Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 290
Dịch giả: Tiểu Băng
Mắt mũi miệng của Mạnh Kỳ đều trào máu, đầu váng mắt hoa, hai bàn tay run bần bật.
Một tiếng tru mang theo vô tận căm hận và phẫn nộ từ đâu đó quét tới, vang vọng vào tới tận bên trong linh hồn của mọi người.
Nó hình như đã ẩn rất sâu trong lăng mộ, trong cửu tuyền, nhưng bị Mạnh Kỳ dùng “Biến Thiên Kích Địa đại pháp” kích thích tâm linh khiến nó cảm thấy bị xâm phạm, tức giận sống lại.
Bóng người hoạt tử nhân kia vẫn bình thường, không hề có dấu hiệu điên cuồng, giống như không hề bị “Biến Thiên Kích Địa đại pháp” tác động.
Nhưng,“Nó” rõ ràng là khựng lại, giúp đám Mạnh Kỳ nhìn thấy rõ diện mạo của ‘nó’.
Đây là một nữ tử, tóc dài trắng xóa rối tung, mặt đầy nếp nhăn, nhưng trang phục thanh lịch đẹp đẽ, giống kiểu lão phu nhân của một đại gia tộc.
Hai tròng mắt là một màu trắng xóa, nữ tử đứng im, không khí xung quanh người lạnh băng, rõ ràng trước đây không phải là một ngoại cảnh cường giả tầm thường, nhưng hôm nay đã bị hư thối, nước mủ khắp nơi, chỉ còn phát huy ra được thực lực nửa bước ngoại cảnh bình thường.
Có cơ hội, Tề Chính Ngôn há bỏ qua, mũi của “Long Văn Xích Kim kiếm” bùng phát kiếm quang, kiếm quang vươn dài ra tới ba thước!
Kiếm quang trong suốt, ngưng luyện rắn rỏi, như bằng hàn băng vạn năm biến thành, xóa đi khoảng cách, đâm vào mi tâm hoạt tử nhân.
Nhưng một đốm sáng từ xa lóe lên, vèo vèo bay tới, ngăn cản mũi kiếm, chiếu cả mộ thất sáng như ban ngày.
Mạnh Kỳ có thể miễn cưỡng nhận ra đó là một cây trường mâu, vì tốc độ của nó rất nhanh, nhanh hơn “Cực quang điện kiếm” Tiêu Trấn Hải không biết bao nhiêu lần, hoàn toàn vượt qua năng lực của Mạnh Kỳ, nó đã tới trước mắt, mà ngay cả cơ hội giơ đao lên đỡ cũng còn không kịp!
Mắt Mạnh Kỳ mở to, trong tròng mắt là một mảnh trắng xóa.
Trước mặt nó, cả đám chẳng khác gì rối gỗ tượng đất.
Đột nhiên, một đạo kiếm quang sáng lên, xa hoa lộng lẫy, cả hư không chấn động, trời đất biến đổi theo, vô nhân vô ngã, không gì ngăn được.
Kiếm khí khiến ánh sáng trong mộ thất bị chém ra làm đôi, một nửa minh một nửa ám.
Những đốm sáng nổ bung đầy trời, xung quanh kiếm khí, lôi quang tán loạn, mặt đất và vách tường không cháy đen thì cũng vỡ nát.
Phanh!
Ầm!
Tới lúc này, đám Mạnh Kỳ mới nghe thấy âm thanh kiếm mâu giao kích với nhau.
Đây mới là so đấu về ‘nhanh’ thực sự!
Bàn tay nắm “Bạch Hồng Quán Nhật kiếm” của Giang Chỉ Vi hơi run run, cô lùi liền ba bước, mỗi bước đều ấn sâu xuống nền đá xanh, đôi mắt vô thần, lấp loáng ánh sáng trắng, giống như vừa rồi cô ra chiêu cũng không phải là do cô chủ động.
Ứng cơ mà động! Mạnh Kỳ đã nhìn ra cảnh giới kiếm pháp của Giang Chỉ Vi, chính là phản ứng trước kia kịp suy nghĩ, là ý niệm ra lệnh xuất chiêu, nhưng nếu không nhờ vậy, trường mâu kia đã đâm trúng mọi người.
Tề Chính Ngôn theo bản năng thu kiếm về để phòng vệ, tuy còn chưa kịp thực hiện thành công, trường mâu đã đến trước mặt, nhưng may nhờ có Giang Chỉ Vi ngăn cản, tuy vậy, kiếm quang cũng đã bắn tới, chém sát qua trán của nữ tử tóc trắng, vì nữ tử đã kịp ngửa đầu ra sau để tránh, chỉ bị chém đứt mấy lọn tóc trắng mà thôi.
Tóc chưa rơi xuống, đã hóa thành bông tuyết.
Nữ tử bước một bước, thân ảnh hư hóa, hòa vào trong những bông tuyết dưới ánh sáng, biến mất.
Mạnh Kỳ nào còn để ý tới nữ tử, người dùng trường mâu rõ ràng là ngoại cảnh hàng thật giá thật, quan trọng hơn chứ!
“Nó” Có thể khống chế điện quang, có khả năng chống cự được với Lôi Đình chi phạt, dùng “Thiên chi thương” và “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu” chưa hẳn có hiệu quả...... Mạnh Kỳ liền lôi ngay “Phật tiền thanh đăng”ra.
Nhưng trường mâu đã biến thành điện quang, bị thu về, Mạnh Kỳ không tóm kịp, ở một cánh cửa hông khác của mật thất hiện ra một thân ảnh.
Đây cũng là hoạt tử nhân, nhưng không bị hư thối ở đâu cả, mặc áo bào dài, tay cầm trường mâu, khí phách như vương giả, quanh thân ngân bạch điện xà quấn quanh, giống như Lôi Thần hạ phàm, hoàn toàn khác biệt với các âm tà bình thường rất sợ hãi lôi quang!
Gương mặt khá trẻ trung, nhưng nhìn kĩ lại thấy nét tang thương, những nếp nhăn khá là nhỏ bé, đôi mắt lạnh lùng vô tình, quét mắt qua đám Mạnh Kỳ một cái, sau đó lùi lại, biến mất vào trong bóng tối.
“Lại không ra tay......” Mạnh Kỳ thoáng ngạc nhiên.
Các hoạt tử nhân kia đều mặc kệ ba bảy hai mốt, tới là ra tay ngay, sau đó cảm thấy nguy hiểm mới rút lui, chẳng lẽ hoạt tử nhân này cảm nhận được Phật tiền thanh đăng?
Giang Chỉ Vi đã hồi phục lại bình thường, cau mày: “Ta không cảm thấy được địch ý, một mâu vừa rồi cũng chỉ để cản trở mà thôi.”
“Chẳng lẽ hắn vẫn còn linh trí?” Mạnh Kỳ suy đoán,“Hắn vẫn duy trì được thực lực ngoại cảnh… là hoạt tử nhân mới gần đây thôi?”
Tề Chính Ngôn trường kiếm chỉ xéo, rõ là tư thế phòng ngự, đề phòng nữ tử tóc trắng lại tới đột kích: “Chắc là vừa rồi ngươi dùng ‘Biến Thiên Kích Địa đại pháp’ khiến hắn thấy được hi vọng, nên mới không có địch ý.”
“Có lý.” Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu,“Nhưng các ngươi có nghe thấy tiếng tru từ sâu trong lăng mộ không?”
“Có.” Nguyễn Ngọc Thư lời ít mà ý nhiều,“Nếu không dùng Biến Thiên Kích Địa đại pháp, đã không làm kinh động tới người kia ở sâu trong lăng mộ, và hoạt tử nhân ngoại cảnh vừa rồi.”
“Vậy là, do ta à?” Mạnh Kỳ nói đùa để che giấu sự xấu hổ.
Tình hình này rõ là do hắn tạo ra, nếu không dùng “Biến Thiên Kích Địa đại pháp”, có lẽ chỉ phải đốikháng với hoạt tử nhân nửa bước ngoại cảnh mà thôi.
Nguyễn Ngọc Thư sắc mặt không biến: “Chúng ta cùng có lỗi.”
Mọi người đều ra tay, mọi người đều có phần.
Rõ là đang muốn giải vây cho ta…Mạnh Kỳ nghĩ.
Giang Chỉ Vi hưng trí bừng bừng: “Sợ cái gì. Lúc nào cũng có thể dừng ngang, trở về cơ mà, hoàn thành được nhiệm vụ liên hoàn đương nhiên là tốt, không hoàn thành cũng đâu có mất cái gì. Đối với ta, đỡ được một mâu vừa rồi thì chuyến đi này đã đủ rồi, cám ơn tiểu hòa thượng đã kích hắn đi ra.”
Xem ra bị áp bách, cô đã kích phát được tiềm lực, trình độ kiếm pháp tăng lên.
Đương nhiên. Tiền đề là đối phương không có địch ý, chưa dùng hết toàn lực.
“Có Địa Tuyền linh chi, có Thái Âm Đãng Ma chân giải, đã có thu hoạch rồi.” Tề Chính Ngôn vẫn cái mặt người chết, trấn an Mạnh Kỳ,“Hơn nữa, vừa rồi ngoại cảnh hoạt tử nhân dùng mâu, nhiếp lôi, ta nghĩ đó là truyền thừa của Lôi Thần.”
Mạnh Kỳ giật mình: “Thực sự có điểm giống.”
“Chân Võ đại đế và Lôi Thần là đại năng cùng một thời đại, nhưng còn giỏi hơn Lôi Thần, lại còn là một trong ngũ phương Ngũ Đế, đứng đầu Đạo Môn cửu tôn Thượng Cổ, có một ít công pháp của Lôi Thần cũng không có gì kỳ quái.” Giang Chỉ Vi mỉm cười.
Chân Võ đại đế, ngoại danh Đãng Ma Thiên Tôn, Cửu Thiên Đãng Ma tổ sư, một trong Đạo Môn cửu tôn, là minh hữu với Thiên Đế.
Nguyễn Ngọc Thư mím môi: “Ta nghe trưởng bối trong nhà từng nói, Chân Võ đại đế chủ yếu là trấn áp Cửu U, tru tà diệt yêu, nhưng thời thiên đình thượng cổ, vốn người lãnh nhiệm vụ này chính là Lôi Thần, nên họ hẳn đã hợp tác với nhau rất nhiều lần.”
Dù không phải truyền thừa Lôi Thần, thì cũng hay công pháp ngoại cảnh thuộc tính lôi!
“Đúng rồi, tiểu hòa thượng, ngươi dùng Biến Thiên Kích Địa đại pháp đãnhìn thấy cái gì? sao lại bị phản phệ?” Giang Chỉ Vi hỏi.
Mạnh Kỳ nghiêm mặt: “Ta nhìn thấy Chân Võ đại đế.”
“Cái gì?” Giang Chỉ Vi kinh ngạc, Mạnh Kỳ nhìn thấy Chân Võ đại đế? Đám người mình lấy cái gì dám chống lại đại năng đứng đầu thượng cổ? Lục Đạo Luân Hồi chi chủ e là còn làm không được!
“Không phải lo, nếu quả thật do Chân Võ đại đế làm, nhiệm vụ của chúng ta coi như đã hoàn thành, đã có thể trở về, nhưng chúng ta không trở về nên thực tế là không phải như thế, ta cảm thấy có điểm kỳ quái.” Mạnh Kỳ vội trấn an.
Nhiệm vụ liên hoàn là điều tra bí ẩn Chân Võ đại đế vẫn lạc, nếu ông ta vui vẻ ở trong này thao túng hoạt tử nhân, mà vừa rồi bị đám người mình phát hiện, là coi như nhiệm vụ đã hoàn thành.
Tề Chính Ngôn mặt không chút thay đổi: “Thôi kệ, chúng ta tranh thủ lấy Thái Âm Đãng Ma chân giải trước đã.”
Bốn người phân công hợp tác, một bên phòng ngự, một bên lấy thác ấn “Thái Âm Đãng Ma chân giải” xuống, cất vào trong nhẫn trữ vật, rồi rời khỏi gian mộ thất.
Bên ngoài mộ thất là những bậc thang, nhìn không thấy cuối.
Hai bên bậc thang có những cột đá cao chọc thẳng lên cao, giữa không trung lại xòe ra thành những đài cao, trông nguy nga mà thê lương.
“Trấn Long đài...... không thể có ở trong lăng tẩm.” Tề Chính Ngôn sắc mặt khẽ biến.
“Sao lại không thể?” Mạnh Kỳ hỏi.
Nguyễn Ngọc Thư cau mày: “Nãy giờ bố trí trong lăng tẩm Chân Võ đều là theo mục đích giấu diếm Thiên Cơ, hoá sinh thành tử, ‘Dưới Cửu tuyền’ cũng có thể giải thích là giấu ở bên dưới cửu tuyền, để thiên đạo không tìm ra, nhưng mà nếu có thêm Trấn Long đài, thì tất cả đều khác hẳn, vì chúng là để trấn áp thứ gì đó.”
Thật là gia tộc lớn, sự học truyền thừa sâu xa...... Mạnh Kỳ cảm thán, nhìn Giang Chỉ Vi, thấy cô nhẹ nhàng gật đầu, mới cảm thấy tình hình quả là nghiêm trọng.
Dưới đất có tiếng tru, hoạt tử nhân xuất hiện, Trấn Long đài vạn cổ không biến, khiến đám Mạnh Kỳ đều thấy lạnh người:
“Nó rốt cuộc là cái gì mà tới mức Chân Võ đại đế phải trấn áp nó ngay trong lăng tẩm của chính mình?”
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
7 chương
71 chương
250 chương
150 chương