Dịch giả: Tiểu Băng “Tam đại vương, chính là nơi này!” Xa xa có tiếng la hét ầm ĩ. “Nơi này?” đám người Mạnh Kỳ liếc nhau, chẳng lẽ ngôi chùa này thực sự có cổ quái, là mục tiêu yêu vật truy tìm, bọn mình có nên rời khỏi đi để tránh nguy hiểm không? Khả Cát Hoài Ân bói toán kết quả là nơi nơi đại hung, không riêng gì cái chùa! Không lẽ hắn học nghệ chưa tinh? Lại có yêu vật hét lớn: “Khí tức con người! Bên trong có người!” “Mau, bắt đem về, đừng để chúng thoát!” “Lần này phải dùng thanh thủy chưng, vừa thơm lại mềm!” “Coi chừng là người già cả, phải chiên mới thơm ngào ngạt!” Trong gió đen pha tạp đủ loại yêu khí, bao phủ cả chùa miếu, những sinh vật với đủ hình thù kì quái xông vào, chúng đều là biến hóa chưa xong, còn sót đuôi lang, hay đầu chó, con cầm cương xoa, con nắm trường thương, đủ kiểu đủ dạng, con nào cũng có mùi rất nồng, khiến con người khó thở. Yêu khí...... Mạnh Kỳ đã sớm quen với cái mùi này trong Xá Lợi tử tháp, thấy đám yêu vật nửa bước ngoại cảnh tiêu chuẩn kia thì không hề do dự, bỏ tấm biển xuống, hét to: “Oanh!” Những con yêu vật bị chấn đến mức đầu váng mắt hoa, bị Mạnh Kỳ giơ tay chém xuống, chém xuống mấy con, có dương có lang, có hổ có thỏ. Trương Viễn Sơn đứng ngay sau lưng Mạnh Kỳ, Đằng Xà kiếm vung lên một cái, kiếm tỏa hàn mang, ánh sáng lướt qua, giết một lúc mấy con tiểu yêu. La Thắng Y đánh ra một quyền không chút màu mè, vô cùng đơn giản, làm hồ yêu ngay trước mặt đờ ra. Hồ yêu rung rung vài cái, không sao cả, nhưng sau lưng nó lại không ngừng vang lên những tiếng nổ nhỏ, yêu vật sau lưng nó thi nhau ngã xuống. “Cách sơn đả ngưu”! Tề Chính Ngôn Long Văn vung Xích Kim kiếm, yêu vật bên cạnh run cầm cập, bích băng tuyết chân khí hòa với kiếm thế khiến yêu vật đều bị kết thành băng, chết cứng! Phù Chân Chân ném ra một cái gì đó, nó bay ra sau đầu yêu vật rồi nổ tung, tỏa ánh sáng xanh, hóa thành khói độc. yêu vật nào dính phải khói độc đều thống khổ kêu thảm thiết, làn da hư thối, máu chảy ồ ra, đại phát hung tính, không còn phân biệt địch ta, múa đao kiếm điên cuồng, đám đồng bạn ngay bên cạnh bị vạ lây, máu thịt bay tung tóe. Đây là “Địa âm độc vụ” trong [ độ nhân kinh ], nếu dính vào người, da rữa thịt nát, đau đớn mà chết, dùng với người hay yêu đều có hiệu quả, nên Phù Chân Chân mới giữ lại. Bình thường, nếu khởi yêu phong, hoặc dùng chưởng kình, tự có thể đánh phá khói độc, nhưng đám yêu vật đang bị lôi ngôn định trụ thân hình, nên không làm được! Trong khoảng thời gian ngắn, yêu vật xông vào không còn một mảnh. Nhìn mà Mạnh Kỳ hết hồn, đám người mình mới giết chóc có ba năm, dụng độc đã thành thạo như vậy, hiệu suất rất cao! Nhưng như vậy cũng tốt, bằng không mấy trăm tiểu yêu chen chúc xông tới, mình sẽ gặp nguy. “Chúng tiểu nhân, tránh ra cho bản đại vương!” hắc phong giữa không trung thổi xuống, một người to lớn thân người mặt quái vật lông đen xuất hiện. Hai tay cầm hai cây cự chùy màu vàng, thế ào xuống như sơn nhạc áp đỉnh! Lang yêu này nửa bước ngoại cảnh tiêu chuẩn, không hề dùng một chiêu thức cao thâm nào, song chiêu đánh ra lại mang theo đạo lý, dễ dàng như đó là bản năng, phát huy ưu thế sức mạnh của bản thân lên tới mức tối đa, vô cùng nhuần nhuyễn. Từ giữa không trung, từng luồng khói đen thành hình, hóa thành lưỡi dao, cự chùy, như mưa bắn xuống. Mạnh Kỳ không thi triển Huyễn Ma thân pháp, là nam nhân, phải tạo ra cơ hội cho đồng bạn. Hắn hai chân thành thế trung bình tấn, toàn lực vận chuyển Bất Tử Ấn Pháp, Kim Chung tráo và Bát Cửu huyền công, bộ trang phục phồng lên, “Khinh ngữ” mạnh chém ra, hấp thu dòng khí và sinh cơ chung quanh, hóa thành Lôi Đình cương mãnh bá liệt, nghênh đón cự chùy lang yêu. Biết một mình Mạnh Kỳ không ngăn nổi yêu vật nửa bước ngoại cảnh, Trương Viễn Sơn vẽ trường kiếm một cái, kết thành hình thái cực, khí xung quanh dũng mãnh tràn vào, đỡ lấy một cây cự chùy. La Thắng Y hít sâu, lại đánh ra tiếp một quyền, chí đại chí cương, phản phác quy chân. Tề Chính Ngôn lùi lại một bước, đứng chắn trước đám Nguyễn Ngọc Thư, Phù Chân Chân và Cát Hoài Ân để bảo vệ. Đương! Hai tiếng nổ không phân trước sau bùng nổ, chấn đám tiểu yêu đều phải lùi ra sau. Mạnh Kỳ chỉ cảm thấy trên tay bị một lực đẩy mạnh, như muốn nghiền mình thành bột, hai chân run lên, không chịu nổi gánh nặng, đất gạch dưới chân vỡ ra. Hắn vận hết toàn lực, không giữ lại chút nào, Bất Tử Ấn Pháp dời lực đẩy xuống lòng bàn chân, đỡ được một chùy này, song Khinh Ngữ cũng bị gấp khúc như muốn bị bẻ gãy. Những cơn gió đen thổi lên người Mạnh Kỳ, sắc như lưỡi dao, quần áo của hắn bị rách tung tóe, cơ bắp màu đồng gồng lên, những vết thương hiện ra, tuy rất nhiều, nhưng không sâu không lớn, chỉ bị chảy chút máu mà thôi. Ngoài La Thắng Y cửu khiếu cương khí hộ thể, cả đội ngũchỉ có Mạnh Kỳ có thể ngay mặt ngạnh kháng phong nhận và cự chùy. Phong nhận đều đã bị Mạnh Kỳ ngăn cản, Trương Viễn Sơn Đằng Xà kiếm đẩy thanh cự chùy thứ hai, nhưng hai chân đều bị lún sâu vào trong gạch, đất đá nứt vỡ. La Thắng Y đấm vào cánh tay trái của yêu lang, nhưng lại bị lọt vào một đoàn yêu khí, bị chúng đang tan, nhìn thấy cả đám lông đen của yêu lang bên ngoài hắc giáp. Nhưng mặc kệ như thế nào, ba người đã thành công chặn được một kích của nửa bước ngoại cảnh tiêu chuẩn lang yêu. Đúng lúc này, Nguyễn Ngọc Thư ôm lấy cây đàn cổ, khẩy một cái. Tranh! Thanh âm ngưng tụ, xuyên thẳng vào linh hồn, lang yêu run lên, Nguyễn Ngọc Thư lùi lại một bước, cầm huyền đã bị đứt một dây. Lang yêu bị công kích làm khựng lại, vốn là đang trong đêm đen, song lại có một ánh kiếm quang sáng ngời, rất là khó tả, giống như trong cả trời đất này không còn có vật gì khác ngoài nó, sáng và lạnh đến cực hạn. “Kiếm ra vô ngã”! Giang Chỉ Vi từ đầu chỉ chờ cơ hội, chờ đám Mạnh Kỳ tạo cơ hội cho cô. Vì cô hiểu, đấu với một yêu vật có thể cưỡi gió, chỉ có tốc chiến tốc thắng may ra mới thắng được, nếu không nó sẽ bay lên chạy mất, đám người mình có ai biết bay đâu! Cơ bản là bị động chờ đối phương tiến công! Như con thỏ đấu với thương ưng, cực kỳ gian nan. Cô đã sớm truyền âm nhập mật nói kế hoạch cho đám Mạnh Kỳ, nên mới có chuyện ba người liên thủ chống đỡ, Nguyễn Ngọc Thư Thiên Long bát âm quấn chặt lấy không cho đối thủ hành động, còn cô tích lũy khí thế, đưa kiếm ý lên đến đỉnh phong, xuất ra một chiêu chí mạng. Kiếm quang như vượt qua cả thời gian và không gian, vừa xuất hiện, đã tới trước mặt lang yêu, chỉ thẳng vào mi tâm. Lang yêu thấy nguy hiểm, hét lớn một tiếng, phun ra một hơi yêu khí tụ thành một hạt châu, chắn lại. Phốc! Yêu châu bị đánh vỡ, lang yêu phun máu, mi tâm vẫn bị trúng thương, mà mi tâm nó có một đường kẻ thẫm, giống như con mắt thứ ba, mở ra con mắt màu đỏ rực. Thừa dịp nó bệnh, phải lấy mệnh nó! Giang Chỉ Vi vừa lui, La Thắng Y đã quát lớn, một quyền nhìn tưởng chậm nhưng lại nhanh như sấm sét đánh ra. Áo của hắn phồng lên, nắm tay to ra gấp đôi, ép mạnh dòng khí xung quanh. Với sức mạnh cửu khiếu, hắn có thể duy trì chiến lực cơ bản, đánh ra hai lần “Cửu Nhạc cương quyền”. Một quyền này chính là “Núi cao áp đỉnh”! Phanh! Chỗ bị La Thắng Y đánh trúng cũng đã bị “Kiếm ra vô ngã” đả thương, yêu khí đã mỏng đi, lớp khôi giáp ở bụng trái của lang yêu vỡ toang, lông đen rơi rụng, làn da xuất hiện một lỗ máu to bằng nắm tay, máu thịt hỗn độn. Lang yêu kêu lên thảm thiết một tiếng, gió đen cuốn lên, định bay lên bỏ chạy, chờ khả năng chữa thương siêu cường khôi phục xong sẽ tái chiến. Nó vẫn còn chưa chết! Mạnh Kỳ đột nhiên nhảy lên, còn cao hơn cả vị trí của lang yêu. “Khinh ngữ” cao tốc chém ra chín nhát, hét to: “Sát!” Mỗi một đao đều có tử lôi đi kèm, đao sau mạnh hơn, nhanh hơn đao trước. Ầm vang! Tia sét tím tầng tầng đánh xuống như những con rồng uốn éo, đám tiêu yêu đều run rẩy lùi lại, dòng khí và sinh cơ hoàn toàn bị nuốt hết. “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu”! Ba! Lôi Đình đánh xuống liên miên, thành một tia điện cực to màu tím bổ lang yêu đang từ trên không trung đánh xuống đất! Ba ba ba, toàn thân lang yêu bị sét tím chạy loằn ngoằn, không ngừng lăn lộn, khiến gạch đá vỡ toang, cơ thể run run từ từ dừng lại. “Cuối cùng cũng giết chết......” Mạnh Kỳ cảm khái, mới khởi đầu đã phải liên tục xuất đại chiêu, nhiệm vụ tử vong thật sự là “Tử vong tiêu chuẩn”! “Tam đệ?” Đột nhiên, một tiếng hét bi phẫn từ bên ngoài vọng tới. Một con yêu vật đầu sư tử cưỡi gió bay tới, thấy thảm trạng của lang yêu, hai mắt đỏ bừng, há miệng, cuồng phong gào thét. Miệng của nó càng lúc càng to, to ra bằng cửa chùa, hút mạnh Mạnh Kỳ vào miệng. Mạnh Kỳ thân giữa không trung, không chỗ sử lực, bị nó hút vào! “Bắt ta? Cửu Linh nguyên thánh hậu duệ?” Mạnh Kỳ nhanh chóng vận chuyển Bát Cửu huyền công và Kim Chung tráo, màu ám kim hiện lên ngoài lớp da, chống đỡ hủ thực. Hủ thực này hòa tan cả kim thiết, khiến ám kim quanh người Mạnh Kỳ nhanh chóng phai màu, Kim Chung tráo đã sắp vỡ. Thấy Mạnh Kỳ bị sư yêu thôn phệ, mọi người biến sắc, Nguyễn Ngọc Thư không chút suy nghĩ, móc ra một cái gương đồng xỉn màu, y như vật phàm. Cô cầm “Chiếu Yêu kính”, nhắm ngay mặt gương vào sư yêu. Sư yêu dại ra, nhưng nhưng vẫn chưa hiện ra nguyên hình. Rõ ràng nói ngoại cảnh trở xuống thì mất hết cả lực phản kháng, hiện ra nguyên hình cơ mà? Mọi người đều kinh ngạc, sư yêu ngoài khả năng nuốt ngừi, thì mọi sức mạnh của nó đều là nửa bước Ngoại Cảnh cấp, tại sao lại chống đỡ được Chiếu Yêu kính phỏng chế? Chẳng lẽ nó huyết mạch khác thường? Trong bụng sư yêu, Mạnh Kỳ không làm được gì khác, đành trơ mắt nhìn Kim Chung tráo sắp bị phá vỡ, Bát Cửu huyền công một cây chẳng chống vững nhà. Bỗng nhiên, sự thôn phệ bỗng khựng lại! Chiếu Yêu kính? Mạnh Kỳ lập tức rút Tử Thương kiếm ra khỏi el, tranh một tiếng, nó lại hóa thành cứng rắn. Mạnh Kỳ truyền hết tinh lực vào, toàn lực chém mạnh một nhát. Kiếm khí màu đỏ tím bừng bừng phóng ra, tiếng chém rách vang lên không dứt. Đám Giang Chỉ Vi đang định công kích sư yêu, thì thấy mặt đất bỗng xuất hiện một vệt kiếm, cắt gạch và một gốc cây khô đứt lìa. Từ ngực sư yêu xuất hiện một ánh sáng màu đỏ tím, kéo dài xuống bụng. Kiếm khí lộ ra, sau đó nhanh chóng tiêu tán, Mạnh Kỳ từ miệng vết thương nhào ra ngoài!