Chu Duật Minh và Triệu Thâm song song ngồi ở trong xe Porsche, mượn cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, hình ảnh tòa nhà cô nhi viện như ẩn như hiện. Tòa nhà này thật sự là đã được xây sửa lại, cậu sớm biết Triệu Thâm quyên góp giúp Thư gia xây dựng lại cô nhi viện, nhưng không biết hắn thay đổi nơi này từ đầu đến đuôi. Lúc trước nơi này là một nhà dân cư kiểu cũ chật hẹp ẩm ướt, vách tường có thể bóc ra từng mảng vôi lộ ra lớp xi măng đen kịt thô ráp, như từng đường từng đường vết thương bị xé rách. Toàn bộ cô nhi viện nơi duy nhất có sắc thái chính là những dây thường xuân vào mùa hè bò qua vách tường che lại những thương tổn kia. Một dây một lá màu xanh như bay trên không trung, cậu còn nhớ em gái rất thích nằm nhoài trên bệ cửa sổ xem, em nói những chiếc lá xanh như là cánh của tiểu tinh linh, khi vỗ cánh sẽ làm rơi xuống những mảnh dương quang nhỏ vụn. Đối với cô nhi viện mà nói, hai anh em cậu là người đi cửa sau. Người khác giúp đỡ lẫn nhau, hai anh em họ thì sống nương tựa lẫn nhau. Đến nhìn họ cũng chỉ có Thư Vân Kỳ. Khi Chu Duật Minh cùng em gái nằm nhoài trên bệ cửa sổ là lúc chờ anh đến. Lúc thiếu niên nhìn sạch sẽ ấm áp kia đi vào ngôi nhà nho nhỏ hầu như lúc nào cũng ngẩng đầu lên dùng ánh mắt truy tìm cậu. Cách phiến dây thường xuân thanh mát nhìn sang, trên người anh có toàn bộ sắc thái mùa hè. ” Tại sao lại thất thần?” Triệu Thâm đè bờ vai ôm chầm cậu, giọng nói lười biếng động lòng người kết hợp với mùi nước hoa nam tính làm cậu lập tức thanh tỉnh. “Thấy cô nhi viện được sửa chữa lại như thế nào, so với lồng chim bồ câu em ở lúc trước tốt hơn không?” ” Anh có lòng.” Chu Duật Minh thu hồi ánh mắt. Hồi ức tốt đẹp trôi qua, coi như căn phòng đã từng ở vẫn còn, bất quá cũng như một tấm bưu thiếp không có một chữ, không có thứ gì sẽ không có bi thương. Triệu Thâm tay đặt ở trên vai cậu, cậu do dự một chút nhưng không dám tránh ra, quay đầu ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Một lát nữa ở trước mặt người khác, chúng ta nhất định phải biểu hiện thân mật như vậy sao?” “Ai dám nghị luận chúng ta?” Triệu Thâm gia tăng sức lực một chút, bả vai cậu nóng như bị hỏa thiêu đau đớn. Chu Duật Minh thẳng tắp lưng, lạnh nhạt nói: “Nhưng tôi không muốn để cho người quen lúc trước nhìn thấy bộ dáng này của tôi. Mặt mũi của tôi ném đi cũng không liên quan, Triệu đại thiếu không còn mặt mũi thì sẽ không tốt.” Đôi mắt Triệu Thâm sâu như vòng xoáy, sóng to gió lớn trong đôi mắt lập tức mất đi không dấu vết. Hắn thu tay về trước, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua hai má Chu Duật Minh: “Không sao. Người quen chúng ta lúc trước không làm được chuyện gì, người sau từ từ rồi tính.” Khác với sự tưởng tượng của Chu Duật Minh, lần quyên góp này quy mô không nhỏ, mọi người áo mũ chỉnh tề, mỗi một người đều là khách quen trong giới từ thiện nhưng cậu không nhìn thấy bóng dáng của những người quen cũ. Bên cô nhi viện chỉ xuất hiện mấy đứa bé nhỏ gầy đơn bạc mặc quần áo mới, rụt rè xếp thành một hàng chờ tặng hoa cho các ông chủ. Cậu và bọn thuộc hạ của Triệu Thâm ngồi cùng một chỗ. Trên danh nghĩa, cậu là trợ lý của Triệu Thâm, trợ ký sinh hoạt. Cũng có người không biết cậu là “Trợ lý” gì, đối với cậu không mặn không nhạt, không chịu dính với người phiền toái như cậu, như vậy cũng hợp ý của cậu. Cho dù là lừa mình dối người, cũng muốn cách xa người đàn ông kia càng xa càng tốt. Trên đài người chủ trì đang nuốt nước mắt nói về Thư Vân Kỳ. Tấm hình được trưng ra chính là hình Thư Vân Kỳ mười bảy tuổi đoạt cúp thanh thiếu niên cờ vây vô địch thế giới, anh vừa mỉm cười vừa hôn cúp, mặt đẹp đến khó tô khó họa. Thiếu niên lúc đó nhanh nhẹn, hăng hái, như hoa mới nở đón gió xuân. Người chủ trì thảm thiết thở dài, nói về vị này rạng ngời rực rỡ là ngôi sao mới xuất hiện, rồi sao lại phải rơi xuống, trời ghen tỵ anh tài, đoạt đi sinh mệnh ngắn ngủi mà chói mắt của anh. Mây hồng ở trên cao dễ dàng tan biến, lưu ly trong suốt cũng rất dễ vỡ, trong hình thiếu niên càng tươi đẹp thì càng làm người đau tận xương cốt. Chu Duật Minh vô thanh vô tức nắm chặt nắm đấm, máu từ giữa những ngón tay từng giọt từng giọt chảy ra mà cậu cũng không biết. Cậu chỉ suy đi nghĩ lại thì ra đoạn thời gian cuối cùng kia anh lại khổ sở như vậy, trơ mắt nhìn một người từ thiên chi kiêu tử, đến không còn gì cả. Triệu Thâm đem một bó hoa bách hợp màu trắng để trước bức ảnh, đưa lưng về phía tất cả mọi người, ai cũng không nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn. Chỉ có người chủ trì còn nói liên miên lằn nhằn, nói Triệu tiên sinh là bạn cũ của Thư Vân Kỳ cùng với những người hâm mộ nguyện ý lấy ra một số tiền lớn thiết lập một quỹ lấy tên là Thư Vân Kỳ, quyên góp giúp học sinh nhi đồng không được đi học.. vân vân. Chu Duật Minh đứng dậy đi ra ngoài. Cậu hồn bay phách lạc, trong trái tim giống như bị người đặt bom, mỗi một lần chấn động cũng giống như là chuông báo tang. Cậu đi đến hậu đài, dựa vào tường mệt mỏi mà thở dốc, bên kia tường ngăn cậu nghe nhân viên công tác tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm, không bờ bến mà bát quái. Cậu muốn quay người rời đi, lại bị một cái tên quen thuộc ngăn bước chân: “Ai, anh mới vừa nói tân hoan của Triệu thiếu kia tên gọi là gì? Bạch An?” “Là Bạch Ngạn. Hồi trước cậu ta cũng sinh sống ở cô nhi viện này, lúc trước cậu ta đến đây tôi đã nhìn thấy, cũng khá đẹp trai. Chẳng trách Triệu thiếu sủng như vậy, bây giờ còn dùng cho danh nghĩa tài trợ giúp cậu ta mở công ty giải trí…” “Sách, quả nhiên là cuộc đời, người mới thay người cũ a…” Chu Duật Minh không để ý, cậu bị thanh thép cắt đứt lòng bàn tay. Bạch Ngạn, đã rất lâu cậu chưa nghe lại tên này. Lúc trước trong tưởng tượng của cậu, đứa bé này lớn lên cũng sẽ rất hoạt bát đáng yêu, là một thanh niên phóng khoáng cần cù. Khi Bạch Ngạn dự lễ tốt nghiệp, cậu và em gái sẽ ở dưới đài ăn mừng. Chu Ảnh Lộ sau khi cha mẹ bất ngờ qua đời trở nên trầm mặc, Bạch Ngạn đứa bạn cùng lứa duy nhất có thể làm cho cô bé vui cười. Rõ ràng là hai đứa trẻ tốt như vậy tại sao lại bị người dùng phương thức bất kham nhấc lên? Mặc cho cậu suy nghĩ trăm ngàn lần, cũng không nghĩ tới ngày hôm nay phải nhận những lời đàm tiếu như vậy. Chu Duật Minh khép chặt cổ áo, trời rất là lạnh, gió lạnh như rót vào da thịt của cậu thấm vào toàn thân. Cậu vội vã rời khỏi mảnh đất thị phi, ở bên trong cô nhi viện hoàn toàn xa lạ mà đi vài vòng. Cậu muốn đi tìm Bạch Ngạn, muốn biết cậu ta còn muốn gọi mình một tiếng anh trai, lại muốn đi chất vấn Triệu Thâm, tại sao cố tình lại là Bạch Ngạn? Triệu Thâm chưa bao giờ là một người cấm dục, bên cạnh hắn rất nhiều phong vây điệp nhiễu, nhưng những người này cũng giống như mỹ nhân tiếp khách. Hắn coi tình nhân cúc tay áo, đồng hồ nổi tiếng, xe xịn, hắn là người không thể thiếu trang sức đắt tiền, nhưng bản thân lại không coi trọng những món trang sức này. Qua nhiều năm như vậy bên người Triệu Thâm chỉ có một mình cậu nhưng trong lòng hai người đều rõ đoạn tình cảm này là nghiệt duyên là tỉ mỉ bày kế trả thù, là một suy nghĩ sai lầm, ngoại trừ dục vọng cái gì cũng không xuất hiện. “Ai, bước đi nhìn đường chứ… Chu Duật Minh?!” Chu Duật Minh tâm loạn như ma, không cẩn thận đụng phải một người đi đường. Cậu đang muốn xin lỗi, lại nghe thấy người đó kinh hô một tiếng gọi tên của mình, trong tiếng nói chứa phẫn nộ còn có kinh sợ, làm như mình không phải đi đụng một chút, mà là lái ô tô đâm vào hắn vậy. Cậu vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Thư Vân Họa. Thư Vân Họa là em trai Thư Vân Kỳ, tên thì nho nhã nhưng là một người trẻ tuổi cao to. Năm đó người nhà họ Thư chỉ có Thư Vân Họa không phản đối chuyện của Thư Vân Kỳ và Chu Duật Minh. Sau khi bị Triệu Thâm chặn ngang cũng là Thư Vân Họa đối với đôi cẩu nam nam này hận sâu nhất. ” Sao, mày không thấy ngại khi về nơi này à?” Thư Vân Họa cười lạnh lấy tai nghe xuống, khuôn mặt hắn tuấn tú khá giống với Thư Vân Kỳ, chỉ là trong mắt của Thư Vân Kỳ không có thống hận khắc cốt ghi tâm như vậy, anh là người trong sáng như trăng thanh như làn gió mát người khác cố tình bắt chước cũng không làm ra được phong độ như anh. Chu Duật Minh cúi đầu, không muốn cùng hắn tranh luận, chỉ nhẹ giọng hỏi một câu: ” Tất cả mọi người có khỏe không?” ” Nhờ phúc của mày và nhân tình của mày, không chết được.” Thư Vân Họa hừ một tiếng, không nhịn được nói vài câu ẩn giấu sự châm chọc: ” Ông nội đã bị bệnh, mày muốn trả ân ông đã từng cứu anh em mày, cho anh em mày ăn học thì đừng để nhân tình mày xuất hiện trước mắt ông làm cho ông tức giận, đừng dùng tên tuổi của anh tao rửa tiền. Anh hai tao khi còn sống đã nói rõ ràng đời này người anh tao hận nhất chính là hắn, sẽ không cùng loại người đạo đức bại hoại cặn bã như hắn qua lại …” Lời nói của hắn mang đầy thâm ý, nhất thời trăm ngàn vạn chữ Chu Duật Minh cũng không hiểu rõ, nhưng Triệu Thâm cũng sẽ không giúp mọi người làm điều tốt, điểm này thì cậu tin. Thư Vân Họa chửi đến hỏa khí dâng lên vẫn muốn tiếp tục, chợt thấy cha mình từ ngỏ nhỏ trong hoa viên đi qua, đi với ông không phải người xa lạ mà chính là Triệu Thâm. Triệu Thâm nghe thấy hắn đang mắng chửi ồn ào, chậm rãi bước đến, trên mặt vẫn bình thản mỉm cười. Cha Thư Vân Họa chảy mồ hôi lạnh, run run giải thích với Triệu Thâm: “Vân Họa tuổi còn trẻ, không hiểu chuyện, nên phải cố gắng sửa chữa nó…” Triệu Thâm cười nói: “Sao lại muốn giáo huấn con cái? Tôi thấy nó quang minh lẫm liệt, đáng quý. Ngược lại ông và tôi cũng biết, lời nó nói đều là sự thật.” Lúc này hai người đã đi tới chỗ Thư Vân Họa và Chu Duật Minh. Tất cả mọi người không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy làm mọi người á khẩu không trả lời được. Chu Duật Minh thầm nghĩ, không biết từ lúc nào lòng dạ Triệu Thâm lại sâu như vậy, rốt cuộc cậu đoán cũng không ra. Triệu Thâm không nhìn Thư Vân Họa, lấy tay đặt trên vai Chu Duật Minh nói một câu: “Xin lỗi không tiếp được.” Chu Duật Minh biết hắn đến đây đây là muốn mình đi cùng nên cắn răng xoay người. Nhìn bọn họ thân mật, Thư Vân Họa như bị bóc vảy ngược, hai mắt đỏ như máu, la lớn: “Chu Duật Minh, mày là người vong ân phụ nghĩa bạch nhãn lang, lúc trước bỏ anh của tao theo người tra như vậy, bây giờ đến chết không đổi! Hiện tại hắn đã quẹo qua Bạch Ngạn không biết xấu hổ kia, tao xem đến lúc đó kết cục của mày như thế nào!” Tươi cười trên mặt Triệu Thâm rốt cục biến mất. Hắn quay đầu lại lạnh lùng thoáng nhìn: “Tao đã trả cho nhà mày toàn bộ các món nợ, còn có tiền thuốc thang của ông nhà các người, thiếu nợ cái gì cũng đã trả sạch. Lần sau nếu cái miệng vẫn không sạch sẽ, thì đừng trách tao không khách khí.” Chu Duật Minh bị hắn kéo đi thật xa, sóng lớn trong lòng bị thời gian vùi lấp vẫn âm thầm mà mãnh liệt. Sống chung với Triệu Thâm quá lâu, cậu bị oan ức quá mức, tự mình cũng quên mất mình có bao nhiêu hạ lưu vô liêm sỉ. Cuối cùng cậu thấp giọng hỏi: “Lão viện trưởng bị bệnh?” “Ông cũng đã lớn tuổi rồi.” Triệu Thâm nói. “Tiểu Ngạn đâu? Nó có biết chuyện này không?” Chu Duật Minh tránh hắn, đứng đối diện nhìn hắn rất lâu. Thoạt nhìn cậu cũng không phẫn nộ nhưng lại tái nhợt đến kinh người, chỉ có bên trong đôi mắt như có lửa muốn thiêu đốt cả sinh mệnh. Triệu Thâm đáp vô cùng thoải mái: “Người tự đưa tới cửa, tại sao anh lại không muốn?” Chu Duật Minh mỏi mệt thở ra một hơi: “Tôi không hiểu, đến cùng anh còn có cái gì không vừa lòng, chừng nào thì anh có thể buông tha tôi, buông tha mọi người?” “Đau lòng hả?” Triệu Thâm nhẹ nhàng đẩy mái tóc trên trán của cậu, nói: “Người ta cũng không nhận em làm anh em. Em hận anh chia sẻ với nó thì cũng đừng tiếp tục cả ngày suy nghĩ muốn chạy trốn, ngoan ngoãn tự mình giữ thân đi.” Ngọn lửa trong mắt của Chu Duật Minh rốt cục bị dập tắt, lòng như tro tàn, có lẽ Triệu Thâm vừa bắt đầu đã muốn khiến lòng cậu như tro tàn. “Được, nhưng tôi muốn gặp nó.” Tay Chu Duật Minh vô lực phải dựa vào cánh tay như sắt của Triệu Thâm, cậu giống như một dây leo sắp chết héo do dù biết rõ trước mắt là cái cây sinh trưởng trong đầm lầy cho dù không muốn dựa vào, cũng chỉ có từ bỏ chống đối mà quấn lấy.