Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 1318
Dịch: Tiểu Băng
Từ trong thịt quả huyết đào tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, những đạo văn không ngừng tan ra, tụ lại, ngưng tụ thành một dải ngân hà sao sáng lấp lánh, mang tới cảm giác cổ xưa và thời gian tuế nguyệt thê lương.
Mạnh Kỳ đắm chìm vào trong đó, cảm thụ những cảm ngộ của Đông Hoàng Thái Nhất đối với thời gian. Trước nay hắn chủ yếu chỉ dựa vào “Tru Tiên kiếm kinh”, Vô Cực ấn, phương diện hiểu biết về thời gian thiếu hụt, trọng tâm là thời gian cuộn lại, không quá khứ không tương lai, cảm ngộ của hắn và Đông Hoàng có điều khác biệt. Tuy đại đạo ba ngàn, thù đồ mà đồng quy, nhưng tìm hiểu được thêm dù ít vẫn tốt.
Đông Hoàng lấy thời gian mà thành đạo, Tiểu Đào tử lại là phần Đạo Quả của y về phương diện này, dù chỉ một tí ti và còn thô thiển, thì cũng khiến Mạnh Kỳ phải mất hồi lâu mới tiêu hóa được, được lợi không phải là ít!
Cố Tiểu Tang cũng nhắm mắt, cảm ứng theo. Cô nhìn thấy một dòng sông dài sáng lấp lánh, rộng lớn vô biên không thấy bờ, dòng chảy khi nhanh khi chậm, không mạnh mẽ, không cuồn cuộn, mang tới một phong vị quang âm khác biệt.
Không biết qua bao lâu, Mạnh Kỳ mở mắt, hai mắt tang thương mà cổ xưa, trong mắt một dòng sông chảy hoài chảy mãi không ngừng. Tiểu Đào tử đã chìm vào ngủ say, như đã bị tiêu hao rất lớn. Huyết nhục Đông Hoàng ngưng tụ thành Thanh Đồng cổ chung bên trong Tuyệt Đao điên cuồng lay động, chuông kêu lanh lảnh, mang tới thời gian hỗn loạn và quang âm ăn mòn, suýt nữa tránh thoát khỏi sự trói buộc và trấn áp của đao ảnh màu tím.
Không ngờ phản ứng dữ vậy...... Thấy vậy, Mạnh Kỳ tiếp tục dẫn ra khí tức, dựng liên hệ, tiếp tục kích thích huyết đào, hắn muốn có thêm cơ hội cảm ngộ, đồng thời cũng khiến khối huyết nhục Đông Hoàng thêm điên cuồng, kích phá kềm chế của Tuyệt Đao.
Dù sao muốn tiêu hóa những gì thu được cũng cần phải có thời gian...... Hắn vừa nghĩ vừa mỉm cười nhìn Cố Tiểu Tang:
“Huyết nhục của Đông Hoàng bị Tuyệt Đao trấn áp, linh tính đã bị trói buộc, chúng ta có thể tiến vào trong ‘Chư thiên vạn giới’ ma luyện.”
“Chúng ta?” Cố Tiểu Tang như cười như không.
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Khối huyết nhục này vẫn chưa mất đi sinh cơ, ở trong nó nhất định vẫn còn linh tính Đông Hoàng còn sót lại. Giờ đang bị trấn áp, sức mạnh nó điều động được là có hạn, nếu chúng ta tìm được sẽ có hi vọng hoàn toàn xóa sổ nó, nắm giữ được khối huyết nhục này, không để nó làm loạn nữa, nên vi phu phải đi vào một chuyến.”
Mặc kệ như thế nào, phải nghĩ mọi cách giúp Tuyệt Đao thoát khỏi kiềm chế, hoàn toàn thức tỉnh, cho nên, hắn quyết không buông tay!
Đương nhiên, không có linh tính Đông Hoàng tàn dư, sinh cơ của khối huyết nhục này sẽ dần dần tan biến, “Chư thiên vạn giới” bên trong nó cũng sẽ nhanh chóng đi tới tiêu vong, nhưng khoảng thời gian trước khi chuyện đó xảy ra cũng đủ cho Tiểu Tang ma luyện.
“Quan trọng là.” Mạnh Kỳ tiếp tục, “Đông Hoàng đã tồn tại qua nhiều kỉ nguyên trong thời Thái Cổ, từng đối kháng với Hạo Thiên Thượng Đế, kinh qua nhiều lần bị người ta giết chóc, có liên quan tới nhiều chuyện của thời Thượng Cổ Thần Thoại, có liên hệ với cái vị bị trấn áp dưới Linh sơn. Những thứ này đều có khả năng để lại dấu vết tương ứng ở ‘Chư thiên vạn giới’ trong cơ thể y, rất có khả năng là nằm trong kí ức ở bên trong linh tính. Nếu thu hoạch được những thứ này, sẽ giúp ta biết được nhiều hơn về tình huống của cái vị bị trấn áp ở Linh sơn.”
“Biết quá khứ mới sống tốt được trong hiện tại.”
Nói không chừng còn có thể nhờ điều này mà nhòm ngó thiên ý, hóa giải đại kiếp trong lời Thiên Đế!
Cố Tiểu Tang cười: “Khối huyết nhục này cực kì bạo ngược hung lệ, vô cùng điên cuồng vô cùng quỷ dị, khác biệt rất nhiều với những gì thiếp thân biết được về Đông Hoàng. Rất có thể sau khi kết hợp với quái vật kia đã xảy ra đường rẽ, khiến mặt ác hoàn toàn chiếm thế thượng phong, thôn phệ lý trí và thiện ý, nên bên trong ‘Chư thiên vạn giới’ e là cũng không còn nhân ý.”
“Mặt ác?” Mạnh Kỳ đăm chiêu.
“Tương tự như chuyện tướng công nói về hình chiếu ác của các đại nhân vật như Hắc Ám mẫu thần trong trung tâm hỗn độn ấy.” Cố Tiểu Tang từ từ đứng lên, từng đóa sen trắng tung bay.
Mạnh Kỳ bừng tỉnh: “Mặc kệ như thế nào, dù sao cũng phải đi vào thử một lần, hơn nữa nếu chỉ để nàng vào, nguy hiểm sẽ càng lớn.”
Cố Tiểu Tang mím môi cười: “Bỉ Ngạn đại nhân vật không phải là Đạo Quả, chưa thật sự chứng đạo, ‘Chư thiên vạn giới’ trong cơ thể dù có hoàn thiện, thì cũng chưa đạt tới mức là nơi gần đạo, sinh linh trong đó cao nhất cũng chỉ là Tạo Hóa viên mãn mà thôi. Giả thuyết tốt nhất, khối huyết nhục này chỉ là một phần của Đông Hoàng, tuy có khả năng diễn hóa khôi phục thành trạng thái khi hoàn hảo, thì hiện giờ cũng vẫn chỉ là phần sót lại, ‘Chư thiên vạn giới’ trong đó cũng chỉ là một phần của nguyên bản, lại thêm đang bị Tuyệt Đao phong cấm và trấn áp, nguy hiểm đương nhiên có, nhưng không tới mức cửu tử nhất sinh.”
Nói tới đây, cô mỉm cười: “Nếu không có nguy hiểm, thì làm sao mà ma luyện?”
“Tốt.” Mạnh Kỳ vỗ tay cười, thần thức trở lại Nê Hoàn, thân hình thu nhỏ lại chui vào trong Tuyệt Đao.
Trong biển lôi đình vô biên, mỗi thứ chiếm một góc, đao ảnh màu tím chặt chẽ trấn áp Thanh Đồng cổ chung, tiếng sấm sét không ngừng nổ tung, dọc theo mặt chuông quay cuồng, đánh ra ánh sáng đủ màu sáng rực, mơ hồ nhìn thấy những đạo lôi văn tạo thành nhiều tầng lưới chồng chéo lên nhau.
Đỉnh đầu Mạnh Kỳ lao ra Nguyên Thủy khánh vân, tỏa xuống u quang, thận trọng xuyên qua lưới lôi văn do đao ảnh bày ra, chạm vào Thanh Đồng cổ chung.
Đương!
Tiếng chuông vang vọng, Mạnh Kỳ bị định thân đứng sững ngay tại chỗ, nếu không phải nhờ khánh vân giúp triệt tiêu, ánh đao rơi xuống chặn cho, suýt nữa hắn đã bị một giọt huyết nhục thấm vào trong cơ thể.
Thế giới trong cơ thể Bỉ Ngạn giả muốn tới là tới sao!?
Nhưng điều này không làm khó được Mạnh Kỳ, hắn mô phỏng ra vài phần ý vị Đông Hoàng, lấy một ít khí tức từ chỗ tiểu Đào tử, biến thành mơ hồ Đạo Quả, giả dạng để lẻn vào!
Lớp màng ngoài của khối huyết nhục khẽ dao động, cho phép hắn xuyên qua!
Mạnh Kỳ như vượt qua nhiều tầng vách ngăn đại đạo, tới một Chân Thật giới mới lạ.
Xung quanh một màu u ám, khó mà cảm nhận được thời gian trôi qua, có vẻ còn hư vô và hỗn độn hơn cả tầng trên cùng Tiên Giới.
“Vạn vật chung kết, chuyển thành hỗn độn, dựng dục sinh cơ......” Bên tai Mạnh Kỳ bỗng vang lên tiếng của Cố Tiểu Tang, “Đông Hoàng trải qua kiếp số, sống lại trở về, nhưng lại bị trấn áp nhiều năm, có thể tưởng tượng được chư thiên vạn giới trong cơ thể tan vỡ tới cỡ nào, chuyển thành trạng thái gần như hỗn độn, lấy tiềm tàng dựng dục sinh cơ, để bảo vệ linh tính, chính là phù hợp.”
Hiểu được ý của Cố Tiểu Tang, Mạnh Kỳ nghi hoặc: “Giới này gần như hỗn độn, khó phân biệt được phương vị và thời gian, phải làm sao mới tìm được linh tính Đông Hoàng còn sót lại?”
“Người khác thì khó, nhưng mà với tướng công chẳng phải đơn giản lắm sao!?” Cố Tiểu Tang cười nhẹ, “Mở lại thế giới là được!”
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
7 chương
71 chương
250 chương
150 chương