Nhất phẩm thần phi
Chương 16
Mạch Ly Hạ cầm lấy khối ngọc, nàng hơi bận tâm nhìn hướng đi xuống núi. Người kia vừa làm phẫu thuật khâu, đồ dùng không bình thường, nàng chỉ sợ...
Nhưng mà việc này là bắt buộc, kiếp trước nàng có xem qua một vài quyển sách cổ, quân y hồi trước cũng dùng phương pháp này. Hiện giờ Mạch Ly Hạ chỉ lo cho chân của người kia, ngoài gãy xương ra thì gân cốt cũng có thương tổn. Nếu muốn đi lại bình thường, hành tẩu giang hồ chắc chắn cần một điều kỳ diệu. Mà ở thời này, chắc cũng chưa biết đến điều kỳ diệu là gì...
Mạch Ly Hạ đi về, phía xa xa nhìn thấy Kiều Nương mang một cái rổ đứng chờ ở cửa lớn. Nàng thấy Mạch Ly Hạ đi tới thì vội vàng nhanh chân bước lên phía trước: "Hạ nhi cô nương, vừa nãy có chút chậm trễ, ha ha... Lần này thật sự là không biết tạ ơn con thế nào mới tốt. Con và sư phụ con đều là phúc tinh của Đồi Linh Thôn."
"Kiều Đại Nương khách khí rồi, vẫn bối sống ở đây, về sau còn cần người trong thôn chiếu cố... Tiểu Tuệ và hài tử khỏe là tốt rồi." Mạch Ly Hạ cười nói, đi qua Kiều Đại Nương, mở cửa đại môn, ý mời Kiều Đại Nương vào.
Kiều Đại Nương sảng khoái cười: "Tốt, tốt! Ơ, con thỏ trong ngực Hạ nhi cô nương ở đâu ra vậy? Nhìn đẹp quá." Mạch Ly Hạ nghe Kiều Đại Nương nói là con thỏ thì cúi đầu nhìn, chân của chuột nhưng người lại giống thỏ. Nàng đoán mọi người chưa thấy bao giờ, chắc đây là vật quý hiếm. Nàng cũng không giải thích nhiều, "Con vật này mấy hôm trước ta nhặt được trong rừng."
"Con xem, lại nói nhảm rồi... Chúng ta cho con ít trứng gà, lần này may có con giúp."
[G: Vì chỉ có hai xưng hô "ta - ngươi" mà não của mình lại không tốt lắm nên thỉnh thoảng có chút nhầm lẫn. Mong mọi người thông cảm hu hu. Thật sự cũng không ảnh hưởng nhiều, hắc hắc.]
"Kiều Đại Nương, người mang về đi. Hiện tại tiểu Tuệ mới là người cần bồi bổ nhất."
"Nhà chúng ta có mà, gà, trứng, cá, đều có hết...." Kiều Đại Nương nói xong liền mang rổ trứng để vào phòng bếp, sợ Mạch Ly Hạ từ chối nên nàng vội vàng đi ra cửa lớn.
"Ta đi trước, Hạ nhi cô nương có chuyện gì khó khăn cứ nói, chuyện lần trước còn chưa kịp cảm ơn con." Kiều Đại Nương nhiệt tình nói, lúc này Mạch Ly Hạ mới nhớ tới việc lần trước.
Năm trước Kiều thúc khi làm công không cẩn thận chặt phải ngón tay, ngón trỏ phải coi như mất. Cũng may mà Mạch Ly Hạ xử lý tốt. Không biết nàng dùng thuốc gì mà không cảm nhận được bao nhiêu đau đớn, càng không nói đến việc "tê tâm liệt phế".
Trước kia có một đồ tể cũng bị cắt đứt một ngón tay, nhưng đại phu không xử lý tốt. Về sau hóa nhọt dẫn đến ngón tay hai bên cũng hoại tử, không thể không chém đứt cả ba ngón tay. Người ta còn tận mắt chứng kiến tên đồ tể cắn răng chặt đứt ngón tay mình.
Vì thế bọn họ rất cảm kích Mạch Ly Hạ, vốn muốn giúp nàng làm chút đồ đạc, vật dụng trong nhà, ai ngờ Thiên đại phu bệnh chết, mọi chuyện gác lại.
"Hạ nhi cô nương sau này có việc gì cần đến thợ mộc cứ nói, nhà ta nhất định sẽ làm tốt."
"Phải cảm ơn Kiều Đại Nương rồi, ta có làm ít nấm hương ướp gia vị, để ta mang cho Đại Nương một chút đem về nếm thử." Mặc dù Kiều Đại Nương nói vậy nhưng nàng không thích nợ nhân tình người khác. Nói xong, nàng đi tới phòng bếp lấy cho Kiều Đại Nương một bình nấm hương tương.
"Ya, Hạ nhi cô nương còn biết làm rau ướp gia vị nha... Cái này... Được, ta nhận." Kiều Đại Nương không phải kiểu người giả vờ thanh cao, nàng sảng khoái tiếp nhận.
Tiễn Kiều Chi Lan xong, Mạch Ly Hạ ôm A Mộc về phòng ngủ. Vừa mới định đi thì bà đỡ tới, trong tay cầm mấy cân thịt khô và một ít vải vóc. Mạch Ly Hạ biết ý đồ của nàng, mời nàng vào nhà chính.
Bà đỡ này ý cười khắp mặt, nàng ngồi xuống nói: "Hạ nhi cô nương, khuê danh của ta là Quý Nguyệt Nga, phu gia họ Phương, người khác đều gọi ta là bà đỡ Phương. Hạ nhi cô nương cứ gọi ta như vậy là được. Xung quanh đây người ta đều biết danh tiếng của ta, nay được Hạ nhi cô nương truyền thụ kinh nghiệm, ta suốt đời không quên. Xin nhận của Quý Nguyệt Nga một lạy."
[G: Má, thời này hơi chút là quỳ, trước khi quỳ còn nói nhận của ta một lạy... Trực tiếp đưa phong bì thực tế hơn mấy bạn à...]
Mạch Ly Hạ nghe xong, vội vàng ngăn nàng lại: "Bà đỡ Phương nghiêm túc quá rồi. Chưa nói đến tuổi chúng ta chênh lệch quá xa, Hạ nhi cũng chưa muốn thu nhận đồ đệ."
"Cái này... Theo như quy củ, tay nghề không thể tùy tiện nhận được đâu. Đối với người truyền thụ, ba bái chín khấu, nhận sư môn."
*Ý là chín lần khấu đầu, ba lần bái lễ.
"Bà đỡ Phương không cần câu nệ. Ta dạy bà là vì để càng giúp đỡ được nhiều người đau ốm. Ta học y để tế thế, không có nhiều quy củ." Bà đỡ Phương không ngờ tới Mạch Ly Hạ tùy ý dạy lại, mắt hạnh trừng lớn.
Mạch Ly Hạ cười. Nàng tới đây lâu như vậy, cũng biết quy củ, phàm là liên quan đến tay nghề kiếm cơm, muốn học phải đủ ba bái chín khấu mới đúng là "con đường chính quy". Nếu Mạch Ly Hạ không nói, bà đỡ hôm nay chính là muốn bái sư đấy.
Mạch Ly Hạ không nhận lễ của bà đỡ Phương, cũng không quên hướng dẫn nàng một hai phương pháp cấp cứu sản phụ khó sinh. Điều này làm cho nàng được không ít lợi ích, hưng phấn trở về.
Bà đỡ Phương đi rồi, Mạch Ly Hạ thả người đã chổng bốn vó xuống giường. Đêm nay quá mệt mỏi. Nàng mơ hồ ôm A Mộc ngủ thẳng tới hừng đông.
Ngày hôm sau, nàng bị A Mộc gọi dậy. Mạch Ly Hạ dùng chăn che đầu, lộ ra hai con mắt. Vì một ngày một đêm không về nên giường có chút lạnh lẽo... Ai, nơi đây thời tiết thật lạnh. Con vật nhỏ chui vào trong chăn, không biết lấy đâu ra một viên nhân sâm, cầm bằng hai tay rồi gặm.
Mạch Ly Hạ trùm chăm ngắm vật nhỏ cả buổi, ngoại trừ hơi trắng trẻo đáng yêu cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại rất nhạy cảm với dược liệu. Chỉ cần vừa ngửi thấy đã có thể tìm được chỗ cất dược liệu, ngay cả ở rừng cây rậm rạp.
Không chỉ tìm được mà còn có thể ăn, thật là một kỳ vật. Nghĩ đến đây, nàng nhìn thoáng qua viên nhân sâm A Mộc đang cầm, trong nháy mắt, nàng kinh ngạc mở rộng miệng...
Chóng mặt, ông trời ơi. "A Mộc, ngươi đang gặm là nhân sâm nghìn năm tuổi ta vất vả đào bao nhiêu lâu! Đồ phá gia bại sản." Nói xong nàng đoạt lại nhân sâm trong tay A Mộc. A Mộc giật mình né tránh. Cứ như vậy một người một vật đuổi bắt quanh phòng.
Nếu không phải do lạnh, Mạch Ly Hạ nghĩ nàng có thể đuổi theo đến trưa. Nàng cứ như vậy trùm chăn trừng mắt nhìn A Mộc. A Mộc ủy khuất phe phẩy đuôi, đến bên cạnh Mạch Ly Hạ. Một người một vật lại bắt đầu ngủ đông.
Mấy ngày nay, trừ khi cắt chỉ cho tiểu Tuệ, nếu không phải ngủ thì sẽ là cho A Mộc ăn. Mạch Ly Hạ phát hiện A Mộc đặc biệt thích ăn dược liệu. Không phân biệt thể loại, có gì ăn nấy, cũng rất thích ăn đồ ăn bình thường. Nói chung chính là không kén ăn.
Nơi này không có phòng nghiên cứu, nếu không Mạch Ly Hạ sẽ đưa nó đi xét nghiệm máu, làm kiểm tra toàn thân, để xem rốt cuộc nó là động vật gì. Từ vụ đào nhân sâm của A Mộc cứu người lần trước, những vấn đề liên quan đến hiệu thuốc, nàng giao hết cho A Mộc.
A Mộc cũng rất nghe lời. Cho đến giờ dược liệu đều an toàn, không có việc gì xảy ra. Mạch Ly Hạ rảnh rỗi luyện chữ, vì sợ người ta chê viết xấu. Nói qua nói lại, nàng về vấn đề hội họa không phải kém bình thường.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
10 chương
516 chương
183 chương
60 chương
11 chương
10 chương
6 chương