Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
Chương 234 : Tiểu Khôn Luân lợi hại
Từ khi tiểu Đinh Đông nếm được hương vị canh thịt liền bắt đầu không thể vãn hồi.
Hiện tại tiểu Khôn Luân mỗi ngày có một đĩa canh thịt thêm cơm, tiểu Đinh Đông cũng không cam lòng yếu thế, tuy chỉ có một thìa thêm cơm, nhưng đối với bán thú nhân đồng dạng mà nói, độ thích ứng của dạ dày vẫn là muốn mà không thể thành.
Kỳ thật ngày đầu tiên ăn hai miếng canh thịt, anh bạn nhỏ Đinh Đông vẫn có một chút phản ứng không tốt, buổi tối đi tiêu chảy một lần, nhưng tên nhóc này chẳng những không cảm thấy không thoải mái, ngày hôm sau khi nhìn thấy anh trai ăn thịt, bé lại bắt đầu không thành thật. Vốn dĩ Đinh Tiếu rất lo lắng đứa nhỏ mới lớn như vậy, ngày hôm qua nếm nếm đầu đũa thì thôi, nếu vẫn cứ ăn rồi làm cho dạ dày hỏng thì phải làm sao. Đã đem thời gian đút sữa cho hai anh em tách ra, nhưng kết quả vẫn không được, chỉ cần ngửi thấy mùi thịt, Đinh Đông lại bắt đầu kích động vạn phần.
Cuối cùng trải qua hai ngày rèn luyện cái miệng nhỏ, Đinh Đông đã đạt tới cảnh giới cao nhất ăn canh thịt mà không bị tiêu chảy. Nhưng nhìn con trai cũng không có phản ứng không tốt nào, Đinh Tiếu cũng liền bình thường trở lại.
Dựa theo lời Khôn nói nói: "Con trai ta lợi hại." Đinh Tiếu cho rằng, điều này rất có lý, loại gen bưu hãn này không cần giải thích!!
Ngoại trừ việc ăn uống, Khôn Luân và Đinh Đông hoàn toàn không ầm ĩ, điều này cũng khiến cho Quỳnh và Liễu Đại trông hai đứa nhỏ thực nhẹ nhàng. Đinh Tiếu vừa lúc có thể dư ra thời gian chuẩn bị các loại thức ăn cho ngày tết, nói trắng ra là, cũng là vì hơn nữa gia đình trong thôn tới tặng quà, cậu cũng phải tiến hành gia công xử lý mới được, thật là vừa nhìn liền cảm thấy khoa trương.
Ngày 29, Đinh Tiếu bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên cho ngày mai.
Nấu xương sườn, xương đầu heo, tóm lại ngoại trừ mấy món xào phải dùng thịt ra, những món thịt khác đều phải trần qua rồi mới chế biến được. Thứ nhất là vì tẩy đi máu loãng, thứ hai là để thuận tiện cho chế biến. Phải biết là cho dù sau khi Kim thành thân thì năm mới phải ở nhà cha mẹ Dương ăn tết, cậu Liệt và mợ Giản mang theo Du và Thư muốn ăn cơm tất niên cùng bọn họ. Hiện tại Ảnh và Thanh cũng đã thành thân, cơm tất niên này nhân số lại tăng thêm.
Cẩn thận tính toán một chút, không tính Khôn Luân và Đinh Đông chỉ có thể ăn canh thịt, còn có 14 người phải ăn nữa, số lượng giống đực khả quan, như vậy phân lượng đồ ăn cần làm cũng càng thêm khả quan.
Các ấu tể khi chưa thành niên có lạc thú lớn nhất chính là vào phòng bếp "trộm" đồ ăn vặt.
Hiện tại Đinh Tiếu có Thanh và mợ Giản hỗ trợ, đã làm xong ba chậu lớn đầy gà rán. Dù sao loại răng giống như Thương thiếu niên và Du, ăn gà rán vốn dĩ không cần nhả xương, cho nên Đinh Tiếu đem thịt ức gà tách ra làm thành gà xiên, đương nhiên gà xiên là món mà các ấu tể giống cái thích nhất. Đặc biệt là tiểu Miêu Miêu, hiện tại ở trước mặt Thư chính là một tỷ tỷ, mặt khác cũng là đại cô nương 21 -21, tuy vẫn không đổi được bản tính thích ăn, nhưng ở trước mặt em gái Thư vẫn rất ra dáng một người tỷ tỷ. Đương nhiên đây là biểu hiện ở mặt khi có đồ ăn ngon và em gái nhỏ.
Gà rán và gà xiên chính là dùng gà rừng chưa già, dư lại chân gà Đinh Tiếu tư tâm mà giữ lại, tính toán sau này sẽ làm thành chân gà ngâm cho Khôn ăn, còn mề gà ruột gà tim gà gì đó, cậu xào chung với rau cần nước thành một mầm lòng gà xào cay. Lòng gà làm sạch cắt thành đoạn lớn nhỏ tương đồng, sau đó dùng sa tế thay mỡ để xào, chảo nóng mỡ lạnh cũng không lo mỡ bị cháy, chờ tới khi lòng gà đều xào chín 9 phần, lại đem rau cần nước đã trần qua nước sôi cho vào trong nồi, nhanh chóng đảo đảo vài lần lại rắc lên một chút ớt cay tạc đến xốp giòn, chỉ cho muối tiêu và thì là làm gia vị, bày ra chính là một món mỹ vị cay giòn mềm đủ vị.
Đinh Tiếu cũng không định lãng phí gan gà, tuy số lượng không nhiều lắm, làm không ra đủ một mâm, nhưng sau khi nấu chín gan gà xong, cho thêm bạch đậu vào nghiền nát, chờ tới khi nhuyễn, lại cho thêm canh gà vào hòa tan, mỗi người một chén là có thể làm thành món chính, chẳng những ngon mà còn dinh dưỡng mười phần!
Đương nhiên những món làm từ gà rừng này chỉ là phụ thêm, đối với người Thú Thế mà nói, thịt của đại hình dã thú mới là món chính chân chính.
Thịt nướng được mợ Giản bao thầu, nhưng hôm nay gia vị yêm chế hai con dê nướng nguyên con đều là Đinh Tiếu tỉ mỉ điều chế, giữa sân dựng một cái lò nướng xa xỉ bằng hỏa mộc. Loại nhiệt độ đều đều này chính là lựa chọn tuyệt hảo cho nướng thịt, Đinh Tiếu còn cho thêm một ít thân cây thì ra sau khi thu hoạch còn dư lại thì phơi khô vào lửa, hương vị cháy theo khói vừa lúc có thể hun lên thịt dê, làm cho hương vị lại càng thêm mê người.
Món sở trường nhất của Thanh chính là hầm thịt, đương nhiên nàng thừa nhận bản thân làm không ngon bằng Đinh Tiếu, nhưng qua mấy năm dưới sự truyền thụ của Đinh Tiếu, bản thân nàng cũng tự suy nghĩ một chút điểm quan trọng, nên thật ra khiến tay nghề nấu nướng của nàng tiến bộ vượt bậc. Chỉ cần nhìn Ảnh béo hơn một vòng so với lúc trước là biết. Nhưng Đinh Tiếu lại cảm thấy, Ảnh như vậy nhìn mới càng soái khí hơn một chút, lúc trước tuy là anh chàng đẹp trai khuôn mặt góc cạnh, nhưng khi cười đều cảm thấy mang theo thâm ý, nào như bây giờ, nhìn thân thiết như vậy!
Sáng sớm ngày 30, Liễu Đại và Quỳnh liền đem tiểu Khôn Luân và tiểu Đinh Đông giao cho hai vị ông nội của bọn họ trông nom, hai người bọn họ cũng bắt đầu gia nhập vào cuộc chiến chế tác đồ ăn.
Đối với mỹ sự rốt cuộc có thể tiếp nhận cháu trai từ tay bạn lữ, hai anh em Hạ và Bằng Giáp quả thực vui đến chết mất, nhưng hai vị giống đực cường đại đối với tiểu bán thú nhân vẫn rất là cẩn thận, còn đối với gia hỏa tiểu Khôn Luân thì không cần kiêng kị quá nhiều làm gì.
Tình huống lúc này là, thôn trưởng đại nhân không tiếc hi sinh hình tượng mà biến thành đại lão hổ, sau đó để cho hai đứa cháu trai của mình tùy tiện túm lông dựa theo móng vuốt bò lên. Hạ cha thì ôm tiểu Đinh Đông, giả bộ cho tiểu gia hỏa "cưỡi" lên trên cổ Bằng Giáp. Nếu không phải nhà ở đã tu sửa đủ rộng đủ cao, thật đúng là không đủ cho ông cháu bốn người này chơi.
Nhìn thấy tình hình trong phòng, Liệt rất là hắc tuyến, quay đầu nhìn Du và Thư nhà mình đều dưới sự dẫn dắt của Thương kiên định mà gặm đồ ăn, hắn nhiều ít có chút vui mừng một chút, ít nhất vẫn là an tĩnh = =.
Khi ăn cơm, tiểu Đinh Đông nhất định phải để cha ôm, Khôn ca biểu tình thì nhàn nhạt nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, đuôi mày khóe mắt của hàng này đều mang theo tự hào và vui sướng. Chỉ là người quá nhiều, biểu đạt ra rất là "gian khổ". Đinh Tiếu không vớt được quyền đút cho con trai lớn ăn, vì thế cũng chỉ có thể nhìn mẹ đầy mặt tươi cười mà đem tiểu Khôn Luân ôm vào trong ngực, thật sự cảm thấy người làm ba như mình quá chi là thất bại, hai đứa con đều không quấn lấy mình thật là khổ bức.
Mì thịt heo là một trong các món ăn chính trong bữa cơm tân niên nhà bọn họ, mỗi năm, vấn đề quyền sở hữu tai heo đều sẽ có một hồi "bàn luận đỏ mặt tía tai". Nhưng năm nay mọi người đều mải xem hai tiểu gia hỏa bán manh, thừa dịp không ai chú ý, Thương thiếu niên trực tiếp đem hai cái tai heo gắp đi, chia cho Du cùng ăn. Chờ tới khi Bằng Giáp và Hạ bọn họ phát hiện, hai tên nhóc đã ăn đến canh cũng không còn.
Nhưng hôm nay mì heo cũng không phải món ăn chủ đạo, hai con dê nướng nguyên con cùng một bàn đồ ăn lớn nếu còn không thỏa mãn được ăn uống của cả nhà vậy cũng quá khoa trương. Chỉ là người khi cao hứng thì ăn uống sẽ đặc biệt tốt, chờ tới khi mặt trời xuống núi, đám đồ ăn này thật đúng là không còn lại bao nhiêu.
Trời tối là thời điểm tổ chức nghi lễ trưởng thành, năm nay có 5 giống đực rảo bước tiến lên con đường 50 tuổi, con mồi 5 thiếu niên này thí luyện mang về đều không tồi, bởi vậy các loại hoa đăng vây quanh tế đàn, 5 thiếu niên dẫn đầu "nhảy múa" lại lần nữa trở thành điểm cười của các thiếu nam thiếu nữ, rất nhanh, điểm cười lại lần nữa nhanh chóng tăng lên rồi.
Lúc này Đinh Tiếu ôm tiểu Đinh Đông, dựa vào người Khôn, trên đầu vai là tiểu Khôn Luân sống chết không chịu bị bọc lại, một nhà bốn người, hình ảnh này ở trong mắt người ngoài quả thực là chói mù hai mắt.
Thỉnh thoảng lại có người lại đây trêu đùa khiến tiểu Khôn Luân tinh thần phấn chấn mắt to như hạt châu qua lại loạn chuyển, lại đưa tới hai câu chúc phúc, đương nhiên cũng có một vài tiểu ấu tể giống đực biến thành hình thú đến lấy lòng Đinh Tiếu và Khôn.
Quỳnh ba cười: "Tương lai tiểu Đinh Đông nhà chúng ta chắc chắn sẽ có rất nhiều người đoạt."
Nghe thấy điều này, sắc mặt Đinh Tiếu và Khôn đều đen, lại nhìn đám tiểu ấu tể bên người, liền không còn cảm thấy đáng yêu như vừa rồi nữa, cư nhiên sớm như vậy đã muốn đánh chủ ý lên con trai nhà mình? Thật là quá kỳ cục!
Nhưng mà các tiểu ấu tể thật sự quá oan uổng, cũng may Đinh Tiếu sẽ không giống Khôn đầu đen mặt đen đối xử với các bạn nhỏ kia, mà là cho mỗi đứa một miếng thịt rồi xua đi.
Khôn ca buồn bực: "Đông Đông còn rất nhỏ."
Đinh Tiếu hắc tuyến: "Đương nhiên rất nhỏ! Phá xác còn chưa được một tháng đâu!"
Quỳnh ba cười: "Nhìn biểu tình của hai đứa kìa! Chẳng lẽ tương lai bọn nhỏ còn dài, hai đứa còn ngăn cản không cho tìm bạn lữ? Nếu tất cả ba và cha đều như vậy, hai đứa các con còn có thể có bảo bảo đáng yêu như vậy không?"
Khôn cảm thấy, ba nói rất có đạo lý, sau đó hắn gật gật đầu: "Tiếu Tiếu là quan trọng nhất!"
Đinh Tiếu lại gia tăng thêm mấy cái hắc tuyến: "Cái này không phải trọng điểm được không! Ba, ba nghĩ đến cũng quá xa xôi đi?"
Quỳnh ba cười thở dài: "Xa sao? Đây còn không phải chớp mắt sao, ta đã thành ông nội, con cũng tới 15, 16 năm rồi."
Phản ứng tới điểm này, Đinh Tiếu cũng cảm thấy rất là cảm khái: "Đúng vậy, thời gian trôi qua thật là nhanh."
Tân niên qua đi, hết thảy lại khôi phục lại cuộc sống bình thường hàng ngày.
Đối với Đinh Tiếu và Khôn mà nói, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai đứa nhỏ thực bình thường, ban ngày lăn lộn lăn lộn muốn người chơi cùng là rất bình thường, quan trọng là buổi tối chưa bao giờ tra tấn người. Đặc biệt là tiểu Khôn Luân, muốn đi tiểu thì tự mình giải quyết, chỉ cần sáng ngày hôm sau thay đi cái tã ở Thú Thế là được. Cho dù là tiểu Đinh Đông nửa đêm muốn đi tiểu một lần, Khôn cũng sẽ tự giác mà tỉnh lại để giải quyết vấn đề ướt mông của con trai, Đinh Tiếu thật sự không chút nào chậm trễ nghỉ ngơi.
Ngày cứ thế trôi qua, thời tiết bắt đầu dần dần có chút ấm lên, hai đứa nhỏ cũng đã phá xác được hai tháng.
Tiểu Đinh Đông thay đổi rất lớn, thân thể nho nhỏ đã lớn hơn gấp đôi, thoạt nhìn tròn tròn mập mập, bởi vì ăn thịt từ sớm, tay nhỏ chân nhỏ cứ gọi là chắc nình nịch. Ngẫu nhiên phát giận đánh hai cái, Đinh Tiếu đều cảm thấy cánh tay đều bị tên nhóc này vỗ đau.
Hình thể tiểu Khôn Luân cũng lớn lên, nhưng còn chưa khoa trương tới mức tăng gấp đôi như thế, nhưng thật ra lông trên người đã bắt đầu thay đổi, mỗi lần tắm rửa rồi làm khô lông xong, một thân hắc mao xõa tung ra, thoạt nhìn giống như một quả bóng, điều này cũng khiến tiểu Khôn Luân thoạt nhìn hơi béo một chút.
Hôm nay, Đinh Tiếu mới vừa chọn xong hạt giống đậu nành, qua một tháng nữa là bắt đầu gieo trồng, trở lại nhà liền nghe thấy tiếng cười thập phần vui vẻ của đứa nhỏ, kết quả đi vào trong phòng liền thấy, trong tay ba và mẹ mỗi người nắm một cánh tay em bé trắng trắng mập mập, ngây ngốc một hồi mà hỏi một câu: "Ba, đây là bảo bảo nhà ai thế?"
Quỳnh ba khóe miệng run rẩy, thiếu chút nữa bị câu hỏi của con trai khiến cho bị nghẹn: "Đứa nhỏ ngốc này! Đây là tiểu Khôn Luân! Tiểu Khôn Luân nhà ta nhỏ như vậy là đã có thể hóa hình!"
Cái gì!!! Không phải nói nhanh nhất cũng phải sáu tháng sao? Đây còn là trường hợp hóa hình sớm nhất trong lịch sử ghi lại đấy! Kinh ngạc thì kinh ngạc, cậu vẫn chạy nhanh tới bế lên con trai lớn: "Con trai! Thật khiến cho ba ngạc nhiên quá mà!" Nói xong liền hôn chùn chụt mấy cái.
Liễu Đại ở một bên, bế tiểu Đinh Đông đầy mặt đều là tươi cười: "Khôn cũng phải bảy tháng mới có thể hóa hình, xem ra tiểu Khôn Luân còn lợi hại hơn cha nó nữa! Nhưng nhìn bộ dạng này, thật sự là giống Khôn khi còn như như đúc!"
Con hơn cha sao, con trai còn mạnh hơn lão cha, đây mới là tâm nguyện của người làm cha mẹ, vì thế Đinh Tiếu nhộn nhạo: "Mẹ, Khôn Luân như vậy, đầu xuân là có phải nên đi tới chỗ tộc trưởng thông báo một tiếng hay không?"
Quỳnh ba dở khóc dở cười: "Con là vì đi khoe khoang phải không?"
Đinh Tiếu ngây ngô mà cười: "Cũng không có gì không tốt mà. Hơn nữa tiểu Khôn Luân là thần đồng, lại có thể hóa hình sớm như vậy, vốn dĩ chính là phải ghi chép lại mà."
Liễu Đại cũng không phun tào mà là gật gật đầu: "Được, nhưng chuyện này cho cha các con đi nói là được." Nếu hai đứa nhỏ mang theo cháu trai đi, vậy không phải ít nhất một tháng nàng sẽ không nhìn thấy bảo bảo sao? Đây chính là tuyệt đối không được.
Truyện khác cùng thể loại
186 chương
35 chương
6 chương
128 chương
313 chương
49 chương