh: “Có nên đẩy ra xem không?” Nguyễn Ngọc Thư nhìn đàn cổ, từ chối cho ý kiến, Tề Chính Ngôn nhìn trời thở dài, quả nhiên là phong cách làm việc của hai tên kia. Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đi tới chỗ quan tài. Mạnh Kỳ hoàn toàn không thể cảm ứng được tình hình bên trong quan tài, cứ như va vào vách đá. Hai người liếc nhau, Giang Chỉ Vi rút kiếm súc thế, Mạnh Kỳ tay trái nâng thanh đăng, sợ thi biến, Thiên chi thương vươn ra, đâm vào khe hở phía dưới nắp quan tài, dùng lực hất lên. Không nhúc nhích...... Nặng thế!! Mạnh Kỳ hít sâu một hơi, chân khí vận chuyển tới đỉnh phong, vận hết sức. Tiếng ma sát vang lên chói tai, mặt Mạnh Kỳ đỏ ửng, hắn đã dùng hết sức lực. Thiên chi thương uốn cong như muốn gãy đôi, nắp quan tài bị đẩy ra một phần. Lớp lót màu đỏ hoàn hảo, nhưng bên trong trống trơn, không có cái xác nào! “Này......” Hai người khiếp sợ, rõ ràng bảo chôn trong này mà, sao giờ lại trống không? Cái xác đã đi đâu? Đã kết hợp với ác niệm? “Không đúng.” Tề Chính Ngôn nói. Giang Chỉ Vi chớp mắt: “Quả thật không đúng, nếu thực sự có cái xác ở đây, sau khi chết đi khí tức tán ra, sẽ để lại dấu vết bên trong quan tài, nhưng trong này không có cái gì cả, lớp lót vô cùng hoàn hảo.” “Như vậy, Chân Võ đại đế xây lăng tẩm xong, định tọa hóa ở đây, nhưng sau đó lại đột ngột đi xa, không vào trong quan tài, nên ác niệm mới không bị chết thay?” Mạnh Kỳ nhíu mày,“Cho nên Lôi Thần mới bị kích động, khí tức tiết ra ngoài!” Hèn gì gọi là Chân Võ nghi trủng...... Mạnh Kỳ đột nhiên nhìn thấy dưới đáy quan tài có dấu vết từng có một vật gì đó đặt lên nó: “Chân Võ đại đế từng để vào đây một món đồ, không biết là sau đó ông ấy tự lấy nó đi, hay là bị người khác lấy mất?” Vừa dứt lời, một trận âm phong thổi qua, phịch một tiếng cửa mộ đóng lại! Cùng lúc, giọng nói lạnh lùng của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ cũng vang lên: “Bước thứ hai của nhiệm vụ Chân Võ vẫn lạc: Tìm Huyền Vũ bội.”