Dịch giả: Tiểu Băng “Phía tây?” Mạnh Kỳ cảm giác là lạ, song đám Trương Viễn Sơn cũng đã tra khảo xong, đã có được chút thông tin về yêu vật xung quanh. “Trong phạm vi trăm dặm quanh đây không có yêu vật, gần nhất chỉ có Bích Ba sơn này mà thôi, nên chúng sẽ là có khả năng đuổi tới nhanh nhất, các hướng khác đều có mấy động Yêu Vương, hẳn là đang trên đường đuổi tới, những yêu vật xa hơn một chút chỉ cần nhìn thấy cột sáng đều có lẽ sẽ lục tục tới hết.” Trương Viễn Sơn không tìm ra được hướng nào có yêu vật yếu kém. Yêu vương đây là theo lối xưng hô của đám tiểu yêu, không liên quan gì tới yêu vương hay đại yêu thật sự, ví dụ như “Bích Ba vương” Ba Nhi Bá là vô địch thủ trong phạm vi tám trăm dặm quanh đây, uy chấn một phương, mịa nó, một con tiểu yêu ngày xưa ngay cả phàm nhân cũng nhốt được, mà hôm nay lại dám chém gió từng đại chiến với Đại Thánh đánh nhau kịch liệt tám trăm hiệp, thật sự tám trăm năm Hà Đông, tám trăm năm Hà Tây! Thế sự tang thương, tuế nguyệt mục nát. La Thắng Y lại không quá lo lắng: “Mục tiêu của chúng là ngôi chùa này, là tấm biến ‘Đại Lôi Âm tự’ này, chúng ta chỉ cần ẩn nấp, che giấu tốt khí tức và tung tích là có thể thuận lợi tránh đi.” Yêu vật nhiều, nhưng mà trời đất rất rộng lớn, có thể bao trùm tất cả mọi nơi sao? Hơn nữa chúng lại không phải là đi tìm đám người họ, nếu trên đường không rề rà, chỉ cần trốn được vào một nơi bí ẩn, dùng máu và lông của yêu vật che dấu được khí tứ con người, thì có thể lướt ngang qua chúng mà rời khỏi nơi này. “Ta nghĩ nhiệm vụ tử vong không thể đơn giản như thế.” Giang Chỉ Vi thì thào, nhưng không nói gì, vì với tình thế hiện giờ, đây là lựa chọn tốt nhất. Cô cúi người, bắt đầu thu thập máu và da, lông của đám yêu vật. Nguyễn Ngọc Thư nhíu mày, theo bản năng không ưa được đám yêu vật bốc mùi, không muốn có mùi, có thứ đồ gì của chúng trên người mình, nhưng cô cũng biết nặng nhẹ, miệng thì lầm bầm không ngớt, nhưng tay vẫn lấy máu, lông của chúng quét loạn lên người. Mạnh Kỳ ở khá gần, nghe được rất rõ những lời của cô: “Chao cũng thối, nhưng ăn rất ngon......” Mạnh Kỳ lau mồ hôi lạnh. Một lúc sau, mọi người đã chuẩn bị xong, xoay người rời đi. Mạnh Kỳ nhìn tấm bảng mà tiếc nuối, Như Lai trước khi nhập diệt chấn nhiếp tất cả chư Đại Thánh, chắc chắn là hàng đại năng đứng đầu, tấm biển chỗ ở của ông ta làm sao mà là vật phàm cho được, đừng nói sử dụng, dù đem đi đổi thiện công ắt cũng có giá trị xa xỉ! Nhưng mọi người đã xem kĩ, nhưng không tìm ra được điểm đặc thù gì của tấm biển, chỉ có thể cảm thán tu vi bản thân quá thấp, đành không thể không tạm thời buông tay, vì nếu mang trên người, coi chừng lại thành thứ hấp dẫn yêu vật, làm gì chúng không tìm ra mình! Gặp phải yêu vật nửa bước ngoại cảnh tiêu chuẩn, cả đám hợp lại vẫn còn giết được, nhưng lỡ một hơi hai ba con tìm tới thì sao? Ba Nhi Bá trở về thì sao? Lỡ là yêu tôn ngoại cảnh tiêu chuẩn thì sao? Lại còn Pháp Thân đại yêu từ xa xa đằng vân giá vũ mà tới nữa? Chim chết vì mồi, phải kềm chế sự tham lam của bản thân mới sống lâu được! Rời khỏi chùa, đám Mạnh Kỳ đi vội về hướng tây, đi đường rất cẩn thận. Sau chừng nửa canh giờ, mọi người không dám đi nữa, sợ gặp phải tiểu yêu đi dò đường hoặc yêu vật đi săn mồi ban đêm, nên chui vào trong một sơn động trống để trốn, trong nhẫn phỉ thúy của Nguyễn Ngọc Thư có lương khô và nước, Giang Chỉ Vi cũng đã chuẩn bị sẵn cho mình, không cần thiết phải đi tìm nguồn nước. Ngoài Cát Hoài Ân, Phù Chân Chân, Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn chia nhau ra thay phiên trực đêm, những người còn lại nghỉ ngơi lấy lại sức. Một đêm này có mấy luồng yêu khí rất mạnh lướt qua, có luồng còn lướt qua sát sơn động, tiểu yêu càng là vô số kể, may mà mục tiêu của chúng đều là cái chùa, không để ý tới đám Mạnh Kỳ. Đến trời sáng, mặt trời mọc lên, ánh nắng chiếu vào trong động, sáng sủa, đầy sức sống. “Ngày thứ hai.” Mạnh Kỳ cảm thán, quay sang nói với Cát Hoài Ân, “Tính lần nữa xem có thay đổi gì không.” Cát Hoài Ân gật đầu, ném mấy đồng tiền lên không. Những đồng tiền rơi xuống đất, kêu đinh đinh giòn vang. Ba! Một đồng tiền vỡ toang! “Không tốt!” Cát Hoài Ân hô to. Đất bên dưới bỗng vỡ ra, một con quái vật như rắn chui lên, nó không có mắt, cơ thể to như thùng nước đầy dịch nhờn, nó há miệng, nuốt chửng nửa người Cát Hoài Ân vào. “Giun đất quái!” Mạnh Kỳ giậm chân một cái, Bát Cửu huyền công và Kim Chung tráo vận chuyển, tay trái thò vào trong miệng con giun, chống lên để Cát Hoài Ân khỏi bị ăn vào. Cùng lúc, hắn vung “Khinh ngữ” bổ một nhát! Giang Chỉ Vi phản ứng không kém, rút trường kiếm chém một cái, con giun khổng lồ bị cắt thành hai đoạn. Ba, nửa dưới con giun rơi xuống, nửa đầu thì ngóc lên chạy ra ngoài, hô: “Đại đại vương, bọn chúng ở trong này!” Nửa dưới con giun phân thành hai, hóa thành hai con giun đất quái. Ánh đao chợt lóe, con giun lại bị chém thành hai, lần này nó không diễn màn xiếc sống lại được nữa! Đại đại vương? Bọn chúng? Mạnh Kỳ đờ người, trong lòng căng thẳng. Con giun này là đi theo họ từ trong chùa? Nó dù chưa biến hóa, nhưng có thiên phú thổ độn, hèn gì bọn mình không phát hiện ra nó! Mạnh Kỳ không chút suy nghĩ, rút Tử Thương. Hắn không phải không muốn cho Giang Chỉ Vi sử dụng, nhưng mình cũng phải có Tử Thương để phòng thủ, với lại câu thông với nó cả nửa năm mới miễn cưỡng dùng được, Giang Chỉ Vi muốn dùng cũng không dùng được. Phù Chân Chân và Tề Chính Ngôn xông lên, một đi cứu Cát Hoài Ân, một Long Văn Xích Kim kiếm chém một phát, băng tuyết hóa thành kiếm khí, truy kích giun quái đã chui xuống đất. Long Uy bốn phía, giun đất quái run rẩy, rúm lại, để mặc cho kiếm khí chém nó thành mấy khúc, rồi đông lại thành băng. “Oa nha nha, dám giết huynh đệ của Bích Ba vương ta!” Giữa không trung vang lên tiếng cuộn sóng, một con quái đầu cá đứng thẳng trong lớp sóng. Da nó đen thui, phủ đầy vảy cá, mắt trố, không có môi dưới, đầu rất to, bằng ba lần đầu yêu vật bình thường, hai tay xách một cây cương xoa. Chân nó đi một đôi ngẫu ti Bộ Vân lí, thân mặc một bộ Hoàng Kim khóa tử giáp, đầu đội phượng sí tử kim quan, học Tề Thiên Đại Thánh đủ mười phần, cơ mà da đen quá, đầu to quá, nên nhìn chẳng ra cái gì cả, chỉ làm người ta buồn cười. Ba Nhi Bá tựa như thiên thượng thần linh, chưa xuống nơi mà đã cuồn cuộn sóng, cương xoa chỉ xuống một cái, một cuộn sóng nặng cả ngàn cân ép xuống, dòng khí xung quanh ép mặt đất lõm cả vào. Mạnh Kỳ vận chuyển chân khí, toàn lực Tử Thương. Kiếm khí đỏ tím xuyên qua hư không, mặt đất bị ảnh hưởng nứt vỡ, cây cối cành lá đứt tung tóe, bay lả tả. Phốc! Kiếm khí đỏ tím cắt đứt phần cuộn sóng phía trước, nhưng không cản được phần cuộn sóng phía sau. Một đạo kiếm quang sáng lên, cướp đi quang mang quanh mình, trong thiên địa chỉ có một kiếm đó bay ngang trời, như thiên ngoại phi hồng. Ba! Giang Chỉ Vi đánh trúng bích lãng, thời gian như khựng lại. Cuộn sóng hoàn toàn tiêu tán, Giang Chỉ Vi bay ngược trở về, miệng phun máu tươi, thụ thương rất nặng. Phù Chân Chân lôi ngay Chiếu Yêu kính ra, nhắm thẳng vào Ba Nhi Bá. Thân ảnh ánh trong kính, Ba Nhi Bá vẫn đang trong tư thế cầm cương xoa chỉ xuống, nhưng cả cơ thể đứng im như tượng đá, cuộn sóng dưới hai chân nó cũng bị hạ xuống thấp. Nó vẫn còn ở quá cao, đám Trương Viễn Sơn không công kích được, ám khí bình thường lại không có hiệu quả, nên Nguyễn Ngọc Thư không chút do dự, lôi Phá Yên tiễn, ném ra. Một luồng lửa đỏ rực đánh trúng vào Ba Nhi Bá trước khi hiệu quả của Chiếu Yêu kính biến mất. Cuộn sóng yêu khí xung quanh nó bị đốt cháy, hóa thành từng giọt mưa lửa bay xuống, làm cỏ dại bên dưới cháy bừng bừng. Hoàng Kim khóa tử giáp bị phá, lớp vảy cá bị thủng một lỗ, ngực bụng Ba Nhi Bá đều bị thủng một lỗ to, thấy cả nội tạng bên trong. Ba Nhi Bá kêu thảm thiết ra tiếng, thân thể vẫn còn bị chậm chạp, chưa thoát ra được hiệu quả của Chiếu Yêu kính. Mạnh Kỳ truyền hết tinh thần vào trong Tử Thương, đầu co rút đau đớn, mắt mũi đều đổ máu, lại một kiếm chém ra. Kiếm khí đỏ tím đằng không, mây trắng bị tách ra, tiếng sóng tiêu tán. Tranh! Kiếm khí đỏ tím xuyên qua lớp giáp, xuyên thấu qua cơ thể Ba Nhi Bá, kiếm khí đánh nát cả nội tạng. “A!” Ba Nhi Bá quát to vô cùng đau đớn, tiếng kêu làm lỗ tai mọi người cũng đau nhức. Cuộn sóng dâng lên, bọc nó bay lên trời cao, chật vật bỏ chạy. Vậy mà vẫn chưa giết chết nó? Ngoại cảnh tiêu chuẩn yêu vật thật đáng sợ! Đám Mạnh Kỳ đã xuất hết tuyệt chiêu đáy hòm, thế mà chỉ làm nó bị thương nặng, nếu nó có linh dược chữa thương, hai ba ngày sau sẽ lại tiếp tục đuổi giết! “Phải rời khỏi đây trước!” Mạnh Kỳ vác Giang Chỉ Vi đã trọng thương lên lưng, cố chịu đựng cái đầu đau đớn, chạy về hướng tây. Trương Viễn Sơn cõng Cát Hoài Ân, Tề Chính Ngôn, Nguyễn Ngọc Thư chạy sát theo sau. Cát Hoài Ân và Giang Chỉ Vi bị thương rất nặng, Chân khí “Cứu nhân kinh” của Phù Chân Chân chỉ có thể ổn định thương thế, không thể không bắt hai người tự dùng Đại Hoàn đan của mình, mau chóng khôi phục chiến lực, bằng không nguy cơ tứ phía, tính mạng khó giữ.