Nhất lộ đăng tiên
Chương 4 : Gia nhập tông môn (ii)
Thừa Phong chân nhân vẫn đứng vuốt râu tỏ ý vô cùng hài lòng nhìn hai cặp mắt của hai tiểu hài tử chầm chậm ửng đỏ sau đó là những giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, ông bước lại gần lần lượt xoa đầu Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh dỗ dành rồi nắm lấy hai bàn tay bé xíu của hai cô dắt hai cô bước qua cánh cổng đại môn tiến vào bên trong lãnh địa của Tịnh Vân Tông.
Sáu nam thanh niên chia làm hai nhóm chịu trách nhiệm gác cổng đại môn Tịnh Vân Tông chứng kiến từ đầu đến cuối diễn biến, đồng loạt trao cho nhau những ánh mắt thể hiện sự kinh hỉ. Phải biết rằng Tịnh Vân Tông phái từ khi hình thành cho đến tận bây giờ đều nhất nhất tuân thủ môn quy, mà cái môn quy trọng yếu do đích thân sư tổ truyền thừa đã tồn tại hơn một ngàn năm nay chính là Tịnh Vân Tông không thu nhận nữ đệ tử tu tiên. Bọn họ cứ tưởng sẽ mãi mãi tu tiên trong một tông môn mà yếu tố âm dương không hài hòa như vậy cho đến ngày may mắn phi thăng thành thần tiên … vậy mà hôm nay đột nhiên Thừa Phong sư thúc lại dắt về hai nữ hài tử … hỏi sao bọn họ không kinh hỉ cho được? Sáu nam tử dáng vẻ tuấn tú nắm chặt nắm tay mím môi âm thầm than trách: “ Tại sao cái ngày quan trọng mang tính đột phá như hôm nay lại là ngày bọn họ phải làm nhiệm vụ gác cổng kia chứ???? “
Nhóm đệ tử canh gác đại môn còn chưa cảm thán xong thì bỗng có một trận cuồng phong thổi đến, sáu người lập tức đứng thẳng người chuẩn bị tinh thần ứng phó, khi trận cuồng phong tan đi, bọn họ nhíu mày rồi cung kính nghiêng người, đồng thanh lên tiếng chào hỏi:
“ Tư Viễn sư huynh! “
“ Ta có sự vụ quan trọng, ta đi trước đây! “ – Lời vừa mới dứt lập tức nhấc chân bước như bay tiến thẳng vào trong chính điện.
Sáu người bọn họ còn đang mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau tò mò không biết Tư Viễn sư huynh ngày thường vô cùng hòa nhã dễ gần sao hôm nay lại đột nhiên gấp đến mức một câu chào hỏi cũng không có như vậy???
Xẹtttt !!! - Lại thêm một trận cuồng phong nữa thổi đến.
Lần này sáu người bọn họ còn chưa kịp mở miệng chào hỏi đã thấy vị Thiên Hành sư huynh gấp gáp chạy như bay vào trong tông môn như người trúng độc cần tìm giải dược.
Lúc này bên ngoài Vân Quang Điện những đệ tử có tu vi và thân phận khá cao đang háo hức đứng nghiêm trang chỉnh tề im lặng nhắm mắt thi triển thuật Truy âm theo dõi tình hình bên trong đại điện, những đệ tử vừa nhập môn không lâu thì vừa làm nhiệm vụ vừa lởn vởn xung quanh tranh thủ nghe ngóng tình hình.
Tin tức Thừa Phong chân nhân dắt theo hai nữ hài tử bước qua đại môn Tịnh Vân Tông nhanh chóng được loan truyền, những vị chân nhân khác trong tông môn cũng vội vàng từ nơi tu luyện của mình đi về phía Vân Quang Điện.
Bên trong Vân Quang Điện lúc này Tư Viễn và Thiên Hành đã khôi phục lại dung mạo của mình. Chỉ cần một câu chú và một cái phất ống tay áo hai người bọn họ như biến thành hai nhân vật khác, diện mạo tuấn tú bất phàm, trường bào trắng viền hoa văn bạc, mái tóc dài búi nửa đầu cố định bằng một cây huyền trâm, phảng phất cốt khí tiên nhân. Tư Viễn và Thiên Hành đứng im lặng phía sau một lão tiên gia râu tóc bạc phơ mặc trường bào màu đen thêu những áng mây màu vàng lấp lánh, ánh mắt chuyên chú, tập trung tinh thần cao độ bắt đầu hóng chuyện.
“ Thừa Phong, không lẽ đệ muốn phá vỡ tông quy để nhận hai tiểu hài tử này làm đệ tử? “ – Lão tiên gia trường bào màu đen nhíu mày cất lời.
“ Sư huynh! … Xem như lần này ta cầu xin người! Người cho ta giữ hai tiểu nha đầu này làm quan môn đệ tử! Từ trước đến giờ ta vẫn nhất nhất tuân thủ môn quy nhưng hôm nay ta cầu huynh ban cho ta một đặc ân! … Hai đứa nhỏ này một đứa là băng linh căn, đứa còn lại là phong linh căn … là nhân tài ngàn năm có một ... nếu để rơi vào tay môn phái khác quả thật rất đáng tiếc! … Thừa Phong ta cũng chưa từng thu nhận qua đồ đệ … ta nguyện ý cả đời chỉ thu nhận hai đồ đệ duy nhất là hai đứa nhỏ này thôi! … Mong sư huynh thành toàn! “ – Thừa Phong chân nhân cúi thấp người chắp tay giọng điệu khẩn cầu nhưng không kém phần kiên quyết.
“ … Thừa Phong, không phải Ngọa Vân ta tiếc với đệ hai tiểu đồ đệ mà là tông quy không cho phép chúng ta thu nhận nữ đệ tử, tông quy tồn tại cả ngàn năm nay ta không thể nào làm trái! … Quả thật rất đáng tiếc! “ – Ngọa Vân chưởng môn vuốt chòm râu đưa mắt đánh giá hai tiểu nha đầu trước mặt, hai biến dị linh căn quý hiếm vô cùng đang ở ngay trước mắt làm ông vô cùng đắn đo, ông đưa mắt nhìn sang các vị sư đệ của mình lúc này đã tập trung đầy đủ trong điện như muốn bàn bạc ý kiến.
“ Nếu đã như vậy, sư đệ sẽ nhận hai tiểu hài tử này làm nghĩa nữ! Sư Tổ chỉ truyền lệnh không thu nhận nữ đệ tử nhưng không cấm chúng đồ đệ thành thân hay thu nhận nghĩa nữ… Đệ nhất định không để cho hai đứa nhỏ này rời khỏi Tịnh Vân Tông! “ – Thừa Phong chân nhân vẫn cương quyết không lùi bước.
Lời vừa phát ra như một tia sáng phá tan tầng sương mù dày đặc, Thiên Hành đảo mắt nhìn Thừa Phong sư thúc rồi nhìn sang sư huynh nhà mình: “ Tịnh Vân Tông quả nhiên sản sinh ra rất nhiều nhân tài a! Thừa Phong sư thúc và Tư Viễn sư huynh nếu không tu tiên chắc chắn sẽ là những trạng sư lừng danh nha!!! “
Ngọa Vân chân nhân híp mắt suy nghĩ một hồi mới chầm chậm vuốt chòm râu dài của mình gật gù lên tiếng:
“ Quả thật sư tổ không cấm những điều đệ vừa nói a! “ – nói xong liền quét mắt nhìn những người còn lại đang đứng trong đại điện tiếp tục lên tiếng.
“ Các sư đệ thấy thế nào? “
Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở khẽ đưa mắt nhìn ba vị nam tử trung niên từ đầu đến giờ vẫn đứng im lặng chắp tay sau lưng nghe Ngọa Vân chân nhân cùng Thừa Phong chân nhân đối thoại, âm thầm chờ đợi tình huống tiếp theo diễn ra.
“ Hồi bẩm Chưởng môn sư huynh, chúng ta thấy nhị sư huynh rất có cảm tình với hai tiểu nha đầu này, huynh ấy đã kiên quyết nhận hai tiểu nha đầu này làm nghĩa nữ xem như hai đứa nhỏ này cũng rất có duyên với Tịnh Vân Tông chúng ta! “ – vị nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh dương đậm thêu những áng tường vân màu vàng cúi người chắp tay mở lời.
“ Như lời nhị sư huynh nói hai tiểu nha đầu này sở hữu hai biến dị linh căn quý hiếm ... có hai nhân vật tương lai xuất chúng như vậy Tịnh Vân Tông chúng ta có lợi chứ không có hại. “ – một vị nam tử trung niên mặc trường bào màu xám thêu những áng mây vàng lấp lánh mỉm cười lên tiếng.
“ ... Tinh Vân sư đệ chúc mừng nhị sư huynh nhận được hai nghĩa nữ. Mong ước của huynh cuối cùng cũng thành sự thật rồi! “ – vị nam tử trung niên được xem là trẻ tuổi nhất trong nhóm hướng về phía Thừa Phong chân nhân chắp tay lên tiếng chúc mừng, những áng mây vàng trên ống tay áo thoắt ẩn thoắt hiện theo những cử động trên nền áo ngân sắc.
“ Các đệ đã nói như vậy, đại sư huynh cũng không có lý do gì để phản đối! “ – Ngọa Vân chân nhân hài lòng vuốt chòm râu gật gù nói tiếp:
“ Chúng ta sẽ chọn ngày lành tiến hành nghi lễ nhận nghĩa nữ cho Thừa Phong .... “
“ Ây da ... ây da! ... Các vị sư huynh thật sự đem ta vứt qua một bên hay sao? ... Vừa rồi ta còn đang bận ở trong Lãm Hoa Các dưỡng nhan nếu không nghe một số đệ tử bàn luận chẳng phải liền bỏ qua đại sự thật rồi? “
Ngọa Vân chân nhân chưa dứt lời đã bị một thanh âm bén nhọn vang lên cắt ngang.
Người vừa đến khoác trường bào đỏ tươi như máu những đóa tường vân màu vàng viền trên tay áo như tô vẽ thêm cho sự diễm lệ của người mặc. Hồ Doanh Doanh cùng Lưu Sở Sở khi vừa ngẩng đầu nhìn lên lập tức có cảm giác choáng ngợp bởi tướng mạo phi thường xinh đẹp, hai cô đang âm thầm cảm khái vì gặp được một nữ hán tử ở thời cổ đại thì bỗng nhiên sững sờ, tiếp theo đó cơ mặt khẽ run run khi vô tình nhìn thấy yết hầu nổi lên trên cổ của tuyệt thế mỹ nhân áo đỏ.
“ Vân Hoa sư đệ, chúng ta nhớ đệ từng nói trong lúc đệ đang dưỡng nhan đừng đến quấy rầy nên chúng ta không dám làm kinh động đệ a! “ – nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh đậm khẽ thở ra một hơi mới chép miệng lên tiếng.
“ ... Vân Hoa!? ... Tên gọi xinh đẹp như vậy! ... Gương mặt tinh xảo được trang điểm cẩn thận như vậy! ... Hóa ra là một hoa hoa công tử á??? “ – Lưu Sở Sở đưa mắt nhìn Hồ Doanh Doanh cùng biểu cảm khóc không ra nước mắt.
Vị Vân Hoa mỹ nhân kia không buồn lên tiếng đáp lời sư huynh của mình, vội vàng đảo mắt nhìn về phía hai tiểu hài tử đang đứng, nhìn thấy ánh mắt cùng vẻ mặt thập phần phức tạp của hai tiểu nha đầu thì thoáng ngây người nhưng rất nhanh nhoẻn miệng cười lên tiếng nói: “ Ân! ... Hai tiểu hài tử các người sao lại nhìn ta đến mức ngẩn người như vậy a? ... Đừng nói các ngươi đều bị sắc đẹp của ta làm cho rung động nha! ... Ôi ... ôi ... hai ngươi quả thật rất có tầm mắt nha! ... Nhất định các ngươi cùng ta có mối quan hệ thân thiết ở kiếp trước rồi a!!! “
Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở nghe mỹ nhân áo đỏ nói xong đều cảm thấy tay chân thoáng run rẩy, hai cô vội nuốt xuống một ngụm khí để trấn định tinh thần, sau đó khẽ đưa mắt dự tính nhìn về phía Thừa Phong xem lão nhân gia xử trí thế nào liền cảm nhận hai cái đầu của mình bị hai bàn tay của mỹ nhân áo đỏ xoa xoa vuốt vuốt.
“ Quả thật là hai đứa nhỏ đáng thương! Nhìn bộ dáng này có thể khẳng định trước kia hai đứa đã nếm không ít khổ cực a ... về sau đến Lãm Hoa Các ta nhất định sẽ đối đãi với hai đứa không khác gì con ruột của ta a! ... Ta sẽ làm mẫu thân tốt của cả hai mà!? “
Lời vừa dứt Hồ Doanh Doanh nghe như sét đánh bên tai cả người choáng váng, Lưu Sở Sở lại cảm thấy mình đứng hết vững, tay chân rụng rời.
Tư Viễn và Thiên Hành vẫn duy trì tư thế đứng nhưng khóe môi đã bất giác run run, các vị chân nhân khẽ đưa mắt nhìn nhau rồi lấy tay đỡ trán đồng loạt lắc đầu ngao ngán.
“ ... Các vị sư huynh nhìn xem! ... Hai tiểu hài tử này thích ta đến mức không thể lắc đầu cự tuyệt a!!! “
Bên trong Vân Quang Điện lúc này bao trùm bởi một bầu không khí quỷ dị.
“ Chưởng môn sư huynh! ... Huynh cần phải thay ta làm chủ nha! ... Lãm Hoa Các của ta chỉ thưa thớt vài ba đệ tử ... huynh nhẫn tâm để ta về già sống trong cô quạnh buồn tủi hay sao??? ... Chi bằng đem ... “
“ Đúng rồi! Hai đứa tên gì? “ – Vân Hoa đột nhiên đưa mắt nhìn Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở lên tiếng hỏi.
“ Dạ ... con tên Doanh Doanh! “
“ Dạ ... con tên Sở Sở! “
Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở lúc này đã khôi phục lại thần trí, hai cô hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần mà tiếp tục xem vị mỹ nhân áo đỏ này náo động.
“ ... Nếu Doanh nhi và Sở nhi không làm nghĩa nữ của ta ... ta liền mỗi ngày đến Vân Quang Điện ngồi khóc, híc ... híc! ... “
Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở bất giác há miệng ngây ngốc nhìn nhau.
Ngọa Vân chưởng môn lấy tay che miệng, hắng giọng ho khan vài tiếng:
“ ... Khụ ... khụ ... Nếu đã như vậy ... “
“ ... Sư huynh! Hai hài tử này là nghĩa nữ của Thừa Phong sư huynh a! “ – Tinh Vân chân nhân khẽ nhíu mi tâm lên giọng can ngăn.
“ ... Lãm Hoa Các của ta nhân tài điêu linh ... không giống Thần Tinh Các của huynh đất lành chim đậu. Thừa Phong sư huynh ở Hành Vân Các đã quen sống cuộc sống nhàn vân dã hạc không bị quấy rầy ... Hai tiểu hài tử này sống ở đâu chung quy cũng là người của Tịnh Vân Tông mà thôi a! “ – mỹ nhân áo đỏ ủy khuất cất tiếng đáp lời.
“ Vân Hoa sư đệ, ta thấy đệ nên đợi thêm vài hôm nữa, chúng ta sẽ sai đệ tử xuống núi đi đến những vùng phụ cận tuyển mộ thêm những hài tử có thiên tư tốt, lúc đó chúng ta sẽ để cho đệ đích thân tuyển chọn! “ – nam tử trung niên khoác trường bào màu xám hòa nhã lên tiếng.
“ Tương Vân sư huynh, đệ muốn nhiều đệ tử như vậy làm chi a??? ... Cả ngày nhao nhao ồn ào chỉ làm đệ thêm phiền lòng ... Có Doanh nhi và Sở nhi làm nghĩa nữ như vậy đủ rồi a! “ – mỹ nữ áo đỏ bĩu môi đáp lời.
“ Thừa Phong sư huynh, người là do huynh mang về, huynh hãy đưa ra quyết định đi! “ – nam tử trung niên khoác trường bào màu xanh dương đậm nhìn Thừa Phong chân nhân lên tiếng đề nghị.
“ Thanh Phong sư đệ nói đúng a! ... Thừa Phong, ý đệ thế nào? “ – Ngọa Vân chân nhân vuốt râu tán thành.
Thừa Phong chân nhân khẽ nhíu mi tâm đưa mắt lướt qua Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở, ánh mắt ngưng trọng nhìn lục sư đệ nhà mình một lúc thật lâu mới chép miệng lên tiếng:
“ Nếu Vân Hoa sư đệ cũng yêu thích hai tiểu hài tử này ... thì để bọn nhỏ gọi đệ ... là ... nghĩa ... phụ ... cũng được! “
Một câu nói đơn giản như vậy mà tất cả mọi người có mặt trong Vân Quang Điện đều nhìn thấy Thừa Phong chân nhân hết chép miệng sau đó lại ngập ngừng đến mấy lần mới có thể nói hết một câu a!!!
Truyện khác cùng thể loại
263 chương
298 chương
71 chương
143 chương