Dịch giả: Tiểu Băng Chu quận Lục Phiến môn giáo trường, xung quanh có đài cao để quan khán. Đài phía bắc là Lục Phiến môn, Chu quận Vương thị, Hoán Hoa kiếm phái và Nghiệp đô Hoàng gia, ba đài còn lại đều chật ních giang hồ nhân sĩ chen chúc tới xem, ai cũng kích động hưng phấn. Tuy cao thủ trẻ tuổi có thực lực lên Nhân bảng không ít, nhưng hoặc chưa rời núi, hoặc chưa có cơ hội, hoặc lại bình thản, nên không thể đăng bảng, anh kiệt Nhân bảng hàng thật giá thật vỏn vẹn chỉ có năm mươi người, trong khi Bắc Chu Đại Tấn cùng tồn tại, thiên hạ hai mươi ba châu, thêm thảo nguyên Tây Vực, có châu thậm chí không có một vị anh tài Nhân bảng, ngay cả chuyện muốn tranh một vị trí trên Nhân bảng cũng không có. Hoàn Châu là Tây Nam đệ nhất châu, có Hoán Hoa kiếm phái và Chu quận Vương thị, cho nên đứng hàng đứng ba Nhân bảng, nhưng “Thanh Liên công tử” Lưu Tô thành danh sớm hơn “Thủ Chính kiếm” Vương Tái, sớm hơn “Quân Tử kiếm” Mạnh Kỳ, lúc thanh danh Vương Tái lên cao, hắn đã dạo chơi thiên hạ, bắt đầu kiếp sống đấu kiếm rượu ngàn ly, được xếp vào mười hạng đầu Nhân bảng, nhưng bị Giang Chỉ Vi chen vào đẩy xuống dưới, đợi đến khi Vương Tái ra ngoài ma luyện, sấm hạ danh hào, đi lên Nhân bảng, hắn lại đi Bắc Chu, đấu rượu đấu kiếm, bất diệc nhạc hồ, hai người thủy chung không có duyên gặp mặt. Vốn “Quân Tử kiếm” Mạnh Kỳ sau vụ bị bốn cửu khiếu cao thủ dùng bảo binh vây đánh mà vẫn toàn thân trở ra, nên được xâm nhập vào Nhân bảng, Hoàn Châu võ lâm nhân sĩ đã lại bắt đầu kỳ vọng được xem người trong Nhân bảng long tranh hổ đấu, song không ngờ sau đó hắn lại trở về Tây Lương báo thù, hành tung trở thành câu đố, vẫn không hề đấu nhau với Vương Tá, khiến nhân sĩ võ lâm Hoàn Châu đều cảm thán, chẳng lẽ phải tới Thần đô Giang Đông hoặc Trường Nhạc cự nguyên mới được nhìn thấy Nhân bảng chi tranh? Ba mươi lần Nhân bảng quyết đấu trước đây, chỉ có bảy lần là xảy ra ở ngoài hai nơi ấy, lần gần đây nhất là Đại La yêu nữ đánh nhau với bảy đại Thiên Nữ ở Tam Sơn Tứ Thủy, còn chuyện Nghiệp đô Vạn Hoa lâu, đại La Yêu nữ ngay trước mặt Vương Tái “Cướp” Đi Huyền Nữ truyền nhân chẳng ai được nhìn thấy! Nay “Lôi đao cuồng tăng” Quang minh chính đại khiêu chiến “Thủ Chính kiếm”, một chút tâm nguyện của bọn họ đã được thỏa mãn, làm sao họ không kích động, làm sao họ không hưng phấn? “Kim quán chủ, ngươi đã từng nhận lôi đao cuồng tăng khiêu chiến,cũng từng luận bàn với Vương công tử vài lần, không biết thấy ai cao hơn?” Có võ quán quán chủ hỏi Xích Dương võ quán Kim Tiến Hiền. Kim Tiến Hiền vuốt vuốt chòm râu, trầm ngâm: “Lão phu tài sơ học thiển, không phân cao thấp được, nghĩ chắc là ngang tay.” “Không phải đâu, Vương Tái Vương công tử luyện thành ‘Uy vũ không khuất phục’ trong ‘Hạo nhiên chi khí’, càng gặp mạnh càng cường, dù phải đối mặt với mười thứ hạng trong Nhân bảng, thì cũng có thể kéo khí thế lên ngang bằng với người ta, cân sức ngang tài, huống chi ‘Lôi đao cuồng tăng’?” “Phá Quân võ quán” Quán chủ La Hựu Phong bị Mạnh Kỳ một đao đánh bại đến nay vẫn canh cánh trong lòng, lên tiếng phản đối. Một võ quán quán chủ có tiếng khác lắc lắc đầu: “‘Uy vũ không khuất phục’ chỉ có thể khiến tự thân không thua kém địch nhân đối diện mà thôi, chủ yếu là tăng cường chân khí, các phương diện như sức mạnh và tốc độ, cảnh giới và trên kỹ xảo đều không tăng lên, đao cuồng Tô Mạnh bản thân chỉ là lục khiếu hoặc thất khiếu, chân khí sức mạnh đều thua Vương công tử, toàn dựa vào đao pháp nhập hóa, có tinh nghĩa, mới có thực lực như thế,‘Uy vũ không khuất phục’ trong trường hợp này không hề có tác dụng.” Thanh danh của Vương thị “Hạo nhiên chi khí” lan xa, Nghiệp đô võ lâm nhân sĩ hoặc nhiều hoặc ít đều có lý giải, hiểu khá rõ tính chất của “Uy vũ không khuất phục”, biết sau khi mở khiếu, nó không mang tới bổ ích gì cho cảnh giới và kỹ xảo. Đệ tử Vương gia trước đây toàn dựa vào “Uy vũ không khuất phục” để đánh nhau với nửa bước ngoại cảnh chính là gia gia của Vương Sách và Vương Tái, Vương gia gia chủ tiền nhiệm, lúc ấy thật sự cảnh giới của ông ta không hề tăng lên, sở dĩ có thể vượt cảnh giới giết chết nửa bước ngoại cảnh, là vì bản thân hạo nhiên chi khí đã mang theo đặc tính của nửa bước ngoại cảnh, dưỡng ra hạo nhiên chính khí cho cá nhân ông ta, câu thông nhét đầy thiên địa hạo nhiên chi khí vào trong người ông ta, giơ tay nhấc chân đều như tượng trưng cho thiên địa chính đạo. Tình trạng của Vương Tái sau vài lần ra tay dùng nó đã giúp Mạnh Kỳ sáng tỏ điểm ấy. “Ngươi nói Vương công tử có cảnh giới mạnh như lôi đao cuồng tăng, chân khí sức mạnhmạnh như vậy, ‘Uy vũ không khuất phục’ có phát huy tác dụng hay không thì có liên quan gì? Lôi đao cuồng tăng đao pháp nhập hóa, chẳng lẽ Vương công tử ‘Thánh Nhân cửu kiếm’ chỉ để luyện chơi? Hơn một năm trước, hắn đã nắm được một phần kiếm pháp tinh nghĩa! Nếu luận về chiêu thức ngoại cảnh, lôi đao cuồng tăng có A Nan Phá Giới đao pháp chân ý, Vương công tử cũng có chân ý một kiếm nào đó trong ‘Thánh Nhân cửu kiếm’ không phải sao?” La Hựu Phong thanh âm vang dội phản bác. Vị quán chủ kia hừ một tiếng: “Ta đâu có nói không coi trọng Vương công tử, chẳng qua chỉ là cảm thấy hắn muốn thắng đao cuồng Tô Mạnh không dễ dàng như vậy.” Các nơi đài cao đều đang thảo luận hai người xem ai thắng bại, tính chung ra, người xem trọng Vương Tái nhiều hơn, thứ nhất là vì hắn là Nghiệp đô anh kiệt, thứ hai thanh danh của hắn vang dội hơn, vị trí trên Nhân bảng cũng cao hơn lôi đao cuồng tăng. “Takhông biết, Tô công tử A Nan Phá Giới đao pháp và Kim Chung tráo chưa từng triển lộ, lần ra tay toàn lực gần nhất đã là từ đầu hạ năm ngoái, bây giờ đã phát triển tới mức nào ai mà biết được?” Thanh Thụ bộ đầu Khổng Dục mỉm cười nói với Hoán Hoa kiếm phái ngoại chấp sự Đỗ Thiếu Bạch, “Nhưng theo ta thấy, chắc là ngang tay, Vương công tử có ‘Uy vũ không khuất phục’, dù Tô công tử tiến bộ có nhiều, thì cũng không thể đánh bại người ta đượccân sức ngang tài thôi.” “Khổng thanh thụ nói có lý.” Đỗ Thiếu Bạch khẽ gật đầu, Tề Chính Ngôn ngồi bên cạnh nhìn Mạnh Kỳ đứng yên nhắm mắt trong sân, trong lòng kích động. Dạo này hắn và Mạnh Kỳ thường xuyên luận bàn, đã có nâng cao một bước về “Hồn Thiên bảo giám” của bản thân, biết mình và Mạnh Kỳ chênh lệch nhau bao nhiêu, nên Mạnh Kỳ và Cao thủ Nhân bảng Vương Tái tỷ thí, khiến hắn có một ảo giác như chính mình đang khiêu chiến. Mọi người còn đang nói chuyện, người của Vương thị đã đến, người đi đầu đội mũ xưa, mặc áo bào dài, tuổi quá bốn mươi, đôi mắt không lớn, hơi hơi nheo lại. Khổng Dục lông mi hơi nhướn, nghênh đón, cười: “Nghiệp Dương bá, dạo này mạnh khỏe?” Người này họ Vương tên Nạp Ngôn, là Hoàn Châu Tư Mã, là người p hát ngôn của hệ thống quan văn của Vương thị tại Hoàn Châu, nhất lưu cao thủ, là thân ngũ thúc của Vương Sách và Vương Tái. Vương thị ngoại cảnh tuy nhiều, nhưng tài nguyên khoáng sản, dược sơn quý giá cần được trọng tâm bảo quản thì không ít, luôn phải có ngoại cảnh cường giả thay phiên bảo vệ, thường có khoảng hơn mười lăm người ở bên ngoài, cộng với số người vào thần đô, trong bổn gia thường chỉ có hơn mười ngoại cảnh -- tỷ như Vương Sách bá phụ, phụ thân của Vương Tái, tông sư trẻ tuổi nhất Vương thị, hiện đang đảm nhiệm Hộ bộ Thượng Thư, quản lý cả hệ thống tài nguyên của Đại Tấn. Nên trong hệ thống quan văn của Hoàn Châu và Chu quận, họ không cần phái ra cao thủ quá mạnh để quản lý. Vương Nạp Ngôn là ngoại cảnh, nhưng dù sao chỉ cần Vương thị bổn gia còn tồn tại, cần gì phải tới phiên họ ra tay? Vương Nạp Ngôn là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, sau khi đảm nhiệm chức vụ Hoàn Châu Tư Mã, thì nhanh chóng trở thành người phát ngôn ra ngoài của Vương thị tại Hoàn Châu. Không ngờ hôm nay tên này lại tự mình ra mặt? Khổng Dục, Đỗ Thiếu Bạch đều khó hiểu, dù muốn để đảm bảo Vương Tái an toàn, để đệ tử thiên phú cao nhất này của gia tộc không chết vì tỉ thí, thì cũng có thể tùy tiện phái một ngoại cảnh trưởng lão hoặc nửa bước ngoại cảnh khách khanh tới là được rồi, cần gì Vương Nạp Ngôn phải chính mình đến? Nhưng hai người cũng nghĩ ra ngay, đây là Vương thị đang mượn sức của thứ tử (con trai thứ). Phụ thân của Vương Tái thứ tử, cho nên năm đó là một trong số mười người đứng đầu Nhân bảng, lại là tông sư trẻ nhất của Vương thị, nhưng cũng không thể kế thừa gia nghiệp, Vương Tái lại cũng là thứ tử, song hắn và phụ thân đều có tiền đồ rộng lớn, cho nên đích hệ muốn mượn sức của họ, rất tôn trọng họ, như phụ thân của Vương Tái, dù không phải gia chủ, nhưng lại trở thành người phát ngôn của Vương thị tại triều đường. Vương Nạp Ngôn thân tới là biểu thị sự tôn trọng với Vương Tái, tôn trọng hắn và phụ thân của hắn. Đây dù sao cũng là thế giới võ đạo vi tôn, người có đủ thực lực là sẽ đổi được địa vị và sự tôn trọng! “Khổng thanh thụ. Hôm qua vừa gặp, sáng nay lại hỏi, đừng có xạo nha.” Vương Nạp Ngôn cười như gió xuân, không chút khinh thị Khổng Dục chỉ là Thanh Thụ bộ đầu. Sau lưng hắn là Vương Sách, Vương Tái và vài Vương thị đệ tử. So với mấy ngày trước, Vương Sách trông vẫn bình thường, nhưng đã ủ dột ít lời, lão bộc sau lưng cũng không hề thay đổi, Vương Tái lưng đeo Thủ Chính kiếm, vẻ mặt kiên nghị, không cuồng vọng, không úy kỵ, không kích động, không vui sướng, như trong lòng trong nghĩ đến chuyện thắng bại. Đỗ Thiếu Bạch cười: “Vương Tư Mã, tối hôm qua ngươi đi dạ túc Kim Ngọc các, chẳng phải chúng ta đang lo cho thân thể ngươi sao?”... Mấy người cười nói mấy câu, Vương Nạp Ngôn quay đầu nhìn Vương Tái, khẽ cười: “Đi đi, đừng để Tiểu Tô sốt ruột chờ.” Vương Tái khẽ gật đầu, thả người nhảy, không phiêu dật không quỷ bí, không có gì đặc biệt hạ xuống cách Mạnh Kỳ ba trượng. Thấy hắn ra trận, người trên đài đều dừng nói chuyện, nín thở ngưng thần, chờ xem cuộc chiến. Vương Tái hành một lễ: “Tô hiền đệ đợi lâu.” Nếu Mạnh Kỳ xưng Tái huynh, hắn tự nhiên liền gọi Tô hiền đệ. Mạnh Kỳ mở mắt, vẻ mặt bình thản: “Đợi đối thủ tốt, có đợi bao lâu cũng được.” Vương Tái mỉm cười, bình thản khiêm xung: “Sao ngươi lại đổi kiếm thành mộc kiếm?” Sau lưng Mạnh Kỳ không phải Tử ngọ, mà là một thanh kiếm gỗ có chiều dài tương đương. “Đao có thể khống, kiếm không thể chế, nếu ra tay, sợ có ngộ thương.” Mạnh Kỳ bình tĩnh đáp. Hắn đưa tay phải ra sau, nắm lấy chuôi đao, động tác rất bình thản, nhưng rơi vào mắt đám Vương Nạp Ngôn, Khổng Dục lại không phải là nhỏ. Động tác của hắn rất tinh chuẩn, thong thả nhưng chuẩn xác, tư thế ngón tay, khoảng cách khe hở trước sau đều không hề sai lệch, tuy chậm, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như là “Tàn ảnh”! Khi tay phải hắn chạm đến chuôi đao, thì khí thế bản thân cũng kéo lên đến đỉnh phong, khiến Vương Tái cảm thấy người trước mặt như biến thành một thanh trường đao, sắc bén uy mãnh, nhưng lại cương nhu tinh tế! Khí cơ dẫn dắt, Vương Tái chuyển tay nắm lấy chuôi kiếm, trông cũng bình thản, song lại mang tới cảm giác đường đường chính chính, vô cùng đúng đắn. Cứ như hắn rút kiếm là chuyện rất đáng nên làm! Tranh! Âm thanh vang lên cùng lúc, đao kiếm nhất tề ra khỏi vỏ. Trường đao hoa một đường cong tuyệt hảo chém vào Vương Tái, đao khí đều dán sát vào thân đao, không một chút tiết ra ngoài, không một tiếng động phát ra, chỉ có tiếng nỉ non nho nhỏ, kích động tiếng lòng. Trường kiếm tà tà chém xuống, trong ẩn biến hóa, đường kiếm chính trực, trong một kiếm này, kình khí phân rất cân bằng, không có nơi nhiều nơi yếu, chỗ trọng chỗ khinh, khiến chiêu thức ‘phá khí’ chuyên lưu chuyển theo sơ hở của chiêu thức để biến đổi lần này không thể nắm chắc được! Một chiêu “Chí công vô tư” của Thánh Nhân cửu kiếm! Đương! “Khinh ngữ”và “Thủ chính” không chút màu mè va chạm vào nhau. Người khiêu chiến: Tô Mạnh Danh hiệu: Đao cuồng, lôi đao cuồng tăng, mãng kim cương Thực lực: Nhân bảng thứ ba mươi ba Người bị khiêu chiến: Vương Tái Danh hiệu: Thủ Chính kiếm Thực lực: Nhân bảng thứ hai mươi ba Dự báo kết quả: Chưa biết.