Dịch giả: Tiểu Băng Vừa nhìn thấy thân ảnh này, sắc mặt “Cửu Thiên Huyền Nữ” Lưu La thay đổi, âm thanh như từ trong kẽ răng chen ra: “Linh Bảo Thiên Tôn!” Thông Thiên giáo chủ! Mạnh Kỳ cũng suýt nữa bật thốt, sau khi chứng được Truyền Thuyết, có thể tự kiểm tra từng ý niệm trong lòng, quá khứ được hắn coi như một quyển sách, mọi thứ đều hiện ra rành rành trước mắt, rõ ràng như vừa mới được ngâm nga mấy lần. Thông Thiên giáo chủ và Linh Bảo Thiên Tôn là hai tên gọi khác nhau của cùng một vị đại nhân vật! Không ngờ lại được gặp một trong những lão giả Bỉ Ngạn cổ nhất, người tượng trưng cho “Từ có tới không” trong Tam Thanh, Linh Bảo Thiên Tôn! Không đúng! Có khi nào cũng giống kiểu tàn ngân của Thiên Đế trong Bắc Đẩu loan giá chứ không phải Thông Thiên giáo chủ thật sự hay không? Cũng không đúng! Thiên Đế đã vẫn lạc, tàn ngân hư ảnh không có sức mạnh đối ứng, nhưng nếu đối mặt Linh Bảo Thiên Tôn, tàn ngân sẽ chẳng khác nào bản thể, hư ảnh có thể hóa thành chân thân, thời không như nhất! Hai người còn đang rối loạn, định bắt chước Nhiên Đăng Cổ Phật, Đa Bảo Thiên Tôn bỏ chạy, thì thân ảnh kia đã ào ào nhanh chóng lướt tới rồi, bảo quang sau đầu người đó nhìn như chậm mà lại rất nhanh tỏa rộng ra, bao phủ tất cả hư không, thanh thanh mông mông. Mạnh Kỳ và Lưu La cơ bản là không tránh kịp, hoảng hốt cảm nhận được mình bị thời gian cọ rửa, như rơi khỏi Bắc Đẩu đế giá chìm vào dòng sông thời gian. Không phải Linh Bảo Thiên Tôn mất tích đã lâu sao? Thể xác và tinh thần Mạnh Kỳ rung lên, ánh mắt lại trở về thanh minh, nhìn thấy chung quanh gợn sóng lấp lánh, từ từ chảy xuôi, ẩn chứa tuế nguyệt như ca, nhưng chảy qua rồi thì sẽ không ảnh hưởng gì tới nữa. Vị Bỉ Ngạn cổ xưa cưỡi trâu đi ngược dòng kia cũng không hề liếc qua mình và Lưu La lấy một cái. Ba quang xung quanh đột nhiên biến ảo, chiếu rọi ra một hòn đảo Mạnh Kỳ quen thuộc, một thế giới quen thuộc, một tòa điện các quen thuộc, chính là Kim Ngao đảo do mảnh vỡ hồng hoang suy diễn ra, đó là Thượng Thanh cảnh ngày xưa ngang hàng với Thanh Vi cảnh, Đại Xích thiên, đó là Bích Du cung tiên ý cao xa, đã để lại một vết khắc sâu trong cuộc đời của hắn! Trong Bích Du cung, Linh Bảo Thiên Tôn vừa mới cưỡi trâu đã ngồi ở trên ngũ khí cuồn cuộn, giảng đại đạo diệu pháp, bảo quang trong vắt sau đầu chiếu sáng tới từng ngóc ngách, viên mãn vô ngần, chỉ là những người ngồi nghe giảng bên dưới đã không còn rầm rộ như vạn tiên tới triều, mà chỉ có ít ỏi hơn mười vị mà thôi. Tiếng giảng đạo loáng thoáng truyền vào tai Mạnh Kỳ và Lưu La, không có cổ xưa tang thương như trong tưởng tượng, mà réo rắt như ở thời kì thịnh niên, mỗi một câu đều khiến người ta phải chìm vào trầm tư, khiến người tỉnh ngộ. Như đang trình bày đại đạo huyền diệu, bí mật của kỷ nguyên, ngay cả Lưu La là Thượng Cổ đại thần kiến thức rộng rãi mà cũng nghe như si như say, vô cùng chăm chú, không muốn bỏ sót câu nào. Từ sau khi Nhân Hoàng tọa hóa, Bỉ Ngạn diễn pháp đã là chuyện thế gian khó cầu! Đúng lúc này, Linh Bảo Thiên Tôn hơi ngẩng đầu lên, một đôi mắt rõ ràng nhìn thẳng vào mắt Mạnh Kỳ, Lưu La! Phanh! Mạnh Kỳ và Lưu La như bị sét đánh, toàn thân run lên. Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân và Cửu Thiên Huyền Khí khánh vân cùng đung đưa gợn sóng, cảm thấy một đôi mắt kia sao mà cao mạc sâu thẳm, hỗn độn khó hiểu, nhưng rõ ràng chính là đang đánh giá hai người họ, không biết cách bao nhiêu thời gian bao nhiêu lịch sử, đang đánh giá mình! Bỉ Ngạn là không thể dòm ngó! Linh Bảo Thiên Tôn thu mắt về, gợn sóng lại đột ngột đung đưa, Bích Du cung vỡ tan thành mảnh nhỏ. Ông ta lại ngồi xuống lưng trâu, tiếp tục dọc theo dòng sông thời gian mà đi ngược lên. Một luồng thanh quang khủng bố từ trong dòng sông bay tới, rơi vào ông, hóa thành một thanh trường kiếm cổ xưa, trên có đạo văn, ngưng tụ thành hai chữ “Thanh Bình”, nơi Thanh Bình kiếm bay lên, Mạnh Kỳ mơ hồ nhìn thấy Kim Ngao đảo, nhìn thấy đống huyết dịch màu đen sẫm mấp máy quỷ dị kia. Hai người ảo não vì Bỉ Ngạn truyền pháp bị ngắt ngang quay qua nhìn nhau, nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt nhau, rồi cùng quay đi. Thời gian chảy qua vĩnh viễn không dừng lại, Mạnh Kỳ và Lưu La cơ bản không có năng lực ngược dòng mà lên, chỉ có thể nhìn Linh Bảo Thiên Tôn cầm Thanh Bình kiếm, sau đầu là vầng sáng trong vắt trọn vẹn, cưỡi khuê ngưu, đạp lên tuế nguyệt như nước, từng bước đi xa. Đột nhiên, ba quang lại cuộn trào mãnh liệt, hình ảnh biến ảo, như xuất hiện một ngọn núi thanh tịnh, từng luồng khí tức khủng bố mạnh mẽ nối tiếp nhau hiện ra, làm vặn vẹo mọi cảm quan, khiến Mạnh Kỳ không sao nhìn kĩ được, chỉ mơ hồ nhìn thấy Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung bảo tháp, Thái Cực đạo đức đồ vân vân xen lẫn thành Ngũ Đức vẹn toàn Phượng Hoàng hoa văn. “Linh sơn! Linh sơn hủy diệt chi chiến!” Mạnh Kỳ trầm giọng. Ngọn núi kia đã phải gánh trên lưng quá nhiều chuyện cũ, là một nơi cả ngày đêm cũng không dám quên, lúc nào cũng phải đề phòng, làm sao không nhận ra được? Nơi đó từng là đàn tràng Phật Tổ, hạch tâm Sa Bà tịnh thổ trong lòng Linh sơn! Yêu Thánh giá lâm Linh sơn chỉ có một lần, chính là Vạn Phật hủy diệt chi chiến! Linh Bảo Thiên Tôn cưỡi khuê ngưu đã xâm nhập vào phạm vi Linh sơn, hình bóng hoàn toàn trở thành mơ hồ, chỉ nghe thấy một giọng nói to, uy nghiêm vọng ra: “Mạt kiếp ta vi tôn!” Bùm bùm, ánh sáng đủ màu vọt lên, cảnh trong Linh sơn không còn nhìn thấy gì được nữa. Lưu La trầm mặc mấy hơi, thở dài: “Không ngờ Linh sơn chi chiến, ông ấy cũng có nhúng tay......” Linh sơn chi chiến, Vạn Phật đồng trụy, Yêu tộc cũng bị tổn thương nặng nề, kẻ còn sống đi ra ít ỏi không có mấy, quan trọng là khi Tôn Ngộ Không đánh xuyên qua Linh sơn, cứu Ngưu Ma vương các Đại Thánh, mới là lúc Bỉ Ngạn bắt đầu giao phong, nói cách khác, không tính các Bỉ Ngạn như A Di Đà Phật, Bồ Đề Cổ Phật, trừ phi Yêu Thánh sống lại, Tề Thiên Đại Thánh mở miệng, nếu không không ai có thể biết được sau đó đã xảy ra chuyện gì. “Hèn gì Yêu Thánh không kịp cứu các cường giả dưới trướng.” Mạnh Kỳ cũng cảm khái. Quang ảnh tiêu tán, Linh Bảo Thiên Tôn cưỡi khuê ngưu lại xuất hiện, tiếp tục ngược dòng đi về hướng quá khứ. Ba quang lại cuộn trào mãnh liệt, cảnh tượng mới hiện ra, Tiên Giới chín tầng mông lung cao ngất, sau đó bị từng đạo khí tức ngang qua cổ kim tương lai lay động, mọi thứ lại trở nên mơ hồ, vặn vẹo cảm quan Mạnh Kỳ và Lưu La. “Thiên Đình rơi xuống chi chiến......” Lưu La ngẩn người, ngữ khí thổn thức. Không ngờ giờ này ngày này lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng ác mộng năm xưa. Linh Bảo Thiên Tôn cưỡi khuê ngưu, phá vỡ sương mù, đặt chân lên tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên, Mạnh Kỳ mơ hồ nhìn thấy một đóa khánh vân bao trùm cả giới đó, một đóa khánh vân u u ám ám, hỗn hỗn độn độn! Khánh vân thùy quang, kim đăng vạn tái, liên hoa đóa đóa, chuỗingọc trầm phù, sáng rọi tướng chiếu, chính là Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân viên mãn! Nguyên Thủy Thiên Tôn! Đây chính là lần đầu tiên theo đúng nghĩa hắn nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn, cho dù là nhờ lịch sử hồi hiện mà nhìn trộm...... Mạnh Kỳ cả người sôi trào, tuệ nhãn mở ra, tận lực muốn nhìn cho rõ Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng tất cả những gì hắn nhìn được chỉ là đóa khánh vân đó mà thôi. Khí tức cảm quan đều bị vặn vẹo, không nhìn được gì, nhưng ngay lúc này, Mạnh Kỳ nghe thấy một giọng nói tang thương cổ xưa, vừa quen thuộc vừa xa lạ, ẩn chứa chi ý ban sơ nhất, từ nơi xa xăm vọng tới, giống như đang cảm thán: “Trở thành Đạo Quả, quả thực không thể nhờ ngoại vật......” Thanh âm vang vọng, Mạnh Kỳ và Lưu La đều suy nghĩ tới xuất thần, hơn nửa ngày mới trở lại tỉnh táo, nhìn thấy Thông Thiên giáo chủ cưỡi khuê ngưu sớm đã rời khỏi khi Thiên Đình rơi xuống, hướng lên thượng du dòng sông thời gian, tiếp tục đi tới. Cảnh tượng Tây Du hiện ra, nhưng Linh Bảo Thiên Tôn lúc này lại vẫn luôn ngồi ở trong Bích Du cung giảng đạo, vẻ không hề nhúng tay. Ngay sau đó, ông lại cưỡi lên khuê ngưu, tiếp tục ngược dòng đi lên. Nhưng khi Mạnh Kỳ cảm giác sắp trở lại Phong Thần chi chiến, thân ảnh của Linh Bảo Thiên Tôn đột nhiên biến mất, hoàn toàn biến mất. Ở chỗ đó của dòng sông thời gian xuất hiện đoạn lưu, ngăn cách với quá khứ! “Dòng sông thời gian bị cắt đứt?” Mạnh Kỳ và Lưu La lại cùng lên tiếng. Gợn sóng lấp lánh, không thể sửa đổi, tầm mắt hai người lại thoáng mơ hồ, sau đó phát hiện mình đã trở về trên Bắc Đẩu đế giá, ở trong u ám hư vô, cảnh vừa rồi chứng kiến cứ như chỉ là một hồi mơ mộng. Trong mắt Lưu La quang mang nhảy nhót, trầm ngâm một lúc: “Ta đã hiểu Nguyên Thủy rút Phong Thần, Đạo Đức đoạn Tây Du là để che giấu cái gì rồi.” Mạnh Kỳ giật mình: “Nguyên Thủy Thiên Tôn mở ra thời gian căn nguyên, rút ra Phong Thần, tự diễn Chân Thật chi giới, là để che giấu tung tích Linh Bảo Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn đoạn ra Tây Du, là để che giấu tung tích Nguyên Thủy Thiên Tôn, nếu muốn biết hai người đó đã đi đâu, thì phải đem tam giới hợp nhất, phục hồi lại nguyên trạng dòng sông thời gian!” Đây đúng thật là một nhiệm vụ gian nan! Nói tới đây, Mạnh Kỳ giật mình, ngưng trọng: “Nhưng mà cái câu kia của Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng có thâm ý nha.” “‘Trở thành Đạo Quả, quả nhiên không thể nhờ vào ngoại vật?” Lưu La nhíu mày liễu. “Đúng là câu đó, thoạt nghe thì tưởng là cảm khái Đạo Quả phiêu miểu huyền ảo, nhưng nếu nhìn từ một khía cạnh khác, lúc trước mấy đại Bỉ Ngạn liên thủ đánh lên Thiên Đình, e chính là vì vật có thể giúp họ thành tựu Đạo Quả! Vật đó hẳn cũng chính là chỗ dựa khiến Thiên Đế có ý chia cắt với Nguyên Thủy Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn, tự lập ra môn hộ!?” Mạnh Kỳ nhìn xa xa.