Nhất Tâm Chi Cách
Chương 37
Ngày hôm nay thời tiết nóng như lửa, bầu trời đỏ hồng chiếu những tia sáng xuống mặt đất như một lò than. Rõ ràng vẫn chưa tới mùa hè nhưng khí trời không hiểu sao lại nóng như thiêu đốt. Những gã thanh niên trong đoàn xe của Triệu Khuyết đều phập phồng thấp thỏm, mồ hôi đầm đìa, cảm nhận căng thẳng tràn ngập không gian thu hẹp.
“Nên ra bớt đi?” Có người vỗ cái trán, cau mày nhìn xuyên thấu qua cửa sổ liếc chiếc xe đầu tiên, Triệu Khuyết ngồi ở chỗ đó.
Bọn thủ hạ phân nháo Triệu Khuyết không biết gì cả. Trong lòng y nóng nảy ồn ào sôi sục hơn bất cứ người nào, nhưng y không dám toát ra một chút mảy may yếu đuối, vạn cân trọng lượng đều áp ở trên người y. Y mạnh mẽ nhấc tay lên rồi lại không dám đánh vào tay vịn sợ phát ra tiếng vang để mọi người nhìn thấy y thất thố.
“Bảo các người chạy nhanh hơn nhưng tại sao càng chạy càng chậm rồi! Phía trước làm sao vậy, bị chặn lại?”
“Không biết khi nào thì bị chặn lại…” Tài xế lẩm bẩm.
Bọn họ đi là một con đường rất vắng vẻ, nhưng ngày hôm nay trước sau cũng có xe, từ cửa ngã ba xe đã bị vây kín đến nước chảy không lọt. Đường núi khúc chiết, bọn họ không thể nhìn xa, nhưng vẫn cảm giác dòng xe càng đi càng chậm cuối cùng hoàn toàn dừng lại.
“Làm sao vậy? Bị chận đường? Phái người đi xem một chút!” Cánh tay Triệu Khuyết rốt cục tàn nhẫn đập xuống.
Thủ hạ theo lời đi xuống, xe phía trước cũng có người mở cửa xe bước xuống, hai bên ngữ khí đều thiếu kiên nhẫn, âm thanh tranh chấp dần dần lớn lên. Triệu Khuyết vẫn luôn nhìn xung quanh, đang muốn lên tiếng lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, một luồng dự cảm đột nhiên xuất hiện như sóng cuồng dội vào tâm y, giội rửa tro bụi trong lòng, lộ ra vết máu loang lổ đã có từ rất lâu.
Trong lòng y kinh hoàng, chóp mũi ngửi được mùi tanh của máu nguy hiểm rất quen thuộc của nhiều năm trước.
“Chúng ta đã bị cản đường! Đi vòng! Tốc độ nhanh!” Triệu Khuyết cắn răng gầm nhẹ, tốc độ từng chữ truyền lệnh cũng rất nhanh. Đoàn xe rối loạn lên, khoảng cách giữa những chiếc xe mỏng manh, không khí đột nhiên căng thẳng như dây đàn trên lửa nóng.
Một chiếc xe hơi lưu loát xoay đầu xe, muốn từ phía sau xông ra. Nhưng những chiếc xe phía sau dường như đã biết tính toán của bọn họ, hung hãn vọt lên trên chặn đường lui của bọn họ. Triệu Khuyết từ kính chiếu hậu nhìn thấy tình cảnh này tức giận đến sắc mặt trắng bệch, con ngươi sung huyết, đúng như phán đoán của mình không thể nghi ngờ.
“Để chiếc xe chở Triệu Thâm đi trước, những chiếc xe khác yểm trợ! Hãy để cây đao gác trên cổ tên khốn kiếp kia mở đường!” Triệu Khuyết la lên. Y cảm thấy mình cũng như chiếc xe này, ở trên đường hẹp như treo giữa không trung, trước có sói sau có hổ, bên trái là vách núi, bên phải là tuyệt lộ. Cuộc đời của y xưa nay đều ở trên tuyệt lộ, xưa nay đều chỉ có thể từ trong tuyệt lộ đánh cược với sinh mệnh đánh ra đường lớn.
Triệu Thâm mơ hồ nghe thấy ngoài xe ồn ào, như tiếng gió qua tai không chân thực. Một người đàn ông đứng bên cạnh rút đao ra, hắn nghe thấy tiếng kim loại ma sát.
“Mạo phạm nha, đại thiếu.” Người kia cười nói, ngữ khí nhẹ nhàng.
Một người ngồi phía sau cười gằn siết tay hắn lại.
Phía trước tài xế đang vặn vẹo vô-lăng.
Thời khắc này thời gian như chim tung cánh chậm rãi bay qua bầu trời.
Hắn đang hãi sợ. Cách tử vong trong phút chốc hắn đột nhiên nhớ tới ngày nào đó hắn tâm huyết dâng trào kéo Chu Duật Minh đi ăn bữa tối dưới ánh nến, sau khi ăn xong lại mở cửa sổ dưới ánh trăng khiêu vũ. Tới tới lui lui di chuyển trong gang tấc hắn nhìn thấy ánh trăng lọt vào đôi mắt ảm đạm đã lâu của người yêu.
Năm nào tháng nào có thể lại một lần nữa nhìn ánh sáng lấp loé trong đôi mắt của em?
Dao chênh chếch đâm tới thóang qua cổ của hắn, đâm vào lồng ngực của một tên khác. Người bị đâm thậm chí bởi vì kinh ngạc mà quên mất kêu gào.
Lúc tên kia chưa kịp đau đớn kêu lên sợ hãi, người đàn ông cầm đao đã bắt được tay của Triệu Thâm kéo hắn xuống xe, bụi bặm tung bay rơi đầy mặt đất!
Không cho người kịp kinh ngạc Triệu Thâm cũng chưa kịp cảm thụ vui sướng vì tránh được một kiếp lập tức theo cái tên đột nhiên làm phản chạy thật nhanh.
“Bắt lấy hắn!”
Thủ hạ kêu gào kinh động Triệu Khuyết, y tức đến nổ phổi ngẩng đầu thấy được ảnh tượng: Người cả đời y hận nhất ưu tú hơn y, hạnh phúc hơn y, lại một lần nữa gặp được kỳ tích chạy thoát khỏi lao tù, chỉ kém vài bước là có thể gặp được đoàn xe cứu viện nối liền không dứt, thành công thoát hiểm…Y cũng rõ ràng nếu người này chạy thoát thì y sẽ vạn kiếp bất phục.
Ánh mắt Triệu Khuyết đăm đăm, thời khắc này y hận quá sâu, cừu hận đến quên cả bản thân, chỉ còn dư lại lệ khí phát ra từ đáy lòng.
Người đàn ông kia đẩy hắn đẩy về phía đoàn xe cứu viện, còn mình thì bọc hậu cùng truy binh triền đấu. Triệu Thâm rất mệt mỏi, hai chân như không còn cảm giác, thật vất vả mới tiến lên một bước, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng hét tan nát cõi lòng, như là sấm sét trên trời đánh vào trong lòng hắn, làm cho hắn cả người run rẩy.
“Triệu Thâm ——!!!”
Thanh âm kia tràn đầy tưởng niệm, quan tâm, thống khổ, cố tình lại quen thuộc như thế. Là em ấy sao? Nhưng hiện tại em ấy cũng đã đi rồi? Đang ở trên máy bay, mang trùm mắt đắm chìm trong giấc mộng thơm ngọt, mong đợi sau khi mở mắt là một ngày mới, cuộc sống mới?
Thân thể Triệu Thâm phảng phất như không phải của mình. Hắn không tự chủ quay đầu nhìn thấy gương mặt của Chu Duật Minh trắng bệch đến chói mắt, nước mắt lã chã rơi xuống từ đôi mắt toả sáng, như là hai ngọn đèn chiếu sáng trong đêm tối xa xa.
Hắn quên mất hô hấp. Lúc tiếng súng ở bên tai hắn vang lên hắn hoảng hoảng hốt hốt vẫn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy tiếng vang đó như cách một thế hệ sương khói truyền đến, lạnh lùng rơi xuống mặt đất.
Khi Triệu Thâm nghiêng người quay đầu lại, chỉ trong một giây, viên đạn vụt qua bên tai hắn bắn vào phía sau sơn nham. Tất cả huyên náo đều bị âm thanh núi đá phá vụn làm cho im bặt, sau đó tiếng la hét càng thêm ầm ĩ. Một đám cảnh sát thường phục chạy tới xung quanh bảo vệ Triệu Thâm. Cách khoảng trăm mét Triệu Khuyết đang nhìn hắn, ánh sáng và nhiệt độ trong đôi mắt đều dập tắt, nâng tay lên chậm rãi buông xuống, súng lục coong một tiếng rớt xuống đất.
Y thất bại. Và y biết rõ ràng. Đồng nghĩa với việc không còn cơ hội trở mình.
Triệu Thâm không quay đầu nhìn y. Vào giờ phút này nhìn y thất bại thảm hại, cùng đường mạt lộ không làm cho hắn có một chút hứng thú. Bước chân hắn hư nhuyễn nhưng vẫn nỗ lực chống đỡ mình đứng thẳng, mỉm cười, hướng tới người đã cứu mình cảm ơn.
“Anh!” Giản Tu Dương vui vẻ lên tiếng, cậu ta muốn chen lấn đoàn người đi đến bên cạnh Triệu Thâm. Nhưng Chu Duật Minh nhanh hơn hắn, âm thầm chạy đến trước mặt Triệu Thâm. Triệu Thâm nhìn vào đôi mắt của cậu, trong lòng đột nhiên căng thẳng, ngoác mồm lè lưỡi nói không ra lời. Chu Duật Minh nhìn hắn thật sâu, nước mắt chực chờ rơi xuống, đột nhiên nhào tới trước ôm lấy hắn, ở trước mặt mọi người, liều mạng mà ôm chặt hắn.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động ôm Triệu Thâm. Nhưng ôm ấp này rất là quen thuộc, có rất nhiều buổi tối cậu đều từ giữa cái ôm này rút lấy nhiệt độ. Triệu Thâm cảm thấy cả người đều bị một nguồn ấm áp bọc lại, tư vị tốt đẹp này muốn hòa tan linh hồn của hắn, coi như thật sự là hỏa diễm hắn cũng sẽ không kiêng dè mà mặc nó thiêu đốt.
Chu Duật Minh đem trán đặt trên vai Triệu Thâm, chỉ chốc lát Triệu Thâm cảm thấy vai của mình đã ươn ướt. Âm thanh giọt nước mắt nhỏ xuống đồng thời đánh vào lòng hai người bọn họ. Triệu Thâm cảm thấy mình phải nói cái gì đó, nhưng khi hắn suy tư thì cảm thấy đau đầu choáng váng hoa mắt, chân lảo đảo một cái. Từ khi bị bắt đến bây giờ hắn không có ăn uống gì, cũng không thể ngủ yên, vết thương trên người cũng chưa băng bó thích đáng, tinh thần buông lỏng liền ngã xuống. Chu Duật Minh hốt hoảng kêu một tiếng, ôm hai cánh tay của hắn không tự chủ càng ôm chặt hơn.
Trước khi triệt để ngất xỉu, Triệu Thâm nhẹ nhàng ôm lấy tay Chu Duật Minh nhìn cậu lộ ra mỉm cười mang theo mơ hồ áy náy. Chu Duật Minh ôm hắn ngồi dưới đất, chấn động này đem linh hồn đã lâu rời khỏi cơ thể trở về, cậu như vừa tỉnh giấc chiêm bao chăm chú nhìn người trong ngực, phảng phất như cửu biệt gặp lại.
Triệu Thâm rất lâu không ngủ an ổn như vậy. Hắn không có nằm mơ, chuyện tốt chuyện xấu đều không có phát sinh. Nhưng hắn lại cảm thấy rất an tâm, không có ai rời xa hắn, hắn không có mất đi thứ gì. Lúc hắn mở mắt ra, sắc trời rất đẹp, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào như rải những sợi bông mềm xốp ra đầy giường bao bọc lấy hắn.
Hắn lắc lắc cái đầu nặng trình trịch, Chu Duật Minh nằm ở bên mạn giường ngay lập tức bị đánh thức, ngồi xuống xoa xoa con mắt nhìn hắn. Hai người đều mới vừa tỉnh còn buồn ngủ mơ mơ màng màng nhìn nhau một chốc rồi bỗng nhiên cười rộ lên. Chu Duật Minh cười trên mặt đón dương quang như đóa hoa xuân xinh đẹp phất phơ ở trong gió. Triệu Thâm lặng lẽ dùng ánh mắt miêu tả hình dáng nụ cười kia.
Vào lúc này, bọn họ mới phát giác ác mộng thật sự đã kết thúc. Sinh hoạt lại trở về như lúc ban đầu, yên tĩnh, đơn giản, ôn nhu như nước lướt qua dòng suối cạn.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
39 chương
16 chương
107 chương
67 chương
22 chương