Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 1292
Dịch giả: Tiểu Băng
Cánh cửa đồng xanh vô cùng nặng, với thực lực của Mạnh Kỳ hiện giờ mà vẫn cảm nhận được sức nặng ì cực lớn.
Két két két, cánh cửa rỉ xanh tang thương từ từ mở ra, Mạnh Kỳ tâm hồ phẳng lặng, sáng trong như tấm kính, quan sát phản ứng của những kẻ đại thần thông ở sau lưng.
Yên lặng, bình thản, giếng cổ, hồ sâu...... Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân, Tam Tiêu nương nương, Nhiên Đăng Cổ Phật ai cũng rất bình lặng, không nhìn ra được chút manh mối nào.
Đúng là đám lão già sống lâu thành tinh...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ. Bên kia cánh cửa, không có mây khói, không có hào quang, không có điện các lâu đài, không có phân biệt trời và đất, chỉ có một mảnh hư vô tối tăm, ai tưởng tượng ra cái gì cũng được.
Xem ra lúc xưa khi Bỉ Ngạn giao thủ hủy diệt tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên, những mảnh nhỏ bị tàn phá nếu không rơi xuống Ngọc Hư sơn thì cũng phân tán vào trong khu vực trống trải u ám vô biên này.
Vừa bước vào trong khu vực tối tăm đó, Mạnh Kỳ cảm thấy chân thân Đạo Thể của hắn nhanh chóng đang tan rã, trở về với hư và vô, như rơi vào trong hỗn độn.
Trên đầu hắn lập tức bắn ra khánh vân, vừa bao dung vạn vật, là ban sơ của ban sơ, vừa có khả năng tan rã tất cả, là cuối cùng của cuối cùng.
Những đạo quang mang buông xuống, hỗn độn như nước, bao phủ khắp xung quanh, bảo vệ Mạnh Kỳ tiếp tục bước vào trong.
Sau lưng hắn, Quảng Thành tử tay áo phiêu phiêu, thân hình nguy nga, đỉnh đầu cũng bay ra một cái khánh vân màu xanh như sóng nước cuồn cuộn, vây quanh ba đóa hoa sen, một đóa xanh đậm cổ xưa, vô cùng trầm trọng; một đóa tử khí lượn lờ, tự chung tự linh, khi khẽ lay lay, lập tức làm tâm linh của những kẻ đại thần thông đều bị gợn sóng; đóa cuối cùng chí dương vô âm, màu vàng chói lóa, tỏa ra cảm giác thanh tịnh vô vi.
Ba đóa hoa do hư ảo đại đạo đối ứng ngưng kết này vừa hiện, xung quanh Quảng Thành tử lập tức trở nên mông lung, tự thành một giới, hư vô chỉ có thể ở bên ngoài, được giao hòa đồng hóa, không thẹn cái danh Thiên Tôn.
Mạnh Kỳ cũng thừa dịp quan sát luôn những đồng môn Ngọc Hư và những người còn lại.
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn lấy khánh vân đạo môn làm gốc, kết ra năm đóa hoa sen trí tuệ, đóa ở chính giữa mênh mông vô bờ, sắc màu không ngừng thay đổi, giống như một mặt kính tròn, bản thể bất động, chiếu rọi ra mọi ngoại giới, bao dung mọi vật, bao hàm vạn đạo, gần như là Vô Cực.
Đây là cô tu luyện Phật môn không tính và Đại Viên Kính Trí, tìm ra một con đường tu luyện vạn đạo quy nhất cho mình.
Thanh quang chiếu rọi, hư vô mông lung như bên trong có rất nhiều thứ ẩn giấu, lại cũng mang cảm giác tan rã chi thế, thời không hỗn loạn.
Thấy vậy, các kẻ đại thần thông của Phật môn như Nhiên Đăng Cổ Phật, Thế Gian Tự Tại Vương Phật và Di Lặc đều thầm thở dài, Văn Thù quả không hổ là hóa thân của ngũ đại trí tuệ.
Sau đầu Nhiên Đăng Cổ Phật xuất hiện những vòng phật quang, cái trong suốt như gương, cái vàng như lưu ly, cái xanh tươi mênh mang, cái tím tươi tôn quý, cái trắng tinh thuần khiết, rất là phong phú, tổng cộng chừng hai mươi bốn vầng, mơ hồ giữa những tầng tầng lớp lớp ấy hiện ra một cái Phật quốc vô biên ngang qua trăm ngàn ức kiếp, ở chính giữa tịnh thổ có một ngọn đèn lưu ly cổ xưa chiếu ra cội nguồn nhân quả của biển khổ trần thế.
Di Lặc không thay đổi, trên đỉnh đầu sinh ra diễm quang, trong ánh sáng hiện ra bạch liên thanh tịnh, nó nở ra, lấy tinh tú làm nền, chuỗi ngọc gia thân, xuất hiện một Vị Lai Tinh Túc Phật Tổ Kim Thân hai mươi đầu mười sáu tay, Kim Thân mở phật khẩu, hộc ra hai viên Xá Lợi tử trong vắt.
Phật quang quay cuồng như sóng, xoay quanh Xá Lợi tử bốn phía, một viên chiếu ra những kiếp số quá khứ vô tận, một viên lấy vô lượng chi quang để cứu độ chúng sinh.
Quang mang vừa hiện, hư vô tự sinh ra sen trắng, hóa thành Phật quốc dưới đất.
Thế Gian Tự Tại Vương Phật là một cổ phật trông trẻ trung tuấn lãng, mặc tăng bào thời xưa, lộ ra làn da màu vàng trắng, tựa hồ không cần biến hóa, Kim Thân cũng không hiện, nét mặt vẫn giữ nguyên nét cười nhàn nhã tự đắc, chỉ có ở trên mi tâm hiện ra một chữ ‘phật’ lưu ly, dùng vô số chữ vạn tụ thành, độ hóa tất cả hư vô chung quanh thành tịnh thổ.
Nghe nói, trước khi A Di Đà Phật, Bồ Đề Cổ Phật, Linh sơn Phật Tổ chứng đạo, y là một trong những Phật đà Phật môn cổ xưa nhất, sống không chỉ ba kỷ nguyên, nhưng mới vừa thành Bỉ Ngạn sau này, vừa cường đại vừa cổ xưa, dĩ nhiên không ai nói rõ được người ban sơ khai sáng Phật môn rốt cuộc là ai.
Mấy người Đại Thế Chí Bồ Tát cũng thi triển thần thông, để vượt qua hư vô.
Một nửa Tạo Hóa Phật môn đều tụ tập ở đây!
Mạnh Kỳ đã từng nhẩm đếm, kẻ đại thần thông của Phật môn hiện giờ nhiều lắm thì chỉ có chừng mười người mà thôi, bởi vì sau chiến dịch Linh sơn, Phật môn đã bị tổn thất rất nặng nề, không chỉ những đại cường giả Phật Đà như Đại Nhật Như Lai, A Súc Phật, Bảo Sinh Như Lai vẫn lạc, ngay cả những nhân tài mới xuất hiện như A Nan Già Diệp cũng kẻ thì phản bội, kẻ thì tọa hóa, Phổ Hiền, Quan Âm thì mất tích, Văn Thù thì thừa cơ hội này nhảy ra khỏi Phật môn, nếu không phải sau này đám người Đại Thế Chí Bồ Tát tấn chức Tạo Hóa, thì số lượng kẻ đại thần thông của Phật môn e là mười cũng còn chưa tới.
Ngược lại Ngọc Hư cung, những người bị cuộc chiến đó làm cho tọa hóa đa phần đều là Truyền Thuyết đại năng, hiện giờ họ vẫn còn Quảng Thành tử, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân, Đạo Hành tiên tôn, Na Tra, hắn và Dương Tiễn hiện không biết đang ở cảnh giới nào, tổng cộng cũng được tới tám kẻ đại thần thông, đã gần bằng với thế lực Phật môn.
Linh Bảo nhất mạch trải qua hai chiến dịch Phong Thần và Thiên Đình rơi xuống bị tổn hại còn nặng hơn cả Phật môn, ít nhất theo Mạnh Kỳ bây giờ chỉ nhìn thấy năm kẻ đại thần thông mà thôi. Tam Tiêu nương nương sau khi dùng hỗn độn Thanh Liên tử sống lại, tu vi đã có phần thay đổi, tới hôm nay mới miễn cưỡng bước vào Tạo Hóa cảnh giới, mấy người họ dùng Tiên Thiên chi đức hóa thành năm đạo thanh khí cuộn sóng ở trên đỉnh đầu, vây quanh ba món tuyệt thế bảo vật Hỗn Nguyên Kim Đấu, Kim Giao tiễn và Lượng Thiên xích, dùng chúng để chống đỡ thời gian hư vô và thác loạn.
Hai người cuối cùng, một người mặc đạo bào cổ, mặt đỏ râu vàng, cao quan đại tụ, siêu nhiên mạnh mẽ, kiếm ý cuồn cuộn, không xuất thần dị mà vẫn có thể đứng ngạo nghễ ở trong hư vô tối tăm, cảm giác cường đại không thua gì Quảng Thành Thiên Tôn, Nhiên Đăng Cổ Phật và Thế Gian Tự Tại Vương Phật, nhìn thái độ của người này với những kẻ đại thần thông khác, Mạnh Kỳ nghi y là một trong Đạo Môn Cửu Tôn, Đa Bảo Thiên Tôn, người cuối cùng là một nữ tử mặc đạo bào màu xanh, đôi mắt sắc bén, sinh cơ mạnh mẽ, không có dáng vẻ cổ xưa, hẳn là cường giả mới thành tựu tạo hóa sau thời thượng cổ của Bích Du cung.
Trong số những người đi vào, Mạnh Kỳ ấn tượng nhất ngoài đám Bình Thiên Đại Thánh, thì chính là vị Địa Tiên chi tổ kia, Dữ Thế đồng quân Trấn Nguyên đại tiên, hiện là “Đại Hành thần sứ” đứng đầu mười hai thần sứ La giáo, quả thật tiên phong đạo cốt, khí tức lâu dài cổ xưa, ngang hàng với Nhiên Đăng Cổ Phật, Đa Bảo Thiên Tôn.
Ánh mắt đảo qua đám người Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân, Mạnh Kỳ đang định đi tiếp vào trong, thì nghe thấy tiếng Quảng Thành tử:
“Chưởng giáo sư đệ, chúng ta đi cùng với nhau thì tốt hơn, đám Nhiên Đăng, Trấn Nguyên tử e là không có ý tốt với ngươi đâu.”
Mạnh Kỳ gật đầu, đi sang bên, cùng với đám người Ngọc Hư cung ngầm thành trận pháp, tạo khoảng cách khu vực với các thế lực Phật môn, Yêu tộc, La giáo, những người còn lại của Thượng Cổ Thiên Đình.
Đúng lúc này, từ phía trước trống không có một vật bay tới, là nửa cái bia đá, quang âm như thủy chi ý tràn ngập ập tới.
Mạnh Kỳ vận chuyển tuệ nhãn, chăm chú nhìn, thấy trên đoạn bia đá có một đoạn đạo văn:
“Ngô càn quét Cửu Thiên cựu thần, hàng phục Yêu tộc chúng thánh, phạt bình đại địa cố quỷ, mới thành lập ra Thiên Đình......”
Vô cùng thẳng thắn viết ra quá trình thành lập Thiên Đình năm xưa, tuy rằng chỉ còn nửa khối bia đá, nhưng Mạnh Kỳ vẫn có thể cảm nhận được quá trình gian nan nhưng mạnh mẽ, khí nuốt vạn giới, quét ngang tất cả của người đó.
Thiên Đế sinh ra từ Tiên Giới, là Tiên Thiên thần linh, chấp chưởng quyền lực tương ứng, nhưng điều đó không có nghĩa ông ta có thể hiệu lệnh những Tiên Thiên thần linh còn lại, ở bên trên người ta. Dù Yêu Hoàng tuy ẩn, nhưng Yêu Thánh vẫn còn, chư vị Đại Thánh của Yêu tộc vẫn còn đang hoành hành trong trời đất, mặt khác, Chân Võ Tiên Thiên chi linh cát cứ những nơi có địa thế thuận lợi, chưởng quản một phương, Nhân tộc thì có tế tự Tổ Linh, có đồ đằng quỷ thần, không phải là Thiên Đế quăng ra một đạo ý chỉ, là vạn phương liền hàm phục.
Nguyên Thủy, Đạo Đức âm thầm hỗ trợ, nhưng đồng thời A Di Đà Phật, Bồ Đề Cổ Phật, Linh sơn Phật Tổ lại ngấm ngầm cản đường. Thiên Đế có thể từng bước càn quét Cửu Thiên cựu thần, hàng phục Yêu tộc chúng sinh, dẹp yên đại địa cố quỷ, một tay sáng tạo Thiên Đình, đủ thấy ông ta vô cùng lợi hại, lợi hại trên đủ mọi mặt!
Bởi vậy mới viết ra tấm bia này, để ghi nhớ việc Thiên Đình thành lập.
Đáng tiếc, phồn thịnh nào cũng sẽ có chỗ cuối, Thiên Đình lúc trước uy áp vạn phương nay chỉ còn lại một bức tường đổ, chỉ còn nữa khối bia đá này phiêu đãng ở trong hư vô, lặng lẽ kể lại một câu chuyện xưa không ai bì nổi.
Nửa đoạn bia đá tới gần, cảm ứng được khí cơ của chư vị kẻ đại thần thông, những đạo văn trên bia sáng lên, phụt ra một luồng khí tức uy nghiêm, cao vời khủng bố, ngưng tụ ra hư ảnh đế giả, hai mắt quang mang lấp lóe, bắn ra thời gian như nước.
Xung quanh như chỉ còn hai màu đen trắng, Mạnh Kỳ hoàn toàn mất đi cảm ứng với xung quanh.
Chỉ một chút khí tức Thiên Đế lưu lại trên tấm bia đá phát ra thôi mà đã có uy lực kinh thiên đến vậy!
Mạnh Kỳ lập tức co lại khánh vân, hóa quanh thân thành Nguyên Thủy chi điểm, chống đỡ thời gian ăn mòn.
Đến khi tất cả chấm dứt, các kẻ đại thần thông xung quanh đều đã không còn, chỉ nhìn thấy đằng trước có một tòa điện hư hại, bên trong có ánh đèn le lói!
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
7 chương
71 chương
250 chương
150 chương