Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 209
Dịch giả: Tiểu Băng
Nhìn theo bóng Mạnh Kỳ, rồi nhìn Đường Thứ ngã gục trong Quan Lan đường, các trưởng lão cửu khiếu ngoài cửa khó nhọc nuốt nước miếng, tim đập thình thịch vì sợ hãi.
Những lời đối thoại của Mạnh Kỳ không hề nhỏ, không có ý kiêng dè họ, nên họ đứng ở ngoài cũng nghe rõ mồn một, nghe thấy được Đường nhị gia cầu tình, nghe được Đường Thứ nhận mình biết tội, nghe được từng câu hỏi của Mạnh Kỳ, tuy đã đoán trước sẽ phạt nặng, nhưng không ai ngờ mức Mạnh Kỳ nói giết là giết ngay, không cố kị cửu khiếu cao thủ là chiến lực cao nhất của gia tộc, giết một người là mất đi một người, làm giảm sút nghiêm trọng chiến lực của Đường gia, càng không lo tu vi sáu bảy khiếu của mình không thắng nổi Đường Thứ.
Họ càng không sao nghĩ được một cao thủ cửu khiếu lại không chống đỡ nổi tới một lần hít thở của người tu vi sáu bảy khiếu, khiến người ta không kịp chạy tới cứu viện, mới hai ba chiêu đã chết dưới đao của Đường tiểu nhị!
Mà Đường tiểu nhị lại còn vẻ rất nhàn tản như đi dạo, như chưa hề xuất ra toàn lực!
Đường nhị gia và Đường thất gia đứng hai bên xác Đường Thứ, bàn tay run run, vừa giận vừa e ngại, nói không thành lời.
Không ngờ Đường tiểu nhị lại có thể giết được!
Không ngờ Đường tiểu nhị có thực lực tới như thế!
Trong suy nghĩ thâm căn cố đế của người tu vi sáu bảy khiếu như họ, cao thủ cửu khiếu là vô và cường đại, không ngờ hôm nay chỉ sau mấy đao, Đường Thứ đã mất mạng trong tay Mạnh Kỳ, bảo sao họ không chấn động? sao có thể không kinh hoảng?
Bộ dáng lãnh khốc của Mạnh Kỳ đã chấn nhiếp họ, nếu kẻ nằm đây là họ, liệu hắn có cũng sẵn sàng xuất đao mà không chớp mắt như vậy không?
Càng nghĩ hai người càng sợ, đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kinh hãi và ngoan độc trong mắt nhau, họ đã nhất trí một thỏa thuận ngầm ngay trong tích tắc.
Phải giải quyết nhanh! Không kéo dài được nữa!
Đường Minh Nguyệt hoảng hốt không tin nổi vào mắt mình. Hồi nãy nhị ca quả thật nói muốn giết Thứ gia gia, nhưng mình lại tưởng huynh ấy là định nhờ Nhẫn gia gia hỗ trợ, ai dè, không ngờ, cửu khiếu cao thủ lại là con dê trước mặt huynh ấy!
Mấy năm nay, nhị ca rốt cuộc phải chịu đựng bao nhiêu khổ ải, mới có được thực lực thế này?
Trong lòng cô vừa cảm thương vừa sùng bái.
Đường Nhẫn bưng “Thương Lan đao”, nhìn Đường Thứ, thở dài đầy cảm khái. Người ta cũng là cửu khiếu như ông, Đường Thứ cơ hồ không có sức phản kháng, bại vong quá nhanh khiến ông cũng phải xúc động.
Tuy ông cũng biết Mạnh Kỳ cố tình tạo khí thế, lấy thế áp nhân, khiến trong lòng Đường Thứ dao động, nên mới thành công dễ dàng như thế, nhưng hiểu được cơ hội trong giao phong, mờ ám công kích tinh thần, dựa thế dùng thế, thì bản thân của người đó cũng đã là một cao thủ, vì những thứ đó cũng là một phần thực lực của họ!
Ông khẽ cười:“Luyện đao chưa quá mười năm, mà đã thật sự nhập thất Liệt Giang đao pháp. Trẻ nhỏ dễ dạy, quả là trẻ nhỏ dễ dạy!”
Mạnh Kỳ sắm vai Đường Cảnh luyện đao từ năm mười tuổi, cho tới bây giờ cũng có mười lăm mười sáu năm, nhưng Đường Nhẫn cảm giác từ khoảng mười năm trước trở về trước đó hắn thuần túy chỉ là lêu lổng, luyện tập cho có, đừng nói đạt được yêu cầu cao là nhập thất đao pháp, ngay cả nắm giữ biến hóa của Liệt Giang đao pháp bước đầu thôi hắn cũng còn không làm nổi, thế nên hơn mười năm đó nhiều lắm tính năm sáu năm mà thôi, cộng lại là chưa tới mười năm.
Ông như tự nói với mình:“Lão phu hơn ba mươi năm mới đăng đường nhập thất Liệt Giang đao pháp, bốn mươi năm mới đạt tiểu thành, tự được ý cảnh, tiểu nhị không hẳn không thể đánh phá sinh tử huyền quan.”
Ông cũng là mười tuổi luyện đao, nhưng không có nhiều cơ duyên như Mạnh Kỳ, không có đao pháp chân ý truyền thừa của Ngoại Cảnh đỉnh phong, không có chân chính thực chiến không ngừng để tôi luyện đao pháp, cũng biết phải tìm những thứ như tinh yếu của đao đạo, nhưng vì luôn chỉ vùi đầu khổ luyện đao pháp nhà mình, nên mới bốn mươi tuổi mới nắm giữ được hai loại tinh nghĩa, đăng đường nhập thất, đến năm mươi tuổi Liệt Giang đao pháp mới đạt tiểu thành, nắm giữ đao ý, đã là hơi muộn, không còn đủ thời gian để trùng kích nửa bước ngoại cảnh, đến khi hơn sáu mươi tuổi, nhục thân bắt đầu già cả, khí huyết suy yếu, hoàn toàn không còn hi vọng.
Đường Minh Nguyệt bị những lời cảm khái của Đường Nhẫn làm bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo Mạnh Kỳ.
Đuổi theo hai sân, mới nhìn thấy nhị ca ngồi trong thạch đình, nhìn lên trời cao, như xuất thần.
“Nhị ca, huynh đang làm gì thế?” Đường Minh Nguyệt hỏi.
Mạnh Kỳ nhìn bầu trời đêm đầy sao:“Nhìn trời, nó thật sâu xa, tráng lệ đẹp đẽ, lại vô và yên tĩnh, hóa giải tất cả xao động, sau mỗi lần giết người, ta lại nhìn lên trời một lúc để bình phục tâm tình.”
Chứ không lẽ bảo ta bị lạc đường....
Hắn giết Đường Thứ xong vội vàng bỏ chạy, đi một khúc mới nhớ lẽ ra mình đâu cần phải chạy khỏi Quan Lan đường!
Đi lung tung một hồi, kiến trúc ở Đường gia hắn chỉ đoán được đại khái từ trong tư liệu của Hoán Hoa kiếm phái, nên bị… lạc đường.
Thế là biến mình thành Đường nhị công tử lặng lẽ chờ một người hầu nào đó đi qua, dùng Bất Tử Ấn Pháp khống chế tinh thần, hỏi đường đi, thì Đường Minh Nguyệt đã chạy tới.
“A.” Đường Minh Nguyệt bối rối, từ khi nào nhị ca đa sầu đa cảm như thi nhân vậy?
Cảm thấy cô nghi ngờ, Mạnh Kỳ vội đổi bộ dáng, cười:“Nói đùa thôi, ta là đang chờ chuyện tiếp theo.”
“Chuyện tiếp theo?” Đường Minh Nguyệt quả nhiên bị dời đi lực chú ý, mở to mắt.
Mạnh Kỳ gật đầu:“Việc này quỷ dị, nên ta phải dùng cách thức mạnh mẽ, nhanh chóng tới mức làm người ta hoa cả mắt để phá vỡ thế cục, ban đầu là khống chế gia tộc, mặc kệ sau lưng Nhị thúc và Thất thúc có phải Vương gia hay không, họ nay chỉ có hai lựa chọn, hoặc là mượn sức ta, hoặc là giết chết ta, hơn nữa việc này không thể chậm trễ, không phải tối nay, thì phải là ngày mai.”
Chuyện phân biệt huyết mạch, tạm thời họ còn chưa biết hắn là giả, nếu muốn ép hắn thành giả, họ phải mua chuộc người phụ trách việc này của Lục Phiến môn và người của ba thế gia tới làm chứng, nếu mình không khống chế gia tộc, họ sẽ thoải mái ra tay hơn, ba thế gia có thể xác định là Diệp gia, Vạn gia và Lăng gia, song nếu bây giờ mình bá đạo chiếm được thế chủ động, không phải gia chủ nhưng còn hơn cả gia chủ, họ sẽ không thể đảo điên được nữa, chỉ còn có thể chọn một trong hai con đường là gạt bỏ hay dụ dỗ mà thôi.
Với chiến lực của mình hiện giờ, Đường nhị gia và Đường thất gia không thể dụ dỗ mượn hơi được, cho nên chắc chắn kẻ đứng sau màn sẽ phải ra tay!
Nếu họ khẳng định mình là giả, thì trước ngày đối chứng huyết mạch, mình cũng thoải mái vui vẻ khống chế Đường gia được ba ngày, an ổn đợi đến ngày Hoán Hoa kiếm phái cường giả ngoại cảnh tới.
“Nhị ca, vậy huynh phải luôn ở bên cạnh Nhẫn gia gia!” Đường Minh Nguyệt vội nói.
“Ta biết.” Mạnh Kỳ tự tin đáp.
Đường Minh Nguyệt thở hắt ra:“Nhưng nếu họ không làm gì thì sao?”
“Thì ngày mai ta sẽ đi tìm Diệp tam.” Mạnh Kỳ đứng dậy,“Cửu muội, ngươi đuổi theo ta có chuyện gì?”
Đường Minh Nguyệt bĩu môi, ngượng ngùng:“Quên nói với huynh, ‘Kim Ngọc các’ của huynh hôm nay mới được quét tước dọn dẹp, mùi vẫn còn hơi khó ngửi, hay huynh ở đỡ trong khách viện nha?”
“Đành thôi.” Mạnh Kỳ không để ý lắm.
Hai người vừa đến khách viện, đã có người hầu chạy tới báo tin Ngôn Diệp Tam công tử thiết yến ở thương thủy tiểu trúc, mời Đường nhị công tử tới đón gió tẩy trần.
“Nên đến quả nhiên đã đến.” Mạnh Kỳ vuốt ve chuôi đao, nói với Đường Minh Nguyệt,“Cửu muội, đi thỉnh Nhẫn gia gia, nói người dẫn Thương Lan đao.”
Đường Minh Nguyệt trịnh trọng gật đầu.
............
Thương thủy tiểu trúc, cấu tạo không phải theo dạng tiểu lâu, mà kiến trúc theo dạng nhiều tầng sân, mỗi một sân đều có cửa riêng, như ghế lô nhã gian, thiết yến trong ấy rất có cảm giác như gia yến, lại kín đáo an toàn, chẳng sợ hành vi phóng đãng bị lộ ra ngoài, người ta nhìn thấy, nên rất được đám ăn chơi yêu thích.
Đến thương thủy tiểu trúc, người hầu dẫn đường dẫn Mạnh Kỳ và Đường Nhẫn rẽ vào hẻm nhỏ, đẩy một cánh cửa viện.
“Tam công tử chờ ở bên trong.” Nam tử gác cửa thân hình cao to, tóc đen như mực, đôi bàn tay bóng loáng như ngọc, khớp xương rõ ràng.
Bàn tay này công phu chắc chắn không tệ, e là “Thiết Thủ Nhân Ma” hôm đó...... Mạnh Kỳ không phải người ngu, nhìn hơi lâu vào đôi bàn tay kia.
Đường Nhẫn cũng nhìn không chớp mắt,“Thương Lan đao” sẵn sàng trong tay, ông chẳng sợ nửa bước ngoại cảnh, đánh không lại, chẳng lẽ còn không thể bảo vệ tiểu nhị chạy trốn?
Hơn nữa, đối mặt với nửa bước ngoại cảnh, khi gặp nguy cấp,“Thương Lan đao” rất có khả năng tự kích phát, phát huy toàn bộ uy lực!
Nơi này sân rất nhỏ, không có đại sảnh, tiến vào trong phòng, Mạnh Kỳ thấy ngay Diệp tam công tử Diệp Hiếu Kiệt, sau lưng là hai cô hầu gái mềm mại dịu dàng, ngồi bên cạnh là một thiếu phụ phong tư yểu điệu, ngũ quan như họa, dung nhan xinh đẹp.
Không có Vương Tái! Mạnh Kỳ đạm mạc nói:“Diệp tam, không giới thiệu một chút?”
Diệp tam công tử khẽ cười, chỉ vào thiếu phụ:“Vị này là tiểu thiếp An thị của ta, có quan hệ rất sâu xa với Vương gia.”
“Đây là hai nha hoàn, Như Ý, Trầm Hương.”
Mạnh Kỳ mời Đường Nhẫn ngồi xuống trước, sau đó mới ngồi:“Sâu tới mức nào?”
“Bí mật.” Diệp tam như cười như không,“Tóm lại, những gì nàng hứa, Vương gia đều sẽ tuân thủ.”
Dừng một chút, hắn bổ sung:“Vương Tái Vương công tử không tiện trực tiếp ra mặt, nên do chúng ta trao đổi với ngươi, chỉ cần đàm phán ổn thỏa, ngày mai ngươi liền có thể gặp thẳng Vương công tử để xác nhận.”
“Trao đổi cái gì?” Mạnh Kỳ hỏi thẳng, xem bọn chúng định giở trò gì nào!
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
7 chương
71 chương
250 chương
150 chương