Nhất thế chi tôn 1
Chương 1276 : kết cấu của thiên địa
Mạnh Kỳ hiểu rất rõ sự chênh lệch giữa mình với mấy người Hắc Thiên Đế, nên vừa ra khỏi Sinh Tử nguyên điểm, hắn lập tức kích phát Hạo Thiên kính.
Cổ kính tỏa ra những đạo u mang, dùng bản thân nó làm trung tâm, những gợn sóng không ngừng tỏa ra, xuyên qua thời không, coi thường trói buộc của trời đất, chiếu vào các thế giới, khiến cả khu vực sơn mạch màu đỏ trở nên mông lung, vừa như thật vừa như ảo.
Mạnh Kỳ thấy những cảnh tượng mình hằng ngày trông thấy nay qua mặt kính đã trở nên hoàn toàn khác hẳn, càng thêm trở nên huyền bí, làm hắn không thể không cảm thán.
Tầng chót là một điểm, vô số điểm nối thành một đường, vô số đường tụ tập thành mặt, vô số mặt chồng lên nhau tạo ra hư không, dòng sông thời gian chảy xuyên qua những hư không ấy, ảnh hưởng lên nhau, chính thành đất trời, sinh ra vạn giới.
Hư không chồng chéo lên nhau, mới có ra chỗ cao vô vùng, xem khoảng cách giữa hai điểm của hư không thành không có, thành đặc thù không đâu không ở, cộng minh Tiên Giới với Cửu U.
Thời gian như cuộn lại, những hình ảnh của quá khứ hiện tại tương lai từ những điểm tụ tập thành vô số đường, như những con rắn hỗn độn uốn éo, kéo dài lên chỗ cao trên kia, xếp thành Bỉ Ngạn trong mắt chư thiên vạn giới.
Tất cả đại đạo đều hội tụ về nơi này, cùng chỗ cao vô cùng ngưng tụ thành một điểm như thật như ảo, hàm chứa tất cả mọi khả năng, chứa cả quá khứ tương lai hiện tại, chứa cả mới bắt đầu lẫn kết thúc, chứa tất cả mọi mặt của đại đạo.
Nói cách khác, đây chính là đạo, đây chính là Đạo Quả.
Tầng chót là điểm, lên tới tầng cao nhất, lại trở về điểm, đạo chính là huyền diệu như thế.
Mạnh Kỳ như say như si, hận không thể nhìn thấy rõ từng cái chi tiết, tiêu hóa tất tật vào cơ thể mình. Thực là tiếc quá.
Sau khi chạm tới chỗ cao vô cùng, các phương diện của đạo hội tụ vào nhau, chiếu ra đủ loại khả năng mơ hồ, chỉ có thể thoáng nhìn thấy mà thôi, cho thấy Hạo Thiên Thượng Đế xưa kia hẳn đã chứng đạo quả sơ hình, Hạo Thiên kính không chịu nổi mới vỡ tan, những gì nhìn thấy ở đây hẳn đa phần là tới từ chính thể ngộ của Thanh Đế, ông mới chỉ đạt tới được trình độ này mà thôi.
Mạnh Kỳ có cảm giác mình lúc này rất là mạnh mẽ, như kẻ mạnh đang từ trên cao nhìn xuống địch nhân, nhìn thấy thân ảnh của từng lão già bên dưới, chỉ cần một ý nghĩ là có thể định thân những kẻ đó, sau đó đánh xuống khiến đối phương biến thành giấy mỏng, biến thành bức họa, không còn một tí ghê gớm nào, người thường dùng tay cũng xé tan ra được!
Trong quá trình này, nếu sức mạnh đủ tác động tới cả thời gian, vậy thì mọi hình ảnh của kẻ địch ngay cả trong quá khứ và tương lai cũng đều sẽ bị hóa thành hình ảnh, hình ảnh hội tụ, xếp thành một tập tranh, miêu tả cả cuộc đời của người ta, còn các khả năng của tương lai ư, tới lúc ấy sẽ chỉ còn vài cái mà thôi, mà đa phần đều sẽ là thân tử đạo tiêu.
Nếu đánh vào kết cấu của thế giới đó mạnh hơn nữa, thì ngay cả hình ảnh cũng không giữ nổi, mà sẽ hóa thành văn tự, biến thành một quyển sách, cực hạn là trở về thành hai điểm một đen một trắng, là điểm mật mã một cuộc đời của một con người.
Đây chính là điểm khủng bố của Thái Cổ chí bảo Hạo Thiên kính, vì vậy cho nên khi trùng sinh sau khi kỉ nguyên tan biến, uy nghiêm của Hạo Thiên Thượng Đế mới vẫn được truyền lưu như trước.
Mạnh Kỳ vừa chui ra, mấy người Hắc Thiên Đế, Cửu Loạn Thiên Tôn lập tức nhận ra ngay.
“Đi chết đi!”
Cửu Loạn Thiên Tôn bùng ra sự điên cuồng hỗn loạn của mình. Cửu U thiên xung quanh Mạnh Kỳ như muốn sụp đổ, khắp nơi đều là hủy diệt, lan tới cả quá khứ trong dòng sông thời gian, nhiều hư ảo đại đạo bắt đầu cuộn lại.
Hắc Thiên Đế lại muốn chộp tới mấy sát na trước đó trong quá khứ, khi Mạnh Kỳ chưa kích phát Hạo Thiên kính, thời gian như dòng nước bị bàn tay đó xuyên qua, tạo ra những làn sóng gợn – dù thân ảnh kia bị sức mạnh gần đạo của Sinh Tử nguyên điểm quấy nhiễu, có chút hư ảo mơ hồ, nhưng bởi vì bản thân Mạnh Kỳ vẫn đang còn ở đây, dấu vết tồn tại quá mạnh, nên hắn vẫn có khả năng bị chạm vào!
Cửu U Huyết Ma với Mạnh Kỳ có chút thù cũ, vốn định ra tay trước tiên, không ngờ lại bị lão điên Cửu Loạn Thiên Tôn đoạt trước, cùng công kích vào chỗ Mạnh Kỳ đang đứng, nên quyết định bắt chước Hắc Thiên Đế mà đổi chiêu. Huyết quang sôi trào, hóa thành một sợi dây, nối vào dòng sông thời gian, ngược dòng hướng lên, muốn tiêu diệt Mạnh Kỳ khi chưa dùng tới Hạo Thiên kính, cướp lấy tích lũy của Mạnh Kỳ.
Một bàn tay tái nhợt không chút máu từ chỗ cao vô cùng đột ngột thò xuống, băng hàn xông vào thế giới hủy diệt của Cửu Loạn Thiên Tôn làm mọi thứ đều đông thành băng, năm ngón tay liên tục búng ra kiếm khí, cắt nát hư không xung quanh Mạnh Kỳ, hướng về phía quá khứ, ngăn cản Hắc Thiên Đế và Cửu U Huyết Ma.
Huyền Minh Quỷ Đế vì muốn hỏi cách ra vào Sinh Tử nguyên điểm nên mới cản đường Cửu Loạn Thiên Tôn, y muốn bắt sống Mạnh Kỳ!
Bốn ngụy Bỉ Ngạn tranh giành với nhau, Ma Quân và Thất Sát đạo nhân vốn hơi kém hơn, sáng suốt không nhúng tay vào. Trong mắt hai người, chỉ cần dư ba kia cũng đủ khiến Mạnh Kỳ vạn kiếp bất phục!
Trong lúc nguy cấp, Mạnh Kỳ không chiếu Hạo Thiên kính vào ai cả, mà nhắm ngay vào mình!
Hạo Thiên kính tỏa u quang, chiếu vào thân ảnh Mạnh Kỳ.
Rắc!
Hạo Thiên kính đột nhiên vỡ tan, mỗi một mảnh vỡ hóa thành hắc mang, quay quanh người Mạnh Kỳ, “đâm” vào các khiếu huyệt trên người hắn, không ngừng tăng lên cảm giác thực lực tăng cường cho hắn.
Hạo Thiên kính nếu có thể đánh vào kết cấu trời đất dưới tầng cuối cùng, thì đương nhiên cũng có khả năng đưa người được chiếu rọi hướng lên tầng cao nhất!
Tới khi đó, Mạnh Kỳ không chỉ có đủ sức chạy thoát, mà còn được thể nghiệm cảnh giới ngụy Bỉ Ngạn!
-- Mảnh vỡ Hạo Thiên kính chỉ có được năm sáu phần huyền diệu so với khi cường thịnh, nên đương nhiên không đủ sức đẩy Mạnh Kỳ lên tới cảnh giới Bỉ Ngạn.
Rào rào!
Xung quanh Mạnh Kỳ hiện ra dòng sông hư không, thời không bắt đầu cuộn lại, chư quả chi nhân tự nhiên vận chuyển, thể nghiệm và quan sát của thân ảnh trong quá khứ và ở tiết điểm sinh ra một mối liên hệ với nhau, nối thành một đường, đáng tiếc mười hơi thở trong tương lai vì bị giới hạn trong cấp độ chỉ là ngụy Bỉ Ngạn, nên chỉ nhìn thấy được chứ không kết nối được, nhưng dù là vậy, Mạnh Kỳ cũng đã có được kiến thức mới, cảm nhận được sự nắm giữ thiên cơ.
Đây chính là tầm mắt của ngụy Bỉ Ngạn!
Nó đã mạnh tới thế này, thành Bỉ Ngạn thật sự còn tới mức nào nữa!?
Trong tay Mạnh Kỳ xuất hiện một thanh đao, chí chính chí dương, chí cương chí liệt tử điện Tuyệt Đao.
Không hét to, không trừng mắt, tử quang chợt lóe, một đạo đao mang hiện lên rồi biến mất, như đã nhập vào vùng thượng du của dòng sông thời gian.
Hắc Thiên Đế và Cửu U Huyết Ma sắp chạm tới thân ảnh Mạnh Kỳ trong quá khứ khi chưa kích phát Hạo Thiên kính thì thân ảnh đó của Mạnh Kỳ đã phình to ra, khí tức tăng vọt, ở trong dòng sông hư ảo rút ra một thanh đao tím lịm, với một sức mạnh không thua gì Hắc Thiên Đế và Cửu U Huyết Ma, chém vào kẻ địch, cũng chém vào mình.
Đương!
Ngón tay Hắc Thiên Đế cong lại, búng văng đao mang, sợi xích huyết quang đánh vào thân ảnh Mạnh Kỳ lại bị xuyên qua luôn, không chạm thấy người.
Tất cả quá khứ, tan thành mây khói!
Mạnh Kỳ tuy tạm thời tăng cường thực lực, nhưng khả năng nắm vững sức mạnh của hắn đương nhiên thua xa mấy người Hắc Thiên Đế, cho nên lấy hư làm thực, nhìn như chém kẻ địch, mà thực ra lại là chém vào bản thân, đánh tan sự tồn tại của mình trong quá khứ!
Quá khứ không còn, đối với bình thường, thì hiện tại cũng tiêu tán, nhưng Mạnh Kỳ đã vận chuyển Vô Cực ấn và chư quả chi nhân, dùng liên hệ với hư ảnh trong quá khứ để trùng sinh.
Thân ảnh mới tái tạo nắm lấy Tuyệt Đao, bổ về phía Cửu Loạn Thiên Tôn.
“Khai Thiên Tịch Địa”!
Ánh đao từ chỗ cao vô cùng chém xuống, tận thế hủy diệt và đóng băng tan nát, thời gian đã bị cuộn lại và hư ảo đại đạo lại mở rộng ra, đất trời lại được sinh ra, lại được thành hình.
Bắt lấy cơ hội, cánh tay Mạnh Kỳ hiện ám kim, đỡ lấy một chưởng của Huyền Minh Quỷ Đế, tử khí tràn lên người.
Nhưng âm dương ấn vận chuyển, sinh hóa tử, tử làm sinh, nhanh chóng diệt sạch ảnh hưởng, hắn nhờ lực đánh đó, đẩy mình bay ra khỏi phạm vi liên thủ của bốn ngụy Bỉ Ngạn, độn ra khỏi Cửu U!
Thiên địa bỗng nhiên trong sáng, vạn dặm không mây, Cửu U trầm hà biến mất khỏi tầm mắt Mạnh Kỳ.
Khí tức của hắn nhanh chóng yếu xuống, hắc mang trong khiếu huyệt nhanh chóng tan biến, cảnh giới ngụy Bỉ Ngạn không còn.
Hắn hít sâu, độn trở về Ngọc Hư cung.
“Chúc mừng chưởng giáo sư đệ mã đáo thành công.” Quảng Thành tử cười tủm tỉm.
Mạnh Kỳ nhìn quanh một vòng, mỉm cười đè đè tay ra hiệu, về chỗ ngồi xuống, nhắm mắt lại, nhớ lại thể nghiệm mình vừa trải qua.
Quảng Thành tử và Văn Thù Thiên Tôn nhìn nhau, còn chưa kịp nói gì, đã thấy sau lưng Mạnh Kỳ có u ám vọt lên, như hóa thành hỗn độn.
“Tạo Hóa......” “Biển khổ......” Mọi người thi nhau bật thốt, ai cũng nhìn chăm chú vào Mạnh Kỳ.
Cứ thế đột phá hả?
Truyện khác cùng thể loại
236 chương
15 chương
1412 chương
5 chương
37 chương
84 chương
106 chương
176 chương
93 chương
79 chương