Vật lộn cả buổi, mãi đến tận 4h chiều mọi người mới ôm bụng đói trở về Tô gia. Sau khi về đến nhà, lão thái thái lấy khí thế sầm rền gió cuốn chuẩn bị đồ ăn cho Tô Lịch và Đông Tâm. Sau khi ba người ăn no xong, lão thái thái mới thản nhiên nói: "Ăn no chưa?" Đông Tâm vừa nghe trong lòng liền lộp bộp hai tiếng, thiếu chút nước thì sặc ngụm trà trong miệng. Lời này của lão thái thái chính là muốn bắt đầu tính sổ bọn họ đây. Nghĩ đến việc lúc nãy mình làm trò trước mặt mọi người to mồm mắng Tô Yến là tra nam, Đông Tâm liền bắt đầu cảm thấy bồn chồn không yên. Haizz, mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì Tô Yến cũng con trai ruột của lão thái thái. Con trai bị người ta mắng thành như vậy, ai cũng sẽ khó chịu cả thôi. Huống chi bản thân cô còn là người nhà của đằng trai, vậy mà lúc nãy lại còn nói đỡ Nhuế Thanh. Nói không chừng bây giờ lão thái thái còn đang âm thầm phỉ nhổ cô ý chứ. Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền ho khan hai tiếng, quyết định đánh đòn phủ đầu trước: "Chị cả à, em sai rồi. Em không nên......" "Cô sai cái gì?" Đông Tâm còn chưa nói xong, mày liễu của Tô Minh Nguyệt đã dựng ngược lên, "Tôi hỏi hai người ăn no chưa cơ mà? Ăn no rồi thì giúp tôi ném hết đồ đạc của Tô Yến ra ngoài cho tôi. Đang yên đang lành ai mượn cô ngồi đó niệm kinh sám hối hả??" Đông Tâm nghe xong thầm thở phào một hơi, cong mắt. A a a, thì ra không phải muốn tìm cô tính sổ mà là muốn tìm cô đi ném đồ sao? Ném! Cô lập tức liền..... Nhưng Đông Tâm mới nghĩ được một nửa lập tức đứng hình, sau đó mới phục hồi lại tinh thần, cao giọng hỏi: "Ném đồ của Tô Yến đi í ạ??" "Sao?" Tô Minh Nguyệt nheo mắt lại nhìn Đông Tâm, "Không muốn giúp chứ gì? Được, vậy tôi tự làm!" Dứt lời lão thái thái liền đập bàn đứng dậy, sau đó thực sự đi về phía phòng Tô Yến. Tô Lịch thấy vậy lập tức giữ lấy Tô Minh Nguyệt: "Chị cả, chị giận thì cứ giận! Sao phải hành động thật như thế làm gì chứ? Lại nói, chị nháo thành như vậy không phải sẽ càng khiến hàng xóm họ chê cười sao?" Vốn Tô Lịch nói mấy lời này là muốn khuyên lão thái thái nể tình mặt mũi Tô gia mà tạm thời bỏ qua cho Tô Yến, không ngờ những lời này lại chọc đúng vào ngọn lửa vô danh trong lòng lão thái thái. Tô Minh Nguyệt lập tức cao giọng nói: "Hàng xóm láng giềng ở quê chê cười Tô gia chúng ta còn ít sao? Trước kia vì chuyện của Hoàng Hiểu Thiến đã huyên nháo đền ồn ào không chịu được, ta bị người ta chọc cột sống* đến không đứng thẳng lưng nổi. Bây giờ thì tốt rồi, chuyện vừa mới qua được có vài hôm lại nháo ra chuyện mới! Cậu đừng có lừa ta! Lần này có phải vẫn là vì cái người Hoàng Hiểu Thiến kia đúng không?" *chọc cột sống: ý chỉ bị xỉa xói. Tô Lịch cúi đầu không nói, xem như đồng ý. Thấy thế Tô Minh Nguyệt lập tức giận sôi máu, liên tục đập bàn: "Thằng nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng mà! Đời trước ta đây trộm gà hay giết chó nhà nó vậy mà kiếp này lại đầu thai thành mẹ của nó, còn phải khắp nơi thay nó chùi đít! Hừ, thật ra nó cũng đúng là chung tình quá cơ! Qua bao nhiêu năm như vậy rồi mà vẫn không chịu đổi khẩu vị, vẫn là người cũ, đúng là không sợ chết ngán à?!!" Bởi vì những lời lão thái thái nói quá là chính xác nên Đông Tâm thiếu chút nữa thì phì cười ra tiếng, may mà được Tô Lịch ngăn lại đúng lúc: "Không phải như chị nghĩ đâu. Hôm nay Tô Yến rời đi không phải vì muốn đào hôn mà là Hoàng Hiểu Thiến đúng lúc gặp phải tai nạn xe cộ." "Đúng lúc sao?" Tô Minh Nguyệt bật cười, "Vậy bây giờ cậu gọi điện được cho Tô Yến không? Gọi được không?? Nếu thực sự trong lòng nó vẫn còn nhớ đến buổi gặp mặt hôm này thì sẽ không tắt máy. Hừ, chuyện kết hôn cũng không phải ta và Nhuế Thanh cầm dao kề cổ bắt nó phải đồng ý. Lúc trước khi nó trở về nói muốn cùng Nhuế Thanh đi đăng kí, ta còn hỏi đi hỏi lại rằng nó đã nghĩ kĩ chưa. Được, tiểu tổ tông nhà hắn nói đã nghĩ kĩ rồi, ta liền tung tăng tung tẩy đi chuẩn bị phòng ở, lễ hỏi cho nó. Người nhà Nhuế Thanh bá đạo vô lý hết lần này đến lần khác ta cũng đều lui rồi lại lui nhượng bộ bọn họ. Đến cuối cùng thì sao? Nó lại biến bà già này thành kẻ diễn tuồng!" Tô Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật không ngờ ta tốn công nuôi dưỡng những ba mươi năm lại nuôi ra một thằng phế vật! Còn đứng đó thuyết khách cái gì! Tránh ra..........." Tô Minh Nguyệt vừa nói vừa phất tay đẩy Tô Lịch ra, thật sự đi vào phòng Tô Yến lật tung mọi thứ. Thấy không cản được, Tô Lịch khẽ thở dài, cởi áo khoác ra đưa cho Đông Tâm. Đông Tâm líu lưỡi: "Anh định làm gì? Thật sự định giúp chị ấy ném đồ đi sao?" Tô Lịch bất đắc dĩ: "Không thì làm sao bây giờ? Eo chị ấy không tốt, em định để một mình chị ấy khiêng đồ chạy tới chạy lui sao? Ném thì ném!" ------------ Bị ép buộc một cách bất đắc dĩ, vợ chồng Đông Tâm liền cứ như vậy nhập hồi ném đồ. Ba người tất bật đến khi lên đèn mới dọn sạch được ba túi đồ siêu lớn. Đông Tâm giúp Tô Lịch khiêng túi vất ra ngoài hiên, mắt nhìn thấy anh đi xuống lầu rồi mới trở về. Nhưng lúc cô vừa vào cửa liền thấy Tô Minh Nguyệt đang ngồi trên sofa nhìn chằm chằm một bức ảnh phát ngốc. Bởi vì khoảng cách có chút xa nên Đông Tâm cũng không nhìn rõ tấm ảnh. Trong lúc cô đang trợn mắt lên cố nhìn lại nghe Tô Minh Nguyệt nói: "Cô đứng lấm la lấm lét ở đó làm cái gì? Lại đây.........." Đông Tâm nghe xong lập tức ngoan ngoãn đi tới. Tô Minh Nguyệt thuận thế đưa tấm ảnh chụp cho cô, nói: "Muốn xem thì cứ nói thẳng. Ta cũng đâu có giấu." Đông Tâm thè lưỡi, nhận lấy tấm ảnh, mới thấy là ảnh chụp lúc còn nhỏ của Tô Yến. Bối cảnh bức ảnh là công viên giải trí của thành phố H. Trong ảnh tiểu Tô Yến khoảng 7, 8 tuổi đang đứng dưới đu quay khổng lồ ôm eo mẹ. Mà Tô Minh Nguyệt cũng vô cùng rực rỡ, búi tóc, đeo một cái kính râm lớn, nhìn về phía ống kính nở nụ cười hở tám cái răng tiêu chuẩn. Đông Tâm tán thưởng từ dưới đáy lòng: "Chị cả à, lúc trẻ chị đẹp thật đấy." Dựa theo kịch bản bình thường thì sau khi nghe được những lời này, đáng lẽ ra lão thái thái nên bắt đầu thở dài nói: "Bây giờ già rồi..." nhưng không, Tô Minh Nguyệt lại hoàn toàn không theo lối thường mà nhướng mày trêu chọc nói: "Sao? Bây giờ thì không đẹp nữa à?" Đông Tâm cứng họng, thiếu chút nữa thì quỳ xuống bái phục. Mông ngựa của chị cả quả nhiên không dễ vuốt. Đầu bên kia, Tô Minh Nguyệt lại cười, lấy lại bức ảnh từ trong tay Đông Tâm, nhìn thêm một chút, sau đó mới chậm rãi kể: "Bức ảnh này chụp lúc công viên giải trí vừa mới được khánh thành. Khi đó thành phố H chỉ có duy nhất một công viên giải trí này. Ta tốn rất nhiều công sức mới xin được một ngày nghỉ để đưa đứa nhỏ này đến công viên chơi. Nhưng cô nói xem thế này thì có tức không cơ chứ? Đứa nhỏ này thấy cái gì cũng sợ! Thấy tàu siêu tốc đi quá nhanh, không chịu ngồi, thấy tàu hải tặc bay quá cao, sợ không chịu lên, ngay cả đu quay khổng lồ này, cũng là do ta nói khản cả giọng mới lừa nó lên được." "Sau khi xuống dưới, dì Hai nó liền giúp chúng ta chụp bức ảnh này. Biết vì sao lúc đó nó lại ôm eo ta chặt như vậy không? Nó nói là chân nó mềm nhũn ra rồi. Haha, xem này, còn chảy cả nước mắt nữa đó!" Tô Minh Nguyệt còn vô cùng hứng thú chỉ tấm ảnh chụp, sau đó liền im lặng, cuối cùng thở dài: "Lúc đó ta cảm thấy rất buồn bực. Con trai của Tô Minh Nguyệt ta sao có thể nhát gan như vậy, đến đu quay khổng lồ cũng có thể dọa nó tới khóc nhè? Sau đó, nó trưởng thành, ta lại càng nghi ngờ có khi nào năm đó ta đã ôm nhầm con rồi hay không? Đứa nhỏ này luôn do dự không quyết đoán, lo trước lo sau, làm chuyện gì cũng phải rối rắm cả nửa ngày. Aizz, ta đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, phép khích tướng gì cũng đã thử qua hết rồi, nhưng tiểu tổ tông này vẫn cứ như cũ......" Đông Tâm chớp chớp mắt, nói: "Đại khái.....là do trời sinh tính đi? Vốn dĩ mỗi người đều có tính cách khác nhau mà." Tô Minh Nguyệt lập tức nói: "Cái gì mà trời sinh tính chứ? Tính cách của con vốn dĩ được di truyền tới 99% từ cha mẹ đó." Nói đến đây, Tô Minh Nguyệt lại thở dài, nhíu mày nói: "Dạo gần đây ta thường suy nghĩ, tính cách này của Tô Yến có phải chính là do ta tạo ra hay không? A, mấy người không nói ta cũng biết, ta vốn là người luôn mạnh mẽ báo đạo, là một người rất cứng rắn. Hàng ngày mấy người luôn nhường nhịn ta là vì không muốn gây bất hòa, mà Tô Yến cũng là từ nhỏ đã quen với việc nghe theo sự sắp xếp của ta. Ta nói nó đi hướng đông, nó nhất định sẽ không đi hướng tây. Nó học cao trung, sơ trung, rồi đến điền nguyện vọng thi đại học, thậm chí đến tận lúc đi tìm việc cũng là một tay ta định đoạt. Có thể là vì như vậy nên nó mới không có chủ kiến như thế. Nó đã quen là con rối để người ta giật dây rồi, ta nói cái gì thì chính là cái đó. Chỉ có một lần duy nhất nó làm trái ý ta chính là chuyện của Hoàng Hiểu Thiến. Ta nói với nó Hoàng Hiểu Thiến này tâm tư bất chính nhưng nó không chịu nghe. Thậm chí bây giờ còn nháo thành như vậy, thật là......." Sau khi nói xong câu cuối cùng, bàn tay Tô Minh Nguyệt đã hơi siết lại. Đông Tâm nghe xong mới ngộ ra, thì ra Hoàng Hiểu Thiến chính là hòn đá chặn ngang tình mẫu tử giữa Tô Minh Nguyệt và Tô Yến. Nghĩ đến đây, Đông Tâm vô cùng cảm khái, đang định lên tiếng thì Tô Minh Nguyệt lại cầm lấy tay cô nói: "Cô nói đi, có phải chị đã thật sự sai rồi không? Nếu năm đó chị không ngăn cản hai người bọn họ ở bên nhau thì có phải bây giờ mọi chuyện sẽ không nháo đến mức này?" Đông Tâm cầm lại tay Tô Minh Nguyệt: "Như thế thì sao chứ? Mọi sự lựa chọn đều là do Tô Yến tự mình chọn, không liên quan đến ai cả." Không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó, Đông Tâm đột nhiên cảm thấy Tô Minh Nguyệt trở nên già nua hơn rất nhiều. ------------- Buổi tối, Đông Tâm và Tô Lịch về nhà. Vừa lên xe, Đông Tâm liền nói: "Ba túi đồ vật lớn kia anh không vứt ở ngoài vườn hoa mà đang để trong cốp xe đúng không?" Tô Lịch nhìn Đồng Tâm, vừa thay cô cài dây an toàn lại vừa nói: "Em biết rồi còn hỏi làm gì? Anh cũng không còn cách nào khác cả. Dù sao cũng không thể thật sự ném hết đồ của Tô Yến đi đúng không? Để nó dọn ra ngoài sống một thời gian cũng tốt, miễn cho mẹ con hai người mỗi lần gặp là lại cãi nhau." Đông Tâm hỏi: "Vậy anh gọi điện được cho anh ta rồi à? Mấy thứ này anh định đưa đến đâu?" Thực ra dùng đầu ngón chân Đông Tâm cũng có thể đoán được bây giờ Tô Yến đang ở cùng với ai. Cho nên, nếu bây giờ Tô Lịch đến đưa đồ cho Tô Yến thì chẳng khác nào biến tướng của việc để anh gặp mặt Hoàng Hiểu Thiến. Nói thực ra thì trong lòng cô trăm lần ngàn lần không muốn, nhưng nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy của Tô Minh Nguyệt lúc chiều khi nhìn tấm ảnh, Đông Tâm lại thấy không đành lòng. Đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ, tuy rằng ngoài mặt Tô Minh Nguyệt vẫn tỏ ra cứng rắn mạnh mẽ nhưng trong lòng lão thái thái vẫn rất thương con. Ném đồ đi cũng chỉ là nhất thời nóng giận mà thôi. Trên đời này làm gì có cha mẹ nào có thể thực sự nhẫn tâm vứt bỏ con mình ở nơi đầu đường xó chợ chứ? Cho nên, cho dù không vì Tô Yến, vì lão thái thái, Đông Tâm vẫn phải nhịn. Nghĩ đến đây, Đông Tâm nghiến răng hỏi lại: "Vẫn là tắt máy không gọi được đúng không? Hừ, bây giờ có khi người ta còn đang bận phong lưu khoái hoạt với người khác í chứ!" "Em nghĩ nhiều rồi." Tô Lịch bâng quơ nói, "Điện thoại của nó gọi không gọi được vì bị hết pin. Anh đã nói với nó hết rồi, rằng sẽ đưa đồ đến phòng tân hôn của nó." Nghe xong Đông Tâm im lặng, im lặng, im lặng. Cuối cùng gằn từng chữ nói: "Tô! Lịch!" Anh ta thực sự coi mình là người chết sao? Nếu chưa gọi điện thoại được cho Tô Yến thì bọn họ hẹn mang đồ đến phòng tân hôn kiểu gì? Khỏi cần nói cũng biết là thông qua Hoàng Hiểu Thiến. A~~ Như vậy có nghĩa là, lúc Tô Lịch xuồng nhà "ném đồ", đã thuận tiện lén lút giấu cô và Tô Minh Nguyệt gọi điện cho Hoàng Hiểu Thiến? Là thế này đúng không? A ha ha ha... Đầu bên này Tô Lịch cũng lập tức nhạy bén nhận ra tâm tư của Đông Tâm, trước khi đối phương hưng sư vấn tội liền nhanh miệng giải thích: "Xin bà xã đại nhân minh giám! Anh không hề có bất cứ liên hệ nào với người không nên liên hệ cả. Là Tô Yến mượn điện thoại của Hoàng Hiểu Thiến gọi cho anh. Từ đầu đến cuối anh không hề nói với cô ta nửa câu nào cả!" "Anh gấp cái gì? Tôi cũng chẳng nói anh cái gì cả." Đông Tâm bĩu môi nói. Sau đó dừng lại nửa giây, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng: "Thực sự không nói câu nào sao?" Tô Lịch buồn cười, chớp chớp mắt gật đầu: "Đúng thế! Đến nửa dấu chấm câu cũng chưa nói." Đông Tâm hừ lạnh hai tiếng, lúc này mới cảm thấy vui vẻ, tháo dây an toàn ra nói: "Vậy anh đi tìm anh ta đi. Tôi tự bắt xe về." Tô Lịch kinh ngạc: "Em không đi với anh sao?" Đông Tâm trợn mắt: "Vớ vẩn!" Cô không muốn gặp cái người Hoàng Hiểu Thiến kia đâu! Cho dù có gặp thì cũng phải chờ cô giảm béo, makeup, thay một bộ chiến phục lồng lộn rồi mới có thể gặp lại được. Đêm nay đầu tóc cô bây giờ đang như cái tổ quạ thế này thì..... Nhưng phải dặn dò thì cứ phải dặn dò. Đông Tâm liền tiến hành ước pháp ba chương nói với Tô Lịch: "Nhưng phải nói trước, anh đưa đồ xong phải lập tức đoan đoan chính chính mà trở về cho tôi. Không được nói chuyện với người lạ, không được tiếp xúc trực diện với người lạ, không được dây dưa lại ở chỗ của Tô Yến kia, càng không được....." Nhưng Đông Tâm còn chưa kịp "Không được" xong thì Tô Lịch đã đột nhiên ôm chầm lấy cô mà hôn, mãi đến khi hai người đều phải thở hổn hển mới thôi. Tô Lịch buông Đông Tâm ra, ánh mắt sáng rực nói: "Bà xã đại nhân cứ yên tâm. Anh và tiểu Tô Lịch xin thề, hai người bọn em vẫn luôn toàn tâm toàn ý hướng về phía em. Không tin em thử sờ........" Dứt lời, Tô Lịch liền kéo tay Đông Tâm đặt lên bộ vị chủ chốt nào đó. Đông Tâm thấy được sự khác thường của nó sắc mặt lập tức đỏ rực. Cứng lưỡi cả nửa ngày mới phun được một câu: "Anh.....Lưu manh!" Tô Lịch cong môi cười, tiến đến bên tai Đông Tâm, nhỏ giọng nói: "Đông Tâm, em chờ anh đi đưa đồ về, anh sẽ lưu manh cho em xem!" Đông Tâm: "......." Trời ạ, tốc độ tiến triển của bọn họ có phải quá nhanh rồi không?!!!