Nhất ngôn thông thiên
Chương 867 : hà mẫu
Dịch: Hoangtruc
Dị thú leo ra khỏi Thông Thiên hà mang theo uy áp không kém gì Yêu vương, sát khí ngất trời như muốn đánh bay cả ánh chiều tà đi. Rất nhanh, chân trời chỉ còn lại một vùng hắc ám.
"Quả nhiên quái vật bên dưới Tuyết Sơn đã bò ra rồi..." Vương Khải khẽ thở dài một tiếng.
"Xem ra lão thái bà ở Thiên Bắc kia nói không sai. Chân tướng hạo kiếp ngàn năm không phải ở lũ lụt mà là đám dị thú này." Giọng điệu Hà Điền trầm thấp mà bất đắc dĩ. Lão thái bà trong miệng lão ý chỉ Phong bà bà đấy.
"Thiên Nam không chỉ xuất hiện dị thú, mà Thiên Bắc có thể cũng có. Quả nhiên Man tộc là dị tộc tà ác a." Vương Khải cười khổ lắc đầu, giơ tay lên. Trong tay còn cầm theo một cái sừng nhỏ.
Đó là sừng thịt trên đầu Kỷ Hiền bị hai vị Thần Văn rút ra.
"Khí tức của bọn nó giống nhau, đến từ cùng một nơi." Vương Khải nhìn về phía hắc ám nơi xa, khẽ nói.
"Không phải người, không phải yêu, chỉ có thể là ma." Hà Điền trầm giọng thở dài nói: "Hạo kiếp ngàn năm này, e là không cản được rồi..."
"Chỉ ba con bò sát mà thôi, các ngươi không chặn thì để ta!"
Sau lưng hai người, một bộ áo bào trắng bị gió lốc thổi tung lên, bay phất phới.
Sở Bạch cầm theo Kinh Lôi kiếm nhìn về phía ngoài thành, lạnh giọng bảo: "Hai vị Thần Văn Nhân tộc bị ba con bò sát bức lui? Các ngươi thật sự là người cường đại nhất nhân gian sao?"
"Chúng ta bị thương không nhẹ, nếu như Sở Bạch Bào ngươi có thể ngăn được một con cự thú, thì chúng ta liều mình bồi mạng có gì đâu?" Hà Điền liếc mắt nhìn Sở Bạch, hừ một tiếng.
Sở Bạch không phải người của Thiên Quỷ tông, cho nên Hà Điền cũng không quen nhìn hành động ngông cuồng của Sở Bạch thế này.
"Được!" Sở Bạch cười phá lên, quát: "Cả đời Sở Bạch ta, dù đối mặt với hiểm cảnh cỡ nào cũng chưa bao giờ lùi bước. Hôm nay vì Nhân tộc Thiên Nam, liều chết chiến một trận có sá gì? Một con ác thú ngang ngửa với Yêu vương mà thôi, cứ giao cho ta!"
Sở Bạch chẳng qua chỉ là Nguyên Anh. Nếu y đã quyết ý chiến một trận với dị thú có trình độ ngang ngửa với Yêu vương và Thần Văn thì kết cục không nói cũng biết.
Tất nhiên Trấn Sơn vương sẽ chôn thây dưới thành Linh Thủy này rồi!
"Đến một tiểu bối cũng không bằng, xem ra chúng ta thật sự đã già rồi..." Vương Khải mang theo dáng tươi cười đắng chát, trong hai mắt chợt hiện lên điểm sáng ngời nói: "Không thử một lần không cam lòng a. Thừa dịp còn chưa xuống mồ, đi tới gặp dị thú Tuyết Sơn thôi."
"Thương thế của ngươi..." Hà Điền nhíu mày nói.
"Không sao, đối phó với một con dị thú cỡ Yêu vương thì vẫn không tính là chuyện khó gì. Chỉ có điều một mình Sở Bạch vẫn không làm được, có đi cũng chỉ là chịu chết mà thôi." Vương Khải quay đầu lại nhìn đám Nguyên Anh chung quanh, không mở miệng nói nữa.
"Hành Thiên nguyện đi theo Thái Thượng trưởng lão!" Nhạn Hành Thiên không khom người nữa mà đã chuyển sang ôm quyền quát khẽ, ánh mắt kiên quyết tràn đầy ý định tử chiến.
"Đệ tử đi theo sư tôn." Trên gương mặt xinh đẹp của Hàn Thiên Tuyết cũng hiện lên vẻ ngưng trọng.
"Nguyện đi theo Thái Thượng trưởng lão!"
Càng lúc càng có thêm nhiều giọng nói ở xung quanh vang lên, Nguyên Anh và Hư Đan Kim Tiền tông đều đang lên tiếng gầm nhẹ.
"Vì Nhân tộc mà chiến!!!"
Không chỉ có Kim Tiền tông, điện chủ Nguyên Anh cùng đám Hư Đan Thiên Quỷ tông cũng đang gào thét vang.
Nhìn luồng chiến ý đang thiêu đốt trong lòng đám Nguyên Anh cùng Hư Đan này, Từ Ngôn bên kia vẫn cứ âm thầm không nói, hàng mày núi cau chặt lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắc ám nơi xa.
Mặt trời đã lặn, trăng cũng đã lên cao, cả trời đất chìm trong một mảnh mờ ảo. Trong bóng tối này, đến Thần Văn còn khó có thể nhìn thấy được bờ sông Thông Thiên hà cách đó hơn vạn dặm.
Chỉ có Từ Ngôn, dùng mắt trái có thể thấy được thêm vài cảnh tượng khác nữa.
"Con ác thú thứ tư..."
Tiếng hô hoán xung quanh đã vùi lấp tiếng nói nhỏ của hắn, chỉ có Vương Khải cùng Hà Điền là khẽ giật mình.
"Lại bò ra thêm một con?" Vương Khải kinh ngạc hỏi.
"Ngươi nhìn thấy gì?" Hà Điền biến sắc mặt hỏi.
"Xuất hiện thêm con ác thú thứ tư."
Từ Ngôn trầm giọng nói. Một câu này khiến sĩ khí cùng tiếng hô chung quanh vừa mới tụ tập được đã tan vỡ mất.
Dị thú leo ra khỏi bờ sông rất lớn nhưng tốc độ không nhanh, chỉ đang chậm rãi tới gần thành Linh Thủy. Thế nhưng con dị thú thứ tư xuất hiện đã đánh vỡ hoàn toàn cục diện ngày hôm nay.
Có lẽ Vương Khải và Hà Điền có thể đỡ nổi hai con dị thú ngang ngửa với Yêu vương và Thần Văn, đám Nguyên Anh cùng Hư Đan còn lại có thể miễn cưỡng ngăn chặn được một con. Thế nhưng thế cục vẫn không thể nào lạc quan được, thương vong sẽ đến mức vô cùng thê thảm, thắng bại không ai biết trước được.
Nhưng mà con dị thú thứ tư xuất hiện đã khiến hy vọng của Nhân tộc tan vỡ cả. Dù cho tất cả mọi người có dốc sức liều mạng, kết cục cũng là thất bại mà chấm dứt.
"Truyền thuyết, chẳng lẽ là thật..." Trên gương mặt béo của Hà Điền đã không còn chút máu.
"Hà mẫu, diệt thế..." Trong ánh mắt Vương Khải cũng hiện ra một tia tuyệt vọng.
Giới tu hành cổ xưa có truyền lưu một truyền thuyết. Rất nhiều người cũng biết đến truyền thuyết này, nhưng cũng chỉ một nửa truyền thuyết đó được lưu truyền rộng rãi, nửa còn lại thì chỉ có Thần Văn mới nghe nói qua, còn Nguyên Anh không hay biết gì cả.
Nước sông Thiên Hà, đến từ trên trời cao. Hà mẫu mà trở mình, Tiên cũng thành xương cốt...
Trong truyền thuyết Thông Thiên hà kia có tồn tại một vị hà mẫu. Lúc hà mẫu này trở mình bò ra khỏi bờ sông, thiên hạ bị chôn vùi, thần tiên hóa thành xương cốt!
Rất nhiều năm trước Vương Khải và Hà Điền đã nghe nói đến phần truyền thuyết này từ những bậc tiền bối. Thế nhưng rốt cuộc không người nào nhìn thấy hà mẫu qua, cũng không ai biết được vì sao hà mẫu phải trở mình. Cho tới hôm nay, cuối cùng Vương Khải và Hà Điền cũng biết, hà mẫu trở mình chính là hạo kiếp ngàn năm!
"Hà mẫu?"
Ánh mắt Từ Ngôn nhìn về nơi xa trở nên lạnh như băng. Hắn than nhẹ: "Thiên địa không mẹ, sông nước không mẹ, Thông Thiên hà cũng không có mẹ mới đúng. Một con quái vật, xưng mẹ cái gì chứ?"
Kỳ thật Từ Ngôn còn tính nói mình cũng không mẹ, chẳng qua không nói ra lời mà thôi. Khi hắn vừa nghe thấy hai từ hà mẫu, thô bạo nơi đáy lòng lại lần nữa bị khơi lên.
Mặc dù có hà mẫu thì cũng nên khống chế sông lớn, dưỡng dục sinh linh thiên hạ. Hà mẫu vì diệt thế mà đến không xứng xưng là mẹ.
"Để con thứ tư kia cho ta."
Trong tiếng nói nhỏ đó, một khuôn mặt thanh tú bị một tấm mặt nạ quỷ âm trầm che kín, hai cánh sau lưng xòe ra. Dung mạo Quỷ Diện, lại lần nữa xuất hiện.
"Ngươi chắc chắn có thể ngăn được con dị thú sánh ngang với Yêu vương kia?" Vương Khải kinh ngạc khó hiểu hỏi.
"Có lẽ có cơ hội..." Hà Điền trầm giọng nói nhỏ: "Vô Trí đã chết trong tay Ngôn ca nhi."
"Như thế rất tốt!" Vương Khải nâng bàn tay lên, chỉ vào hắc ám nơi xa, đột nhiên cười nói: "Không cần tử đấu, chỉ cần ngăn cản một con là được. Ta và Hà Điền sẽ gắng sức chém giết hai con. Không phải chỉ là dị thú sánh ngang với Yêu vương thôi sao? Yêu vương Thiên Bắc không ít, hôm nay không để các ngươi mở mang thêm kiến thức về lực lượng Thần Văn, các ngươi sẽ tưởng Thần Văn Thiên Nam sợ đám Yêu vương kia mất!"
"Ta đi bày trận. Chiến trường sẽ ở cách ngoài thành trăm dặm!"
Hà Điền quát khẽ một câu, bay nhanh ra khỏi thành. Lão như thể xuyên qua hư không, lúc xuất hiện đã ở cách đó hơn trăm dặm.
Chiến trường phạm vi hơn trăm dặm này chính là phạm vi mà Thần Văn định ra. Có thể thấy ác chiến sắp tới có quy mô to lớn nhất từ trước tới nay trong giới tu hành, cũng là lần thảm thiết nhất.
Một tòa pháp trận khổng lồ được Hà Điền bố trí ra ngay bên ngoài thành, được tạo thành từ vô số pháp khí. Mắt trận là ba mươi sáu kiện pháp bảo cấp thấp. Pháp trận có uy năng này, Nguyên Anh đi vào hẳn phải chết không nghi ngờ gì.
Hà Điền bày trận, Vương Khải cũng không nhàn rỗi. Lúc này lão lấy ra chín đồng tiền, nắm trong tay nhìn tới nhìn lui không thôi.
"Thần Toán Tử, đây là lão định tính toán phần thắng bại sao?" Nhìn thấy Vương Khải xuất ra đồng tiền, Từ Ngôn lập tức nổi giận hỏi.
"Không tính á... Thiên mệnh không tính thấu." Vương Khải cười khổ một tiếng nói: "Di vật của sư tôn, nhìn kỹ thêm chút nữa. Nói không chừng sau này không còn được nhìn thấy nữa."
"Vương bát ca đang phân phó chuyện hậu sự hả?" Từ Ngôn bị lời nói của đối phương mà khẽ lay động. Thần Văn quyết định liều chết chiến một trận, loại kiên quyết quả nhiên rất hiếm thấy.
"Ngôn ca nhi, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có miệng là không tốt lắm." Vương Khải quyệt miệng nói: "Không còn được nhìn thấy nữa là bởi đây là kiện pháp bảo đặc thù, dùng kiện nào sẽ mất đi kiện ấy. Cái gì mà chuyện hậu sự? Ta còn chưa sống đủ lâu mà."
Truyện khác cùng thể loại
223 chương
11 chương
4 chương
27 chương
45 chương
303 chương