Dịch giả: nhatchimai0000 Bản thân không đúng thật rồi, Mạnh Kỳ áy náy gật gật với mọi người trong tiệm rượu, thu lại bàn tay trái vừa đập xuống bàn. Có một kiếm khách bực mình không bỏ qua chuyện này, say khướt mà mắng rằng: "Xú tiểu tử, xin lỗi là đủ sao? Vậy thì để ta trảm ngươi một kiếm, gật gù mấy cái nữa là xong chuyện?" Y phóng tới gần Mạnh Kỳ, kiếm tuốt khỏi vỏ, chém xuống, phải dạy cho xú tiểu tử một bài học. Mạnh Kỳ khẽ lắc đầu, trường kiếm đặt ngang trên bàn giương lên. Kiếm còn chưa chém tới nơi thì y chỉ thấy bản thân mình cứ như đưa thân ra tự điểm vào chuôi kiếm đối phương, e rằng trước khi kiếm tới được thì bản thân đã trúng chiêu vào đại huyệt ở hông rồi! Y cuống quít biến chiêu, trường kiếm dịch ngang, chân dịch sang bên cố tránh thoát. Y lảo đảo, suýt thì ngã ra, chật vật dị thường, khiến mọi người trong tiệm rượu cười vang. Kiếm khách thẹn quá hoá giận, triển khai thân pháp, định đánh sau lưng Mạnh Kỳ, kiếm lẫn vỏ đâm vào lưng hắn. Y vừa dịch người thì không biết cây kiếm đã cải biến phương hướng từ lúc nào, chuôi kiếm vẫn hướng về đại huyệt ở hông, không sai chút nào, thời cơ vừa khớp, mặc dù hai thanh kiếm đều dài, nhưng mình còn chưa kịp đâm chắc chắn đã bị đánh trúng. Cùng lúc đó, Mạnh Kỳ nhìn Trương Viễn Sơn, ngữ khí ôn hòa, thái độ thành khẩn mà nói: "Trương sư huynh, nếu nhất thời chưa nghĩ ra thì cứ trở về ngủ một giấc cho đẫy, sau khi tỉnh ngủ sẽ quyết định, dù ngươi lựa chọn thân tình hay Chân cô nương, với tư cách bằng hữu ta vẫn giúp ngươi." Kiếm khách cưỡng ép cải biến thân pháp, vọt đến bên trái Mạnh Kỳ, trường kiếm định bạt ngang. Đột nhiên, bên hông y bỗng tê rần, toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích. Chẳng biết từ lúc nào trường kiếm đối phương đã chờ sắn, may mà lần này là mũi của bao kiếm yên tĩnh mà chờ đợi mình đụng vào! Y sợ tới mức cảm giác say biến mất hoàn toàn, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ và sợ hãi, đối phương chẳng động tới kiếm, chỉ động cước. Chưa ra tay đã đánh bại mình rồi sao? Người trong tiệm rượu xem náo nhiệt rốt cuộc cười không nổi, vị kiếm khách này võ công không tốt lắm nhưng cũng thường tới đây và được giang hồ nhân sĩ trong tiệm rượu công nhận hảo thủ. Mặc dù y đã uống say, bước chân phù phiếm, cầm kiếm bất ổn, nhưng thực lực nội tình vẫn còn, khách uống rượu ở đây không ai dám nói có thể nhẹ nhàng đả bại, thế nhưng vị công tử người trẻ tuổi trông khá văn nhược kia lại không quá một chiêu, vừa nói cười vừa khẽ chỉnh kiếm mà để vị kiếm khách tự mình phong bế huyệt đạo. Đây là kiếm pháp quỷ thần khó lường bực nào? Bởi vì Mạnh Kỳ chưa sử dụng nội lực nên tay kiếm khách tê liệt một lúc rồi trở lại bình thường, hắn thấy đối phương mặc kệ thì vội vàng chạy ra khỏi tiệm rượu. "Theo ta ra ngoài hóng gió một chút." Trương Viễn Sơn cắn răng, đứng bật dậy, cầm trường kiếm, vứt lại một thỏi bạc, rời khỏi tiệm rượu, sau khi trầm ngâm một lúc thì quyết đoán. Nội công hắn thâm hậu hơn Mạnh Kỳ, dù có uống nửa bình rượu lớn mà bước chân vẫn vững vàng, nói vẫn đĩnh đạc. Mạnh Kỳ uống không nhiều lắm, không có gì ảnh hưởng lớn, nắm trường kiếm theo phía sau. Sắc trời xám xịt. Mặt trời biến mất ở đằng tây. "Định thành thân sao?" Mạnh Kỳ hỏi một câu. Trương Viễn Sơn ừ một tiếng, hai mắt vô thần, trong lòng có vẻ đang đấu tranh kịch liệt. Hai người một trước một sau, chậm rãi đi vòng quanh Đồng Long Trấn, gió đêm quất vào mặt đưa tới cảm giác thanh mát, đuổi đi cái khô nóng sau khi uống rượu. Ra đến đồng hoang, một bóng người lưng đeo song kiếm từ phía sau cây nhảy ra, ngăn cản phía trước hai người. Nhờ trăng sáng, Mạnh Kỳ nhìn rõ đối phương, kẻ này vóc người thấp nhỏ, dung mạo thanh tú, như là trẻ con, con mắt nheo lại, hóa ra là một thiếu niên ngạo mạn. "Diêu sư đệ, vì sao ngươi chặn đường chúng ta?" Trương Viễn Sơn trầm giọng hỏi, tâm tình của hắn cực kém, còn đâu nét ôn hòa. Diêu sư đệ, đây là Diêu Tinh Lưu trong Diêu gia huynh đệ? Mạnh Kỳ vừa nghe Trương Viễn Sơn hỏi, từ tuổi phán đoán đối phương không phải Diêu Tinh Ngân. Mặc dù Diêu gia đệ tử rất nhiều, nhưng đáng để Trương Viễn Sơn coi trọng như thế không có mấy người. Không phải nói năm nay đủ mười bảy sao? Sao thấp hơn ta đến nửa cái đầu, như một đứa tiểu quỷ mười ba mười bốn tuổi? Ha ha, có lẽ là phát dục chậm chạp… Mạnh Kỳ nghĩ ở trong lòng. Diêu Tinh Lưu liếc nhìn hai người: "Trương sư huynh, vừa rồi ta đi ngang qua tiệm rượu, thấy vị bằng hữu kia kiếm pháp xuất chúng, muốn luận bàn một phen." Ặc, không hổ là mê võ, sao lại trùng hợp đi ngang qua tiệm rượu vừa lúc trông thấy ta đánh bại tên kiếm khách kia? Mạnh Kỳ nửa cảm thán nửa nghi hoặc. Trương Viễn Sơn nghiêng đầu hỏi ý kiến Mạnh Kỳ, hắn không muốn quyết. Tiểu quỷ này là Tứ Khiếu giống như ta, cũng nắm giữ chiêu thức Ngoại Cảnh, không biết ai mạnh ai yếu... Chiến ý của Mạnh Kỳ dâng lên nồng đậm, muốn đọ sức một phen với đệ tử chân truyền võ cùng cảnh của đạo đại tông để xem cao thấp của mình so với người khác trong cùng thế hệ. Hắn còn chưa trả lời, Diêu Tinh Lưu hừ một tiếng: "Yên tâm, ta không dùng Dương hư âm thực, chỉ luận bàn kiếm pháp Khai Khiếu kỳ." "Được." Mạnh Kỳ không muốn rút Hồng Nhật Trấn Tà Đao ra nhỡ bại lộ thân phận. Trương Viễn Sơn thối lui vài bước, miễn cưỡng thu tâm tư lại, đứng ngoài quan sát luận bàn, gặp lúc trọng yếu sẽ ra tay, ngừa ngộ thương. Diêu Tinh Lưu rút hai thanh bảo kiếm sau lưng ra, chúng một dài một ngắn, tay phải dài tay trái ngắn, chẳng nói năng thêm gì, hai tay cong thành hình nửa cung, chiêu thức cổ quái công về phía Mạnh Kỳ. Tay phải cầm trường kiếm dương hòa vững vàng, tay trái đoản kiếm âm lãnh mềm mại, phối hợp với nhau lại hài hòa thần kỳ, từng vòng kình khí hình cung tản ra như có thể phá tan tất cả mọi thứ binh khí. Không có sơ hở, không, sơ hở không ngừng theo âm dương cải biến mà thay đổi… Sắc mặt Mạnh Kỳ nghiêm trọng, lui về phía sau một bước, Băng Khuyết Kiếm vẫn cắm trong vỏ. Mạnh Kỳ vừa lui, Diêu Tinh Lưu tiến lên, trường kiếm đoản kiếm đột nhiên giao nhau, phảng phất hai nửa cung đưa lưng tựa nhau, kình phong lăng, âm khí ám tập. Mạnh Kỳ chưa rút kiếm, lui thêm một bước, tránh khỏi phạm vi trường kiếm. Diêu Tinh Lưu đắc thế không buông, giẫm chận tiến về phía trước, công liên tiếp bảy chiêu, Mạnh Kỳ vẫn chưa rút kiếm, lùi lại liền bảy bước. Nhưng, bảy bước lúc này đều lui vừa đủ, thoát ly phạm vi bao phủ của chiêu thức Diêu Tinh Lưu. Dương kiếm ở trên, âm kiếm ở dưới, âm dương thay đổi liên tục, hỗn độn sinh Thái Cực, Diêu Tinh Lưu sử đến chiêu thứ mười. Đột nhiên, Mạnh Kỳ rút kiếm ra, một kiếm tầm thường, vô cùng chuẩn xác đâm trúng vào chỗ mắt cá Thái Cực Âm Dương Ngư. Leng keng hai tiếng, song kiếm Diêu Tinh Lưu bị từng vòng lực bắn ra hai phía, lỗ hổng phần ngực lộ ra. Mạnh Kỳ không thừa dịp thắng truy kích. Mà trường kiếm đút vào vỏ, chắp tay nói: "Đa tạ." Diêu Tinh Lưu kinh ngạc nhìn song kiếm đang cầm trên tay, không thể tin bản thân mình bị thất bại, chỉ trong chớp mắt, công thủ nhẹ nhàng thế mà thắng bại đã phân. Mặc dù hắn còn có tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng, còn có vài chiêu thức dốc sức liều mạng, nhưng đây là luận bàn, mình đã xác thực thất bại không thể nghi ngờ! Trương Viễn Sơn còn kinh ngạc hơn cả Diêu Tinh Lưu, lúc bản thân Tứ Khiếu có lẽ kinh nghiệm thực chiến phong phú hơn, cứ cho là mình hơn Diêu Tinh Lưu hiện tại, đánh bại Diêu Tinh Lưu dứt khoát như thế thì dù mình có dùng thủ thế Thái Cực chỉ e khả năng vẫn là thất bại. Hơn nữa, dù hai người bọn hắn đều có kiếm chiêu cấp Ngoại Cảnh đỉnh phong cùng với tuyệt kỹ ẩn giấu nhưng Mạnh Kỳ sư đệ cũng có! Quan trọng nhất là sở trường của hắn là hắn đao pháp chứ không phải kiếm! Chẳng lẽ cái môn gọi là Độc Cô Cửu Kiếm kiếm pháp thật sự mạnh mẽ như thế, có giống với biểu hiện Kham Hư Kiếm Pháp của Khai Khiếu kỳ không? Bề ngoài Mạnh Kỳ lạnh nhạt tiêu sái, có vẻ thắng lợi không đáng nhắc tới, nhưng tinh thần lại dị thường mỏi mệt. Vừa rồi giao thủ với Diêu Tinh Lưu, mở đầu là nhập môn Độc Cô Cửu Kiếm, toàn lực cho thức thứ nhất kiếm pháp. Lùi lại chín bước là lấy lui mà gần, từng bước dẫn Diêu Tinh Lưu vào tiết tấu của mình để lộ sơ hở. Kiếm cuối cùng kia luận thời cơ, góc độ, thủ tốc, biến hóa cùng lúc phải đạt không được thiếu thứ nào, dung nhập với nhau thành một chiêu kiếm để đại thành. Cho nên, chiêu này còn mệt mỏi hơn cả chiêu Diêm La Thiếp. Hắn bình thản nói: "Nếu ngươi sử riêng Dương kiếm hoặc Âm kiếm thì ta không thể một kiếm mà đắc thủ được. Khi ngươi kết hợp âm dương, biến hóa lại đông lại không đủ viên nhuận. Âm dương va nhau không đạt tương sinh nên ta mới thừa cơ được. Cũng cần đa tạ ngươi, lần giao thủ này ta đạt lợi ích không nhỏ." Đây là lời nói chân thật, Diêu Tinh Lưu hợp bích song kiếm gợi ý cho con đường mới đao kiếm song tuyệt. Diêu Tinh Lưu dường như suy nghĩ, hắn đút song kiếm trở lại vỏ kiếm sau lưng, nhếch miệng nói: "Thua thì thua, có cái gì đâu mà không thừa nhận, mặc dù bại bởi đồ đần có chút mất mặt." "Ngươi nói ai là đồ đần?" Khóe miệng Mạnh Kỳ co giật rồi một cái, cái miệng tiểu quỷ này thối thật. Diêu Tinh Lưu hắc rồi một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trời: "Nếu như ta là Trương sư huynh thì sẽ trấn an vị cô nương kia, đính hôn cũng không thay đổi, đợi đến lúc xông qua Chân Vũ Bắc Đấu Trận, xuống núi du lịch bất ngờ Chết." "Gì?" Mạnh Kỳ và Trương Viễn Sơn đồng thời ngạc nhiên nhìn Diêu Tinh Lưu, không phải hắn trùng hợp đi ngang qua! Đến tột cùng hắn nghe được bao nhiêu? Chỉ là Diêu Tinh Lưu khiến Mạnh Kỳ có cảm giác người không cuộc u mê, vậy mà không nghĩ tới cách này! Diêu Tinh Lưu vẫn nhìn lên trời: "Bất ngờ Chết’, hôn ước tự giải, Tống sư tỷ sẽ không bị vết nhơ từ hôn hoặc bị vị hôn phu đào hôn. Hơn nữa đến lúc đó, Trương gia và Tống gia chắc chắn đã trải qua nhiều lần hợp tác, liên minh nền tảng vững chắc, có hôn ước của các ngươi hay không, không hề ảnh hưởng, nhiều lắm là cha mẹ ngươi khổ sở một phen, mà ngươi còn có đệ đệ muội muội, đúng rồi, ngày sau ngươi mai danh ẩn tích, không dùng tên tuổi bây giờ, bỏ địa vị giang hồ đi là xong." "Danh tiếng không bị ảnh hưởng, ngươi lặng lẽ gặp lại cha mẹ là được, Trương gia chắc chắn sẽ không tự tiết lộ bí mật này. Nếu muốn nở mày nở mặt trở lại, vậy thì cố gắng trở thành tông sư." "Cho dù ta tiết lộ việc này, chỉ cần không tìm thấy chứng cứ ngươi còn sống, thì liên minh Trương Tống cũng không có biến hóa." Trương Viễn Sơn càng nghe con mắt càng tỏa sáng, toàn thân như thoát khỏi trói buộc trùng trùng điệp điệp. Mạnh Kỳ nghe thế sững sờ hoàn toàn, phân tích lợi và hại quả thực hết nhẽ, giống hệt ý nghĩ bản thân vừa xong! Hắn thốt lên: "Ngươi không phải võ si sao?" Từ bao giờ mà võ si cũng có thể nói được những điều như thế? Diêu Tinh Lưu khinh miệt đưa mắt liếc Mạnh Kỳ: "Ta là võ si chứ không ngu ngốc a." "Tiểu quỷ, ngươi có ý tứ gì?" da mặt Mạnh Kỳ giần giật. Diêu Tinh Lưu hừ một tiếng: "Chỉ biết nhậu nhẹt mà không nghĩ ra phương pháp xử lý chính là đồ đần." "Đến đến đến, tiểu quỷ, chúng ta lại đại chiến năm trăm hiệp!" Mạnh Kỳ thẹn quá hoá giận, quyết dùng vũ lực. Da mặt Diêu Tinh Lưu giật giật, tức giận thét: "Chính ngươi mới là tiểu quỷ!" Tuổi Mạnh Kỳ thật ra còn nhỏ hơn cả Diêu Tinh Lưu chỉ là vóc dáng tương đối cao, khí chất thành thục, giống như mười bảy mười tám. Mạnh Kỳ hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không có cách nào, đột nhiên, linh quang lóe lên một cái, nghĩ thông suốt sự tình, vì vậy như cười như không nhìn Diêu Tinh Lưu bảo: "Người Diêu gia mà không nghĩ đến chuyện phá hoại liên minh Trương Tống, lại lấy chuyện Trương gia Tống gia trở thành chuyện của mình, cái kiểu khỉ gió gì đây?" Diêu Tinh Lưu biến sắc: "Ngươi có ý tứ gì?" "Một gã võ si, đêm hôm vừa đẹp đến tiệm rượu chả có cao thủ, nghe trôm chúng ta đối thoại, đây là cái kiểu trùng hợp gì thế?" Biểu lộ cười mà như không của Mạnh Kỳ càng ngày càng rõ ràng, "Trừ phi hắn bám theo ngay từ đầu." Diêu Tinh Lưu lập tức xoay người: "Ta có việc trong người, cáo từ trước." "Vì sao hắn phải bám theo? Tại sao phải quan tâm việc này? Vì sao không đứng ở lập trường gia tộc, ngược lại thành tâm thành ý nghĩ kế giúp chúng ta?" Mạnh Kỳ cao giọng, biểu lộ nghiêm túc: "Chân tướng chỉ có một!" "Diêu Tinh Lưu thích Tống Minh Khê!" Hắn thoáng lớn tiếng mà hô to. Diêu Tinh Lưu lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã quỵ, chạy trốn càng nhanh hơn. Giải quyết sự tình Trương Viễn Sơn có hi vọng, tâm tình Mạnh Kỳ khoan khoái dễ chịu, đắc ý cười to nói: "Tiểu quỷ động tình riêng, đến đến đến, chúng ta lại đại chiến năm trăm hiệp!"