Dịch: Tiểu Băng Biển khổ vô ngần, lan đến chư thiên vạn giới, sinh lão bệnh tử, yêu hận tình thù, cầu mà không được, chấp niệm khó tiêu, khiến người ta không được giải thoát, kiếp kiếp trầm luân. Dưới chân Mạnh Kỳ có ba hư ảo đại đạo làm thuyền, chở hắn vượt qua biển khổ, đưa mắt nhìn lại, không thấy Bỉ Ngạn, khắp nơi đều có sóng to gió lớn, lúc nào cũng có khả năng ngã xuống, lại rơi vào trong biển khổ, “chết đuối” trong đó. Càng gần đại đạo càng khó đi, bể khổ vô biên, nơi nào là bờ? Trong Ngọc Hư cung, trên đầu Mạnh Kỳ, Bàn Cổ phiên, Đạo Nhất lưu ly đăng và Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân đều trầm xuống, chui vào trong Nê Hoàn, tất cả dị tượng chung quanh tan biến, trở lại bình thường. Quảng Thành tử đứng lên, chắp tay cười: “Chúc mừng chưởng giáo sư đệ trở thành Tạo Hóa, bước vào đoạn cuối cùng của biển khổ.” “Chúc mừng chưởng giáo sư đệ trở thành Tạo Hóa, có được thần thông.” Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn và Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân, Đạo Hành tiên tôn cũng đứng dậy chúc mừng. Cho dù là ở trong thời kì Thượng Cổ cường thịnh, kẻ đại thần thông cũng là những kẻ đứng đầu của các thế lực, mạnh như thời Phật Tổ còn tại thế, tịnh thổ ở khắp nơi, thì Tạo Hóa cũng bất quá chỉ có hơn mười vị mà thôi, đều có thể xưng là phật tổ, tung hoành ngang dọc. Hôm nay Mạnh Kỳ đột phá, trở thành kẻ đại thần thông, ngoài vị trí Nguyên Thủy đích truyền, đang làm chưởng giáo, thì dù chỉ dựa vào thực lực của bản thân, hắn ở trong Ngọc Hư cung bây giờ cũng đã có một vị trí hết sức quan trọng, được xếp hạng chung với các cường giả đã và đang thi nhau trở về của chư thiên vạn giới. Mạnh Kỳ mỉm cười gật đầu: “Đều là người ở trong biển khổ trầm luân, các sư huynh sư tỷ không cần đa lễ.” Lời còn chưa dứt, Đạo Nhất lưu ly đăng trong mi tâm của hắn bỗng rung lên, vọng ra những giọng nói vô cùng xa lạ: “Nàng cho ta đi...... Ta thề, ta sẽ về nhà hưu thê (bỏ vợ), cưới nàng vào nhà, nếu ta nói dối, sẽ bị ngũ lôi đánh xuống!” “Chuyện này quan trọng, mọi người đều phải kí vào lời thề không được để lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị âm hỏa thiêu người mà chết, không còn xương cốt!” ...... Ý, đây là...... Mạnh Kỳ kinh ngạc, rồi chợt hiểu ra. Vì tính chất đặc thù của “Chư quả chi nhân” nên sau khi ngưng tụ ra hư ảo đại đạo, sẽ có công pháp nhân quả khác kết ra một ít thần dị sau khi kết thành hư ảo Đạo Quả, khiến hắn trở thành một phần Nhân Quả chi đạo tươi sống, những chuyện lập lời thề, khế ước gì đó đều có liên quan tới chuyện báo ứng sau này, thuộc về phạm trù nhân quả, chính là phạm vi mà hắn quản lý. Cho nên, mình sẽ biết được rất nhiều bí mật? Mạnh Kỳ cười khe khẽ, a ha, thần dị “Chư quả chi nhân” này mà phối hợp với Bát Cửu Huyền Công, thì khả năng mình giấu diếm Thiên Cơ sẽ tăng lên rất lớn đó. Ngón tay hắn khẽ bấm bấm, bắt đầu tính toán lợi thế. ............ Một khuê phòng vô cùng trang nhã, một thiếu nữ xinh đẹp ngồi trên giường, bàn tay nắm vào nhau, tạo tư thế phòng bị, trước mặt cô là một nam tử chừng ba mươi, đầu đội mũ mềm, thân mặc nho phục, vẻ mặt kích động, đôi mắt đỏ bừng, giọng điệu vô cùng thành tâm, cầu khẩn, đầy chắc chắn: “Tử Ngâm, nàng cho ta đi...... Ta thề, ta sẽ về nhà hưu thê, cưới nàng vào cửa, nếu ta nói dối, sẽ bị ngũ lôi đánh xuống!” Những chuyện quỷ thần rất mông lung, thà tin là có, chứ không được tùy tiện nói bừa. Thiếu nữ thấy nam tử nôn nóng mà trịnh trọng như thế, ngay cả thề bị trời đánh chết mà cũng dám làm, thì trong lòng rất là cảm động, đang định đưa tay ra che miệng y lại, để y khỏi phải thề lung tung. Thì một luồng ánh sáng lóe lên, chiếu sáng cả khuê phòng. Những tia sét thi nhau từ cửa sổ chui vào, bổ vào nam tử, chừng năm đợt. Ầm! Tiếng sấm phát ra, khói xanh bốc lên, mặt đất giữa nam tử và thiếu nữ cháy đen, tỏa ra mùi khét. “Này......” Hai người sợ hãi nhìn nhau, không còn phân biệt được nam bắc gì nữa. Thật bị ngũ lôi đánh xuống...... Nhưng mà hình như đánh chệch...... Thiếu nữ đang định nói chuyện, nam tử môi đã mấp máy, mặt đầy kinh hoảng, vội vội vàng vàng nói: “Tử Ngâm, ta còn có việc, ta đi trước......” Nói xong, y lập tức quay đầu bỏ chạy đi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Mình chỉ thề đại, ông trời già có cần phải tích cực tới vậy không! Thiếu nữ ngẩn ra, sau đó bật khóc. ............ Trong mật thất, có chín người mặc trang phục khác nhau đang kí khế ước âm hỏa, người nào cũng đầy tà khí, có người mặc bào đen che kín đầu, rõ ràng là người trong tả đạo, có người đầy vẻ uy nghiêm, mắt cao hơn đỉnh, có vẻ là người làm quan, họ như đang lén lút cấu kết làm chuyện gì đó rất bí mật. “Nhân Hoàng hùng tài vĩ lược, nhưng không thể nào cái gì cũng biết, chỉ cần các ngươi giúp ta lẩn vào Lục Phiến môn, dần tiêu diệt bọn quan liêu Đại Chu, lợi ích đạt được sau này sẽ không thể nào đo đếm được, ví dụ như......” người cầm đầu mặc bào đen che kín đầu lên tiếng. Những điều hắn nói, mọi người ở đây đều đã biết, nên họ vừa nói chuyện vừa kí kết khế ước âm hỏa, sau đó đứng dậy, nhìn nhau cười, nói chuyện linh tinh thêm một lúc để trao đổi tình cảm với nhau. “Không ai biết thiên tử sẽ đi tới được mức nào, chúng ta chân đứng hai thuyền cũng bất đắc dĩ mà thôi......” vị quan mắt cao hơn đỉnh buột ra một câu để làm kết thúc. Bọn họ đang định rời khỏi mật thất, cửa phòng bỗng mở ra, một người bộ đầu eo đeo Kim Chương xuất hiện, đứng sừng sững ở đó, xung quanh đã bị người vây chặt, nước cũng không ngấm qua được. “Bản bộ đầu vừa nghe được tin tức, biết các ngươi mưu đồ bí mật nhiễu loạn triều đình, tới đây để bắt các ngươi!” Kim Chương bộ đầu uy nghiêm mở miệng. Chín người hai mặt nhìn nhau, ngươi xem ta, ta xem ngươi, ai nấy đều ngơ ngác. Chuyện chỉ mới vừa bàn xong, khế ước chỉ mới vừa ký kết, ngoài họ ra, người ngoài đâu có ai biết được, những phòng xung quanh cũng chẳng có bố trí thiết bị nghe lén nào, ai có thể để lộ tin ra ngoài được chứ? Má ơi, có quỷ a! ............ Mạnh Kỳ ngồi trong Ngọc Hư cung, vừa trao đổi với mấy người Quảng Thành tử kinh nghiệm tu thành Tạo Hóa, vừa xử lý đủ loại thề thốt, khế ước linh tinh. Không được bao lâu, hắn đã không còn cảm thấy chuyện này mới mẻ thú vị nữa, nên bắt đầu điều chỉnh, ném lại phần lớn mọi việc về Nhân Quả chi đạo, để Đạo Nhất lưu ly đăng đã thành hình hỗ trợ mình xử lý, còn mình thì chỉ phụ trách những lời thề, khế ước có liên quan tới từ cấp Pháp Thân trở lên hoặc có xuất hiện tên của hắn mà thôi. Từ điểm này đã đủ nhìn thấy sự khác nhau giữa Báo Thân và Pháp Thân. Báo là thông qua hồi báo, thay đổi mình, để khiến mình tới gần sát với đại đạo, nên trước khi đạt tới viên mãn, nhất định vẫn phải theo khuôn phép cũ, nghiêm chỉnh tuân theo nguyên tắc ban đầu, không thể làm những việc khác người; trong khi đó, Pháp Thân lại là lấy mình làm chủ, học theo tự nhiên, dựa vào một hư ảo đại đạo trên một phương diện nào đó của “Đạo” mà mình tự ngưng tụ được mà xử sự, nên chỉ cần bản chất không thay đổi, các quy củ có thể thoải mái sửa đổi, không bị giới hạn gì, rất là tiêu dao tự tại. “Đã đến mức này, yêu tộc chúng ta cần phải thử......” Bỗng nhiên, một giọng nói có liên quan đến khế ước vọng vào đầu Mạnh Kỳ, làm hắn nghiêm mặt, vì giọng nói này hình như là của Yêu Thánh truyền nhân tiểu hồ ly Thanh Khâu. Hắn đang định chuyên tâm nghe trộm câu chuyện, thì giọng nói chợt trở nên mơ hồ, như đã bị cái gì đó che chắn, hắn không nghe được nữa. Mạnh Kỳ nhíu mày, đăm chiêu nghĩ: “Chẳng lẽ Yêu Hoàng biết mình đã thành Tạo Hóa, nên mới giúp che giấu cho Yêu tộc bàn bạc......” Yêu tộc đang mưu đồ cái gì? Có liên quan gì tới chuyện Hao Thiên khuyển đến thăm hay không? ............ Côn Luân sơn Ngọc Hư cung. “Ha ha, chưởng giáo lão gia đã thành Tạo Hóa, có được thần thông rồi!” Đại Thanh Căn chống nạnh cười ha hả. Tuy rằng thực lực của nó không được tốt lắm, nhưng ít nhiều cũng đã sống quá nhiều năm, kiến thức vượt xa đám đại năng đại thần thông giả, vừa rồi đã nhận ra được sự dị thường của đại đạo, sau đó lại phát hiện hồn đăng của Mạnh Kỳ sáng bừng lên, mang tới cảm giác vượt qua biển khổ, không còn bị ‘bao phủ’, nên nghĩ ra ngay. Vu Bán Sơn đang luyện võ nghe vậy, cũng vô cùng vui sướng, kích động nói: “Lão sư trở thành Tạo Hóa, chính là đệ nhất nhân từ thời Trung Cổ đến nay, chuyện vĩ đại này phải được truyền khắp thiên hạ, để thế nhân cùng chúc mừng!” “Nhưng sư tôn không có ra lệnh làm vậy, có khi nào người muốn giấu đi không?” Tề Cẩm Tú do dự. Đại Thanh Căn cười tủm tỉm: “Hai người yên tâm, chúng ta làm thử một tí trước, nếu chưởng giáo lão gia không vui, vậy người sẽ cản chúng ta, nhưng mà ta nghĩ cái chuyện để cho thế nhân cùng chúc mừng này mà để chưởng giáo lão gia phải ra miệng phân phó thì sẽ làm mất thân phận á!” Thấy Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú vẫn do dự, Đại Thanh Căn vỗ ngực: “Thế này đi, để ta làm, các ngươi không cần nhúng tay, nếu lão gia có trách, cũng không dính tới các ngươi.” “Nhưng mà muốn làm chuyện chúc mừng, thì phải cần có Nguyên Hoàng tệ làm kinh phí, hai người......” Hắc hắc, vậy là mình quang minh chính đại kiếm Nguyên Hoàng tệ rồi! Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú nghĩ nghĩ, dùng quyền hạn mình có, quyết định giúp Đại Thanh Căn kiếm một mớ Nguyên Hoàng tệ. Hôm đó, Vu Bán Sơn tu luyện xong, trở lại phòng, lấy Vạn Giới Thông Thức phù, vào nhóm bằng hữu giang hồ mình quen, đang định lên tiếng, thì đã thấy trong đó bắn ra một thông tin: “Hôm nay là ngày tốt, Côn Luân sơn Ngọc Hư cung Nguyên Hoàng Tiên Tôn vượt qua quan ải, trở thành Tạo Hóa, ai phát tin này tới ba nhóm khác, sẽ được tặng một trăm Nguyên Hoàng tệ!” Này...... Vu Bán Sơn miệng há hốc, bỗng nhiên có cảm giác không tốt. Trong phòng gác cổng Ngọc Hư cung, Đại Thanh Căn đang siêng năng phát tin, để kiếm Nguyên Hoàng tệ.