Dịch giả: Tiểu Băng “Lúc nào đến phiên nha hoàn chỉ huy chủ nhân làm việc?” Mạnh Kỳ gằn giọng, không bỏ bất kì một cơ hội nào đả kích Cố Tiểu Tang. Cố Tiểu Tang cười tít, mắt híp lại như trăng rằm: “Tiểu tỳ không phải giúp chủ nhân phân ưu giải nạn sao? Nếu bị Huyền Nữ truyền nhân nhắm vào, bẩm lên Tố Nữ Tiên Giới, người cứ chờ một đám ngoại cảnh xếp hàng tới cửa đi, đám người đó không có cái gì mà không làm được, lại đang rất khát vọng với Lôi Thần truyền nhân, hì hì, nói đến Tố Nữ đạo ngoại cảnh, tám thành đều là dung mạo như tiên, mị như yêu hồ, chủ nhân không sợ à?” Cô khẽ thở dài, ra vẻ đứng đắn: “Đáng tiếc trước hết sẽ phải gặp cái tên dược tra kia, hắn đã ngộ ra Tử lôi thất đao, rất khao khát mong nhớ Bá Vương lục trảm và Thần Tiêu cửu diệt, hơn nữa nếu giết ngươi, địa vị của hắn sẽ càng thêm củng cố.” Mạnh Kỳ bình tĩnh hừ một tiếng: “Sợ cái gì, dù không giết được Huyền Nữ truyền nhân, ta cũng không phải chỉ có một con đường chết, cùng lắm thì trốn khỏi Thần đô, không bước chân ra khỏi cửa, đợi ma luyện thành công, mở sinh tử huyền quan, tấn chức ngoại cảnh, lại xông ra khiêu chiến thiên hạ, mượn đám tà ma đó để luyện đao.” Nghiệp đô là quận thành, là châu thành, là vùng đất phồn hoa nhất của Tây Nam, là khu vực hạch tâm khống chế cả khu Tây Nam, cao thủ cửu khiếu rất đông, Lục Phiến môn bố trí rất nhiều cao thủ ở đây, ngoài ba huyện một huyện có một cửu khiếu tri sự bộ đầu, quận nha hổ báo bộ đầu và châu nha hổ báo bộ đầu, còn có rất nhiều cao thủ cửu khiếu khác, về phần ngoại cảnh, ngoài Ngân Chương bộ đầu, bên trên còn có Hoàn Châu Kim Chương bộ đầu, Tử Thụ bộ đầu, trong đó Kim Chương bộ đầu thuộc về cao thủ cấp tuyệt đỉnh. Tuy nhiên, số ngoại cảnh ấy ở Chu quận vẫn chưa đủ gây nên cả một cơn sóng nhỏ, vì nơi này là nơi đặt trụ sở của Chu quận Vương thị, ngoại cảnh ba bốn mươi người, Tông Sư tới mấy vị, khí nuốt Tây Nam, chỉ có một mình Hoán Hoa kiếm phái mới chống lại nổi, thế nên Lục Phiến môn không thể không thường xuyên phái bát đại thần bộ tuần tra Chu quận. Về phần quận thủ nha môn, thứ sử nha môn, thì đủ cân bằng với thế lực với các thế gia khác, lại còn có cả người của Vương thị Hoàng gia, coi như tương đương. Nơi đây mới chỉ là Nghiệp đô, nếu vào Thần đô, thế gia ở đó lại càng thêm mạnh mẽ, Lục Phiến môn tổng bộ đầu tu vi nửa bước Pháp Thân, trong bát đại thần bộ có năm người là cao thủ trên thất trọng thiên, còn có hoàng thất cường giả, có bá phụ của Vương Sách nhập kinh đảm nhiệm chức Hộ bộ Thượng Thư là cao thủ ngoại cảnh. Nói theo kiểu Mạnh Kỳ, thì đây là nơi tập trung cao thủ ngoại cảnh dày đặc nhất trong thiên hạ, cộng thêm hoàng thất Thiên Tử kiếm, Cửu Long tỉ hai đại thần binh, thêm Thần đô đại trận, cao thủ Pháp Thân đến đây cũng phải thu liễm, cường giả ngoại cảnh của Tố Nữ đạo dám ở ngay tại Thần đô làm loạn hay sao? Nhưng vì ngại thân thế bản thân, Mạnh Kỳkhông muốn vào thần đô. Cố Tiểu Tang nghe mà giật mình, chưa từng nghĩ Mạnh Kỳ lại nói năng như thế, cười mị hoặc: “Có ai muốn mãi không bước được chân ra cửa? có ai muốn bị khắp thiên hạ đuổi theo bao giờ? Nếu có được cơ hội giải quyết, đương nhiên giải quyết phứt cho xong mới tốt chứ.” Hai chữ ma luyện của Mạnh Kỳ, đương nhiên cô hiểu đấy là hắn muốn nói tới nhiệm vụ luân hồi, nên nói tiếp: “Ma luyện có thể nâng cao tu vi bản thân, bây giờ cũng làm được mà, hai thứ phải hỗ trợ cho nhau, thiếu một thứ cũng không được, không thể chỉ dựa vào ma luyện, nếu không sau này sẽ càng gian nan.” Mạnh Kỳ bình tĩnh nói: “Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết không phải ta không còn lựa chọn nào khác, nên đừng có giở trò với ta.” Hắn cố muốn tạo cho Cố Tiểu Tang nghĩ hắn còn có hậu chiêu khác, đừng hòng uy hiếp hắn. Cố Tiểu Tang cười nhẹ như hoa: “Tiểu tỳ sao dám giở trò với chủ nhân? Mọi điều ta làm đều chỉ để tốt cho chủ nhân thôi.” “Chúng ta cứ làm theo kế hoạch là được, ngày mai người sẽ đấu với Hoàng Tử Sư, sau đó hẹn đấu với một đệ tử Vương thị, sau đó tiếp tục khiêu chiến Vương Tái, tiểu tỳ sẽ tìm cơ hội dùng thân phận bản tôn giết chết Thiện Tú Mi, truy tung Huyền Nữ truyền nhân, ừ, hai trận tỉ thí sau có đệ tử Vương thị tham gia, chắc chắn Vương Sách sẽ phải quan tâm, mà quan tâm quá thì sẽ loạn.” ............ Hôm sau, trời vừa xế chiều, ánh nắng dần tắt, khắp Vạn Hoa lâu đèn đuốc đã thắp lên, sáng như ban ngày. Có hai trận Kim Tiến Hiền, La Hựu Phong hôm trước, hôm nay mọi người không còn nghi ngờ thực lực của Mạnh Kỳ, mà càng thêm chờ mong vào trận chiến hôm nay, khiến Vạn Hoa lâu chật như nêm cối. “Chưa dùng kiếm, Lạc Hoa công tử đã đánh bại tất cả đại cao thủ đồng cấp của Chu quận,lại có chiêu thức ngoại cảnh, tuyệt đối có thực lực vào Nhân bảng!” một giang hồ nhân sĩ khen ngợi Hoàng Tử Sư. “Cũng chưa hẳn, Hoàng Tử Sư toàn dựa vào công pháp xuất chúng mà thắng người, về biến hóa chiêu thức, ứng dụng chân khí, sử dụng nhục thể bản thân thì khả năng khống chế đều còn kém, trong khi ‘Đao cuồng’ Tô công tử mọi phương diện đều là cấp đại hành gia, đây mới là thực lực Nhân bảng thật sự, Hoàng Tử Sư muốn chiến thắng, khó lắm!” Có người khen, đương nhiên cũng sẽ có người phản đối. Trận chiến hôm qua đã để lại cho họ ấn tượng cực sâu, hầu như ai cũng tin vào “Đao cuồng” Tô Mạnh thực lực sâu không lường được. Trong nhã phòng của Vương thị, Vương Sách chắp hai tay sau lưng, nhìn hành lang gấp khúc và hồ sen ngoài cửa sổ, cười: “Không biết hôm nay Hoàng Tử Sư chống đỡ được mấy chiêu? Bức Tô Mạnh được tới trình độ nào?” Hắn nhìn như hỏi Vương Tái, thực tế lại đang chờ lão bộc truyền âm chỉ cho, để khoe khoang trước mặt giai nhân. “Hẳn là có thể khiến Tô công tử phải dùng tới A Nan Phá Giới đao pháp hoặc Kim Chung tráo.” Thiện Tú Mi hứng thú trả lời. Vương Tái trầm ngâm: “Nếu chỉ xem thực lực bề ngoài thì có lẽ như thế, nhưng nếu căn cứ trận chiến hôm qua, ta nghĩ khí thế của Hoàng Tử Sư đã bị đoạt, trong lòng không còn tự tin, nếu như vậy, đêm nay có lẽ cũng không có cơ hội được nhìn thấy A Nan Phá Giới đao pháp.” Chờ hắn nói xong, Vương Sách khẽ gật đầu: “Tứ ca nói không sai, hôm qua lúc đầu Hoàng Tử Sư chiến ý rất nồng hậu, nóng lòng muốn thử, nhưng sau đó bị khiêu chiến, tinh thần đã có kẽ hở, hơn nữa từ khi võ công của hắn tự thành tới nay vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa bị ngộ qua thua trận, e là khó có thể trong một ngày bình phục tâm linh, trọng chỉnh khí thế.” Hắn nói cứ như rất hiểu Hoàng Tử Sư vậy. Thiện Tú Mi đang định đặt câu hỏi, đột nhiên có tiếng đập cửa truyền đến. “Ai?” một đệ tử Vương thị hỏi. “Đông gia sai ta mang rượu cho các vị khách quý.” Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc của tiểu nhị. Tên đệ tử Vương thị kia mở cửa phòng, hắc một tiếng: “Hôm nay sao Tiết đông gia hào phóng thế?” Tiểu nhị ôm một vò rượu tiến vào: “Nếu không phải Vương thị che chở Hoàn Châu, Vạn Hoa lâu sao có thể hưng thịnh thế này? Các vị Vương công tử đại giá quang lâm, là sự vẻ vang cho Vạn Hoa lâu, cho kẻ hèn này, chút rượu ngon này thay cho kính ý, hắc hắc, đây không phải lời nói của tiểu nhân đâu, là thuật lại lời của đông gia đó, hôm qua Đông gia không có mặt, đã thiếu sót lễ nghĩa, hôm nay phải lập tức làm bổ sung lại, tí nữa người sẽ tự mình lại đây kính rượu.” Lễ nhiều người không trách, Vương Sách vừa lòng gật gật đầu: “Thay ta cảm tạ Tiết đông gia.” Tiểu nhị trang trọng hành lễ, tiếp tại quen biết Vương thị đệ tử bên tai nói thầm vài câu. Tên đệ tử Vương thị như cười như không, cố nén nụ cười: “Tiết đông gia thật sự là thịnh tình, không thể chối từ.” “Hắn nói gì thế?” Tiểu nhị đóng cửa đi rồi, Vương Sách mới hỏi. “Vò rượu này là ‘Vạn Hoa tửu’ một năm Vạn Hoa lâu chỉ ủ không tới một trăm vò......” Tên đệ tử Vương thị liếc qua Thiện Tú Mi, cười khá đáng khinh, chuyển sang truyền âm nhập mật. Mẫu thân Vương Sách rất thương hắn, luôn bảo vệ hắn, nên hắn rất ít khi đặt chân đến những nơi như thế này, bây giờ nghe thấy vậy thì nhịn không được mặt đỏ tai hồng, lặng lẽ liếc Thiện Tú Mi một cái, lại nhìn nhìn đám huynh đệ, thấy vẻ mặt ai cũng đầy ái muội. “Vương đại ca, đây là rượu gì?” Thiện Tú Mi nghi hoặc hỏi. Vương Sách ho khan hai tiếng, không biết phải trả lời sao. Vương Tái thản nhiên đáp: “Là Vạn Hoa Tửu, mùi hương nồng đậm, tráng dương bổ thận, không có tác dụng phụ, uống nhiều cũng vẫn không mất khả năng kiểm soát bản thân, xem như bổ khí.” Tứ ca, sao huynh nói thản nhiên thế… Vương Sách lúng túng. Lão bộc mở vò rượu, ngửi mùi rượu, mắt lóe ánh sáng, trầm trầm lên tiếng: “Rượu này bình thường.” “Thất đệ [ Thất ca ], uống đi, xem như bổ khí.” Đám đệ tử Vương thị bắt đầu mời rượu. Vương Sách lại nhìn Thiện Tú Mi, thấy ả không có vẻ khinh thường gì, thì yên lòng, uống một ngụm. Hương vị quả nhiên rất nồng đậm, hậu vị ngoạt ngào, khiến hắn nhịn không được uống liên tiếp mấy ly. Trong một gian phòng thanh thị trên tầng hai, Vạn Hoa lâu Tiết đông gia ánh mắt có vẻ dài dại nhìn người trước mặt: “Đã đem Vạn Hoa rượu đưa đến các gia phòng.” Trước mặt hắn, Cố Tiểu Tang khí chất không linh, siêu phàm thoát tục. Đôi mắt to sâu thẳm, bên trong có tầng tầng lốc xoáy, thôn phệ tâm thần. “Vạn Hoa rượu, tửu hương nồng đậm, tráng dương bổ thân, cường thận lợi tiểu.” cô cười cười, cầm ấm trà đi ra khỏi phòng, “Lợi tiểu......” Lúc đẩy cửa phòng, khí chất của cô lại thay đổi, lại giống nha hoàn. Trở về chỗ Mạnh Kỳ, cô cười cười, giọng chế nhạo: “Chủ nhân, vừa rồi lúc tiểu tỳ đi lấy nước ấm, gặp Vạn Hoa lâu Tiết đông gia, hắn muốn mời ngươi uống Vạn Hoa Tửu, bị ta từ chối.” “Sao lại từ chối?” Mạnh Kỳ thuận miệng hỏi. Cố Tiểu Tang che miệng cười: “Vạn Hoa rượu tráng dương bổ thân, ta sợ chủ nhân không thể tập trung tâm tư luận võ, hoặc là sau khi tỉ thí lại phải đi tìm xấu nữ nhân nào đó làm bừa.” Khóe miệng Mạnh Kỳ run run, quyết định mặc kệ cô, nhắm mắt chuyên tâm điều tức, khí thế nội liễm. Trong nhã phòng, Hoàng Tử Sư tư thái ưu nhã, tựa như một đóa hoa, phong tư tuyệt hảo, gợi lên những tràng khen ngợi. Mạnh Kỳ đeo đao kiếm bước ra khỏi cửa sổ, hạ xuống hòn giả sơn. “Hoàng công tử, mời.” Mạnh Kỳ rút “Khinh ngữ”. Binh khí của Hoàng Tử Sư là tàm ti phiến ngàn năm, hắn khẽ nghiêng người, thấp giọng nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh.” Chiết phiến khép lại, sau đó xòe nhanh ra, liên tiếp điểm vào bảy đại huyệt của Mạnh Kỳ, như bắn ra những đóa hoa rực rỡ.