Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 124
Rầm rầm, mấy tên khách nhân bị nước xối ướt sũng, tóc tai dính lên mặt, chật vật dị thường, mà rượu và thức ăn trước mặt họ dương nhiên cũng bị ngập trong nước.
Lãng phí quá... Mạnh Kỳ trong Trường Hoa Tự phải giữ quy củ, trước mặt đám Đoạn Hướng Phi lại muốn bảo trì hình tượng cao tăng, trọn vẹn hai tháng không ăn một miếng thịt nào. Thỉnh thoảng hắn đành phải lẻn ra ngoài chùa bắt ít dã thú, tự tay nướng ăn, mà tay nghề không tốt, hương vị thật sự là đạm bạc.
Mà sau khi trở về, lại theo Cố Trường Thanh bôn ba trong Hãn Hải, cũng chỉ ăn lương khô, cho nên bước vào Hãn Hải đệ nhất gia, ngửi thấy mùi thịt, làm hắn càng thêm thèm thuồng, trong bụng cồn cào, nuốt nước miếng liên tục.
Cù Cửu Nương nhìn đống rượu và thức ăn be bét trên bàn, hừ một tiếng: Còn muốn ăn thì ăn, không ăn thì cút.
Nói xong, cũng không quay đầu lại, nghênh ngang lên lầu.
Mạnh Kỳ thầm than, thu hồi ánh mắt, tự nói với mình rằng chút nữa có thể ăn, rồi lập tức bước nhanh đuổi kịp Cửu Nương.
Mấy vị khách nhân kia cũng là thương nhân quen thuộc trên Hãn Hải, xem như là khách quen của Hãn Hải đệ nhất gia. Lúc này nhìn nhau cười hặc hặc, cũng không có ý trách móc.
Ha ha, ta chính là thích Cửu Nương như vậy, thật cay a!
Đúng vậy, mấy cái tiểu cô nương kia làm sao có được hương vị của Cửu Nương, ài, đáng tiếc là không phải nước rửa chân của nàng.
Nghe được câu này Mạnh Kỳ cũng nhịn không được mà lau mồ hôi lạnh, nếu cứ nói tiếp như vậy, không chừng đêm nay có thể nhìn thấy thi thể của họ trong Hãn Hải.
Cù Cửu Nương coi như không nghe thấy gì, đẩy cửa một gian phòng đi vào, nghênh ngang ngồi trên giường. Nàng nhìn Mạnh Kỳ và Cố Trường Thanh đang khép cửa phòng, sau đó cười mà không cười nói: Thật to gan, bị Tắc La Cư phát Tà Đao Lệnh truy sát mà còn dám quay về Lưu Sa Tập. Nói thật cho ngươi biết, trong đám khách nhân ở dưới có năm tên là gian tế mã phỉ, trong đó có hai tên là cấp dưới trực tiếp của Tắc La Cư.
Mạnh Kỳ không hy vọng thuật cải trang nghiệp dư của mình có thể qua mắt được Cù Cửu Nương, dù sao cũng nghe đồn nàng là Ngoại Cảnh cường giả: Tiểu tăng cố ý quay lại, là muốn nghe ngóng tin tức của sư đệ, không biết hắn đi về hướng nào? Gia sư và Khốc Lão Nhân đánh đến nơi nào?
Cù Cửu Nương vẻ mặt lãnh đạm, mị nhãn lưu chuyển, làm say lòng người, đương nhiên, đối tượng của nàng không phải là Mạnh Kỳ, mà là Ngọc Phỉ Thúy trong tay Mạnh Kỳ: Một vấn đề, một khối bảo thạch.
Ta phi, ngươi là cướp cạn a! Mạnh Kỳ mắng thầm, nhưng tay vẫn móc ra thêm một khối bảo thạch đỏ tươi, và một khối khác màu xanh biếc óng ánh: Ba vấn đề.
Ai bảo nàng độc quyền, lũng đoạn sinh ý ở đây, xuống dưới tầng mà hỏi tin tức thì chắc chắn sẽ bại lộ thân phận.
Cù Cửu Nương nhìn ba khối bảo thạch, ánh mắt tràn đầy nhu tình: Nơi cuối cùng thấy bọn hắn giao thủ là Bá Mật, chỗ đó là hiểm địa Hãn Hải, ác nhân tụ họp, tiểu sư đệ của ngươi đi hướng chính tây, chắc là đuổi theo bọn họ...
Vừa mới dứt lời, một làn gió thơm xông vào mũi, thấm vào tim phổi, Mạnh Kỳ chỉ thấy hoa mắt một cái, ba khối bảo thạch đã rơi vào tay Cù Cửu Nương.
Còn có một vấn đề. Mạnh Kỳ bảo vệ quyền lợi.
Cù Cửu Nương ánh mắt mê ly, vuốt vuốt bảo thạch trong tay, không kiên nhẫn nói: Hỏi mau.
Tà đao truy sát lệnh là gì? Gia sư và Khốc Lão Nhân ai thắng? Mạnh Kỳ quan tâm.
Cù Cửu Nương mạnh mẽ ngẩng đầu, bộ dáng ngươi đừng khi dễ ta không biết đếm: Đây là hai vấn đề.
Khục Khục, Mạnh Kỳ ho khan một tiếng, móc ra một khối phỉ thúy, ném cho Cù Cửu Nương, châu báu lấy được từ An Quốc Tà không còn thừa bao nhiều rồi.
Con mắt Cù Cửu Nương trắng đen rõ ràng, tinh linh tỏa sáng, chăm chú nhìn ngọc phỉ thúy trong tay. Phối hợp với dáng người thành thục xinh đẹp của nàng, nếu là dùng trên người nam nhân, Mạnh Kỳ hoài nghi không có mấy thằng có thể chống cự được.
Tại Bá Mật giao thủ, lưỡng bại câu thương, như có vẻ còn có khả năng tái chiến, về sau thì quỷ mới biết được. Cù Cửu Nương cảm thấy mỹ mãn, thu hồi bảo thạch, Tà đao lệnh là biểu tượng của Hãn Hải Tắc La Cư, dùng để đối phó địch nhân quan trọng nhưng không đủ để hắn ra tay. Tà đao truy sát lệnh vừa ra, mã phỉ dưới tay Tắc La Cư, độc hành đạo tặc, thợ săn tiền thưởng, sẽ như phát điên mà đuổi giết ngươi. Bởi vì Tắc La Cư sẽ thỏa mãn người giết được ngươi một cái yêu cầu.
Trước đây Tắc La Cư từng dùng năm lần Tà đao lệnh, năm tên bị đuổi giết chỉ có một người còn sống, vì hắn ở biên giới Hãn Hải, nhanh chóng chạy về Bắc Chu. Bốn người còn lại, thực lực mạnh nhất là đã khai bát khiếu...
Nghe Cù Cửu Nương giới thiệu, Mạnh Kỳ cảm thấy không ổn lắm, Hãn Hải rộng lớn, coi như có gấp mười lần mã phỉ, cũng chỉ là đá nhỏ ném sông, không gợn nổi một con sóng. Bốn người kia chỉ cần tránh đi lộ tuyến chủ yếu, đi ngang qua Qua Bích rậm rạp, mã phỉ còn có thể tìm tới bọn hắn hay sao?
Khóe miệng Cù Cửu Nương nhếch lên, cười khẩy nói: Hãn Hải mặc dù rộng lớn, nhưng địa điểm dành cho Nhân tộc ở lại cũng không nhiều, trừ phi người là Ngoại Cảnh cao thủ, có thể hô phong hoán vũ, chế tạo nguồn nước. Chỉ cần việc thiếu nước thôi, đã đủ khiến ngươi không thể tự do.
Gia tộc Cố Trường Thanh là dân bản địa ở ốc đảo Hãn Hải, đối với chuyện này hiểu rõ: Đúng thế, bên trong Qua Bích, nguồn nước chính là quan trọng nhất, mà nguồn nước dù sao cũng thưa thớt, số lượng có hạn. Mã phỉ biết rõ điểm này, mới có thể tự tin đuổi giết. Tuy nhiên, Mạnh Kỳ ngươi yên tâm, nguồn nước tuy ít, nhưng mã phỉ cũng không thể hoàn toàn biết rõ được, cũng không thể truy tung quá xa, bọn hắn cũng phải duy trì sinh hoạt hàng ngày.
Mã phỉ duy trì sinh hoạt hàng ngày, đường nhiên là ăn cướp.
Dọc theo con đường này, vì không muốn bại lộ thân phận, Mạnh Kỳ không dùng pháp danh, đổi về tên cũ, cảm giác thoái mái hơn hẳn.
Không sao, mã phỉ phân tán các nơi trên Hãn Hải, có sợ gì? Mạnh Kỳ hào khí xung thiên, trấn an Cố Trường Thanh.
Cù Cửu Nương cười nhạo một tiếng: Mã phỉ của Tắc La Cư đều nuôi dưỡng chim đầu bạc, thuận tiện liên lạc, một khi các ngươi bị nhằm vào, sẽ lập tức bị chặn đầu đuôi. Ngoài ra nguyên một đám đầu lĩnh nổi danh, cũng không phải là nhân vật mà các ngươi có thể đối phó. Chí ít là có ba mươi tên Thất Khiếu trở lên.
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, hắn là hào khí và cẩn thận, nếu không cần thiết, chắc chắn sẽ không liều mạng với đầu lĩnh mã phỉ. Bất quá hắn cũng không cần hỏi tin tức đám đầu lĩnh đó từ Cù Cửu Nương, Cố Trường Thanh là người Hãn Hải, chuyện này chắc cũng phải biết, cần gì lãng phí bảo thạch? Chuyện Tà đao lệnh, thật sự là tại mình nhất thời nhanh mồm.
Cù Cửu Nương không có nói thêm nữa, nghiêm sắc mặt: Đi xuống đi, ăn uống xong cũng đi luôn đi.
Ta phi, không có bảo thạch, trở mặt còn nhanh hơn lật sách! Mạnh Kỳ oán thầm một câu, cùng Cố Trường Thanh xuống trở lại đại sảnh, gọi một đùi cừu nướng, thịt lừa trộn các loại đồ ăn, ăn đến miệng chảy đầy mỡ.
Cố Trường Thanh giơ đũa, nhìn Mạnh Kỳ mà trợn mắt há hốc mồm. Không phải nói là đệ tử Khai Khiếu của Thiếu Lâm đều bỏ ăn thịt sao?
Sau khi dùng cơm, Mạnh Kỳ không trỳ hoãn nữa, kéo Cố Trường Thanh ra khỏi Hãn Hải đệ nhất gia.
Cù Cửu Nương lười biếng xoa cằm, nhìn bóng lưng hai người, cười hắc một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: Mới có mấy ngày, toàn bộ khí chất liền thay đổi, võ công cũng mạnh hơn không ít. Nói ngươi không có vấn đề, ai tin? Hỗn đản An Quốc Tà này sợ là đã chết không nhắm mắt rồi.
...
Mang lương khô và nước, ra khỏi Lưu Sa Tập, Mạnh Kỳ nhìn Qua Bích mênh mông, chợt nói: Cố công tử, Tắc La Cư phát tà đao lệnh truy sát ta, đoạn đường này chắc chắn rất nguy hiểm, ngươi hay là vẫn trở về đi. Mấy ngày nay ta cũng đã hiểu đại khái địa hình Hãn Hải rồi.
Cố Trường Thanh thoáng trầm mặc, rồi nghiêm mặt trịnh trọng nói: Đời ta quyết hành hiệp trượng nghĩa, mặc dù ngàn vạn khó khăn, nhưng ta quyết rồi.
Mạnh Kỳ có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn hắn: Cố công tử, hành hiệp trượng nghĩa cũng phải cân nhắc tình trạng của bản thân.
Loại hiệp khách đơn thuần này, tựa như chỉ có trong truyện kiếm hiệp.
Cố Trường Thanh cười cười: Ta biết rõ, ta cũng sẽ không lỗ mãng làm việc, đoạn đường này tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng chưa hẳn là không có cơ hội. Mã phỉ dù sao cũng phân tán ở các nơi trên Hãn Hải, hơn nữa, Mạnh Kỳ ngươi cũng không phải là loại người này.
A? Mạnh Kỳ có chút không hiểu.
Cố Trường Thanh nâng roi ngựa, chỉ hướng chính tây: Gặp địch nhân cường đại như thế, sư phụ sư đệ đều không rõ tung tích. Ngươi hoàn toàn có thể trực tiếp đông tiến, quay về Thiếu Lâm cầu cứu, ai cũng không nói một chữ sai. Nhưng ngươi lại chọn xâm nhập Hãn Hải, đối diện hiểm nguy, tìm kiếm sư đệ. Nghĩa khí như vậy, chỉ có thể nói một chữ hiệp.
Mạnh Kỳ ngẩn người, sau đó cười ha ha, ta đúng là như vậy!
Hào khí trong lòng của hắn dâng lên, rút Hồng Nhật Trấn Tà Đao ra, chỉ về phía Hãn Hải:
Mã phỉ tiểu nhi, cần gì tiếc nuối, rửa sạch cổ, chờ đại gia thử đao!
Cố Trường Thanh cũng bị nhiễm khí thế của hắn, cười to nói: Chuyện Hãn Hãi, há chỉ có mã phỉ che trời, nhìn hôm nay, ai xưng hùng!
Trong tiếng cười lớn, hai người thúc ngựa chạy vội, đi vào Hãn Hải.
...
Hướng chính tây, ốc đảo đầu tiên, Mạnh Kỳ và Cố Trường Thanh không trực tiếp đi vào, mà trốn tại rừng cây sau trấn, nhìn con đường đi ra khỏi thị trấn.
Mạnh Kỳ, vì sao không trực tiếp đi vào, mà là nhờ người trung gian nghe ngóng? Cố Trường Thanh nghi ngờ hỏi, hắn mới vào giang hồ, kinh nghiệm nông cạn.
Ở trước mặt hắn, Mạnh Kỳ cũng coi là người từng trải rồi, thoáng giải thích một câu: Nơi đây không thể so với Hãn Hải đệ nhất gia. Cù Cửu Nương bối cảnh thần bí, không sợ mã phỉ, sẽ không bán đứng chúng ta. Còn những nơi khác, lão bản khách sạn chỉ sợ không dám không cho Tắc La Cư mặt mũi, lại thêm gian tế mã phỉ hay trà trộn trong đó. Nếu tùy tiện tìm hiểu tin tức gia sư và sư đệ, chắc chắn sẽ bị chú ý.
Thi thể An Quốc Tà là hắn cố ý lưu lại, thứ nhất phóng hỏa gây động tĩnh quá lớn, có khi chưa kịp ly khai đã bị gian tế mã phỉ nhắm vào. Thứ hai là còn có thể dựa vào dấu vết giả trên thi thể, lừa đối phương một chút.
Thì ra là thế. Cố Trường Thanh giật mình, Những người bị đuổi giết trước kia, sợ vì tìm hiểu tin tức mà bại lộ hành tung.
Hai người tuy rằng rất có khí phách, nhưng không ngốc, có thể không chạm mặt mã phỉ, đương nhiên là chuyện tốt.
Mạnh Kỳ vừa muốn nói chuyện, đột nhiên ngậm miệng lại, bởi vì một vị nam tử trung niên mặc trường bào đang sợ hãi đi tới. Hắn đúng là người Mạnh Kỳ thuê đi nghe ngóng tung tích của Chân Định và Huyền Bi.
Lực chú ý của Mạnh Kỳ không nằm trên nam tử này, mà là chú ý xung quanh hắn.
Đúng lúc nam tử tiếp cận rừng cây, hai mắt Mạnh Kỳ sáng lên, nhìn thấy một hán tử mặt đen nấp sau cây cối, lặng lẽ bám theo phía sau.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
7 chương
71 chương
250 chương
150 chương