Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 233 : Cuộc chiến tranh canh thịt của bảo

Để giảm bớt thời gian các bảo bảo phải chịu tội trên đường, sáu người lớn trên cơ bản là đi cả ngày lẫn đêm. Đương nhiên mệt nhất chính là Khôn ca, phải lôi kéo xe, chỉ là hiện tại bạn lữ và hai đứa con đều ở trong xe, chút sức lực này của hắn, quả thực chính là dùng không hết. Cho dù hai ngày không được ngủ tinh thần cũng rất tỉnh táo, Bang và A Tề nhìn thấy vậy liền bội phục không thôi. Khi trở lại thôn, vừa vặn còn 13 ngày nữa là đến tết, vì khi vào thôn là chạng vạng, ngày mùa đông cũng không có nhiều người đi lại bên ngoài, cho nên từ đầu bọn họ cũng không bị vây xem. Đây cũng coi như là một việc tốt, bằng không khi đi có 6 người, trở về lại nhiều thêm 2 ấu tể, còn không bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài mới là lạ! Vốn dĩ việc Đinh Tiếu có thể sinh ấu tể cũng đã bị lan truyền rộn rã khắp trong thôn rồi. Về thôn việc đầu tiên tự nhiên là chạy nhanh tới nhà Quỳnh ba, nhìn thấy Tiếu Tiếu và Khôn mỗi ngươi ôm một đứa, Quỳnh ba và Hạ cha quả thực đều hưng phấn không thôi, nhanh chóng chạy tới mỗi người tiếp nhận một đứa, ôm vào trong phòng xốc lên áo choàng tỉ mỉ mà nhìn hồi lâu. Trong ánh mắt Quỳnh ba hàm chứa lệ quang, đây là đời thứ ba nhà bọn họ, tuy Tiếu Tiếu không có quan hệ huyết thống với mình, nhưng bọn họ đã sớm coi nhau trở thành ruột thịt, hai đứa nhỏ này tự nhiên cũng là hậu đại của anh. Quan trọng là hai đứa đấy! Ở Thú Thế, đồng thời sinh hạ hai đến ba ấu tể giống đực không phải là việc gì hiếm lạ, nhưng một bán thú nhân một giống đực như này thật sự rất khó lường, đương nhiên hiện tại anh còn không biết đây là trong trứng nở ra, bằng không chính là rất vất vả. Hạ cha ôm tiểu Khôn Luân, nhìn cháu trai cơ hồ là giống Khôn khi còn nhỏ như đúc, trong lòng cảm khái vạn lần: "Tiểu tử này thật giống Khôn, nhưng hiếu động hơn Khôn nhiều, nhìn cái bàn tay nhỏ gãi gãi này." Mình hồi nhỏ là dạng gì đương nhiên Khôn không nhớ rõ, nhưng nghe thấy con trai rất giống với mình khi còn nhỏ, hắn cũng có một loại cảm xúc tự hào lan tỏa: "Con đi gọi cha và mẹ." Đinh Tiếu nhanh chóng dặn dò: "Còn có cậu mợ và hai vợ chồng Kim nữa, cũng phải nói một tiếng với sư phụ, em đoán, qua lát nữa mấy người Lục Hi và Kinh bọn họ cũng sẽ chạy tới, anh thuận tiện về nhà đốt giường đất lên đi." Khôn gật đầu sau đó chưa kịp đi A Tề liền nói: "Dù sao cũng cần biết, không bằng bốn người chúng ta hiện tại đi chào hỏi Kinh bọn họ, cũng thuận tiện về nhà đốt giường đất." Người đi gọi người đi rồi, trong phòng chỉ còn dư lại cha con ông cháu ba thế hệ. Quỳnh ba quả thực không nỡ buông tay, hận không thể vẫn cứ ôm mãi trong lòng mình, tiểu Đinh Đông cũng rất phối hợp với ông nội, giống như quen biết bình thường, một chút cũng không sợ người lạ, còn từ tã lót vươn bàn tay nhỏ thịt thịt muốn sờ sờ mặt Quỳnh ba, khiến Quỳnh ba yêu thương ôm lấy cháu trai hôn lên mặt bé vài cái: "Đã đặt tên cho bọn nhỏ chưa?" Đinh Tiếu trả lời: "Tiểu giống đực tên Khôn Luân, là phá xác trước, cho nên là anh trai, tiểu tham an trong lòng ba tên là Đinh Đông, phá xác muộn hơn Khôn Luân vài ngày, cho nên là em trai." Hạ a cha chuẩn xác bắt giữ tới trọng điểm: "Phá xác? Là ý gì?" Đinh Tiếu run rẩy khóe miệng: "Cũng không biết có phải do long duệ quả kia hay không, khi con sinh là hai quả trứng." Quỳnh ba và Hạ cha đều trầm mặc một chút, sau đó lại cảm thấy có chút buồn cười: "Quản nó là cái gì, chỉ cần 3 ba con các con bình an là được." Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy, trứng bọn nhỏ cũng không lớn, nên thật ra con không phải chịu tội, mấy ngày nay hai đứa nhỏ lớn lên không ít, Đại Vu nói, chờ tới lúc được một tháng liền có thể lớn bằng các ấu tể bình thường, hiện tại vẫn còn chút nhỏ." Quỳnh ba cảm thán: "Ba trước kia thật không nghĩ tới sẽ có ngày này, ba chẳng những có con trai, còn có cả cháu trai!" Nói xong lại hôn hôn mặt tiểu Đinh Đông một hồi, nụ cười trên mặt muốn giấu cũng không giấu được. Nhìn thấy bạn lữ vui vẻ như vậy, tâm tình Hạ cha cũng vui vẻ thêm, cháu của ai ai không yêu chứ, đây chính là người sẽ lớn lên ở bên người bọn họ! "Khôn Luân yêu quý, ta là ông nội, biết không?" Tiểu Khôn Luân lúc này đã tránh thoát khỏi tã lót bao vây nhóc, đương nhiên đây cũng là vì Hạ cha biết tiểu giống đực không thích bị bọc lại, cho nên cố tình không giữ chặt, tóm lại hiện tại nhóc dùng tứ chi gắt gao mà ôm lấy cổ tay Hạ cha, một bộ muốn tự mình bò lên trên đầu vai ông nội. Tuy chút xíu lực đạo này đối với Hạ cha mà nói là nhỏ bé không đáng kể, nhưng hắn vẫn cảm giác được Khôn Luân không bình thường: "Tiếu Tiếu, sức lực của Khôn Luân không nhỏ nha! Ấu tể chưa đầy tháng nói thế nào cũng không có sức lực như thế này được!" Nói tới điều này, Đinh Tiếu cũng rất tự hào: "Khôn Luân giống như Khôn, sinh ra đã có sức lực lớn, chúng con còn thử qua, mới vừa sinh ra được mấy ngày nó đã có thể lôi được một con thỏ đuôi dài thanh niên." Nghe thấy điều này Quỳnh và Hạ đều chấn kinh: "Đây là nói tiểu Khôn Luân nhà mình cũng là thần đồng trời sinh thần lực sao?"" Đinh Tiếu cười ha ha gật đầu: "Đúng vậy." Có lẽ thật sự muốn tới thành Hổ Thần khoe khoang với tộc trưởng Kinh Ly một chút, thật là nghĩ tới liền...... Ngoa ha ha ha ha! Rất nhanh nhà Quỳnh ba đã có một đống người tới, bạn bè thân thích được gọi tới là bình thường, quan trọng là có một vài thôn dân nghe nói Đinh Tiếu và Khôn bọn họ trở về, còn mang về hai ấu tể, việc có thêm người này chính là sự kiện lớn, vì thế người có quan hệ không tồi, cho dù là sơ giao cũng tới đây xem náo nhiệt. Dù sao tiểu giống đực cũng rắn chắc và chịu lạnh hơn, có lẽ khi ở long hương cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Long Vương, trên người hoặc nhiều hoặc ít cảm nhiễm được một ít khí phách. Cho nên tiểu Khôn Luân khi đối diện với mọi người vây xem cùng ríu rít ở bên tai không chút quan tâm, tự mình với ba chơi đến là vui vẻ. Đương nhiên thỉnh thoảng còn lắc lư mà bò đi nhìn xem em trai có bị quấy rầy hay không nữa, tâm thái bảo vệ em trai này khiến mọi người xung quanh bị manh bay lên trời. Tiểu Đinh Đông biểu hiện cũng không tồi, người nhiều thanh âm tạp nhóc cũng không để bụng, nhưng nhóc phi thường không thích có người chạm vào mặt nhỏ của mình. Ngay từ đầu nhóc còn có thể chịu đựng, cảm thấy thật nhiều người không quen biết lúc ẩn lúc hiện rất thú vị, nhưng thời gian dài nhóc liền không thích. Lại có một người muốn chạm vào mặt nhóc, nhóc lập tức gào giọng hét to, không phải khóc, chính là hét lên, biểu đạt cảm xúc bất mãn rất trực tiếp. Liễu Đại đối với đứa cháu mình quả thực rất hiếm lạ, thấy tiểu Đinh Đông không thích cho người chạm vào, nàng chạy nhanh tới lấy lý do đứa nhỏ mệt mỏi, cùng Quỳnh ba và hiến tế ba người đem hai đứa nhỏ bế vào phòng ngủ, hơn nữa còn đóng cửa lại, ý tứ là bọn nhỏ buồn ngủ, các ngươi cẩn thận một chút! Lập trường của các bạn nhỏ, nhưng người lớn cũng sẽ không tan đi như vậy, người không hiểu rõ đều rất tò mò, sao mùa xuân đi còn chưa có phản ứng gì, trở về đứa nhỏ đã sinh ra rồi! Tuy Đinh Tiếu cảm thấy trước mặt mọi người nói ra những chuyện này thực xấu hổ, nhưng nếu ngươi không nói thì sự tình còn chưa chấm dứt. May mà Nạp Bối ở một bên hát đệm, cậu lúc này mới giảm bớt tỷ lệ nói chuyện của mình. "Trước khi chúng ta đi Tiếu Tiếu cũng không phát hiện có gì không thoải mái, kết quả khi sắp tới bờ biển cậu ấy liền bắt đầu cảm thấy buồn nôn, sau đó tới chỗ chú họ, để hiến tế ở đó kiểm tra, mới biết là mang thai, hơn nữa đã bốn tháng. Để không cho đứa nhỏ trong bụng Tiếu Tiếu bị xóc nảy nên sau khi sinh xong mới trở về." Quản y nói thật hay là giả, dù sao chắc chắn là Tiếu Tiếu sinh là được, nhưng cũng không thể không chắc chắn, tiểu dực hổ kia đen đến giống Khôn như đúc, muốn nói là nhặt được cũng không thể. Mọi người lại vô cùng náo nhiệt hồi lâu, cũng may tới thời gian cơm chiều, lúc này mới từng người tan đi. Việc Đinh Tiếu sinh một đôi song bào thai trong một ngày liền truyền ra khắp toàn bộ thôn, tất cả mọi người thực vui vẻ, đây dù sao cũng là cháu trai của thôn trưởng đại nhân. Huống chi mọi người còn nghe được tin tiểu Khôn Luân giống cha bé đều là thần đồng trời sinh thần lực, liền càng thêm coi trọng hai đứa nhỏ này hơn nữa. Ở trong mắt của đại đa số thôn dân, Đinh Tiếu chính là sứ giả Thần Thú ban cho tộc Dực Hổ bọn họ, hiện tại sứ giả lại sinh một thần đồng. Điều này lại càng củng cố thêm địa vị của Đinh Tiếu ở trong lòng mọi người, huống chi bản thân Đinh Tiếu là một hậu đại của tộc Thiên Ngư thần bí, nói như vậy con trai bán thú nhân của cậu cũng có thể dựng dục hậu đại nha! Điều này khiến cho các gia đình có tiểu ấu tể giống đực trong thôn hưng phấn đến dị thường, phải biết rằng, con của Đinh Tiếu và Khôn tuyệt đối không tồi đâu! Mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, nhưng bắt đầu từ ngày hôm sau, Đinh Tiếu liền bắt đầu trải qua những ngày thu lễ tới mỏi tay. Tuy dựa theo tập tục, có ấu tể ra đời, bạn bè thân thích sẽ tặng lễ vật để chúc mừng, nhưng hiện tại "bạn bè thân thích" này cũng quá nhiều đi? Thật sự cũng là vì 10 năm qua tộc Dực Hổ bọn họ càng ngày càng giàu có, cho nên lễ vật cũng không còn là một con mồi gì đó như vài chục năm trước nữa. Cái gì mà quần áo, chăn bông, rồi giường gỗ...trên cơ bản có thể dùng không thể dùng đều có người đưa. Đương nhiên, đồ ăn vẫn như cũ là thu được nhiều nhất, có lẽ mọi người cũng cảm thấy bọn họ ra ngoài trở về không kịp đi săn mùa thu, cho nên Phong, Mộc Ngõa mấy huynh đệ đều giống nhau tặng mấy con mồi cỡ lớn. Khiến cho Đinh Tiếu cười khổ không thôi, nhưng dù vậy cũng không thể từ chối. Qua năm ngày, người tới tặng lễ và xem bảo bảo rốt cuộc giảm dần, nhưng từ khi bọn họ về thôn, cả gia đình nhà Liệt, nhà Kim và Dương đều sẽ tụ tập ở nhà Đinh Tiếu ăn tối. Kỳ thật đây chủ yếu là vì sáu vị trưởng bối muốn mỗi ngày phải nhìn thấy đứa nhỏ mới an tâm, đặc biệt là Quỳnh ba và Liễu Đại, hai người cơ hồ mỗi ngày đều nhà Tiếu Tiếu hỗ trợ trông nom đứa nhỏ. Điều này tuy thật sự có giảm bớt gánh nặng cho Đinh Tiếu, nhưng lại khiến Khôn ca buồn bực không thôi, khiến hắn không thể tùy thời hôn Tiếu Tiếu được. Khôn lòng dạ hẹp hòi tự nhiên Đinh Tiếu xem ở trong mắt, nhưng cậu thật sự không biết trông nom ấu tể, nếu không phải Khôn Luân và Đinh Đông đều rất ngoan, cậu đã sớm luống cuống tay chân. Hiện tại trở về nhà, ba và mẹ hỗ trợ, cậu đúng là cầu mà không được. Còn việc thân mật gì đó đương nhiên vẫn là buổi tối mới được, cậu không giống Khôn không biết xấu hổ như vậy, càng ngày càng không có đức hạnh. Ngày 27 hôm nay, Đinh Tiếu bảo Khôn làm thịt con gà rừng lớn nhà mình, hầm một nồi canh gà to, hầm từ buổi sáng tới chạng vạng, dùng đầu đũa chọc thịt gà thịt gà liền rời ra, từng sợi từng sợi, càng có một vài phần đã hầm tan hết. Nước canh sền sệt, mặc dù nồi canh này không có hương liệu gì, chỉ là mùi vị của bản thân gà rừng cũng đã đủ hấp dẫn người. Sở dĩ hầm con gà này, hoàn toàn là vì Liễu Đại nói thể trạng của tiểu Khôn Luân như vậy hoàn toàn có thể ăn một chút canh thịt mỗi ngày, đương nhiên sữa vẫn là đồ ăn chủ yếu. Đinh Tiếu phi thường rõ ràng trình độ chấp nhất với thịt của con trai lớn nhà mình. Tiểu gia hỏa bởi vì có thể hoạt động tự nhiên, mỗi lần tới thời gian ăn cơm đều tự mình bò lên trên người Khôn, không cho liếm một chút thịt sẽ không buông tha, tuy việc chưa được 1 tháng đã cho ăn thịt này khiến Đinh Tiếu không thể lý giải được, nhưng không có biện pháp, ai bảo đây là Thú Thế chứ, ai bảo con trai lớn nhà mình là tiểu giống đực chứ, ai bảo nó lại còn là một tiểu thần đồng! Vì thế vào lúc ban đêm, tiểu Khôn Luân sau khi ăn xong hai đĩa sữa, lại được một đĩa canh gà, cũng là Đinh Tiếu lo lắng tiểu bảo bảo sẽ tiêu hóa không tốt, đem thịt sợi lọc hết ra ngoài, hơn nữa hoàn toàn không cho muối. Tiểu Khôn Luân ngửi được mùi thơm của thịt, lập tức liền hưng phấn mà "ngao"" hai tiếng, tuy nghe vẫn rất giống ""mèo", nhưng Đinh Tiếu vẫn có thể phân biệt ra, con trai đây là rất vui vẻ. Tiểu gia hỏa ăn đến không có chút hình tượng nào, nếu không phải đĩa nông, nhóc chỉ hận không thể đem toàn bộ khuôn mặt nhỏ đều vùi vào trong đĩa canh, nhìn con trai ăn đến vui vẻ vô cùng, Đinh Tiếu cũng vui vẻ không chịu được. Đúng lúc này, tiểu Đinh Đông đang ở bên kia được Liễu Đại đút quả sữa, ngửi thấy mùi thơm, lại nhìn thấy anh trai ở bên ngoài đang ăn đồ vật ngon ngon, bé lập tức liền bắt đầu từ chối uống sữa. Đầu tiên mọi người còn không ai biết tiểu Đinh Đông là bị làm sao, vẫn là người làm cha Khôn ca ở một bên bàng quan nhìn ra chân tướng, vì thế cầm một chiếc đũa, chấm một chút vào canh gà, đưa tới miệng tiểu Đinh Đông. Ngậm lấy đầu đũa mang theo mùi vị thịt, tiểu Đinh Đông vui sướng mà lộ ra gương mặt tươi cười, Khôn cũng lo chiếc đũa sẽ làm con trai bị thương, vì thế lập tức rút ra, mùi vị ăn ngon không còn, tiểu Đinh Đông không yên, từ khoa chân múa tay đến ngao ngao khóc lớn, cảm xúc thay đổi cứ gọi là nhanh chóng. Giống như có thể nghe hiểu em trai đang khóc kêu cái gì, tốc độ liếm canh thịt của tiểu Khôn Luân rõ ràng nhanh hơn, vốn dĩ cũng không có bao nhiêu, đĩa canh thịt rất nhanh liền hết sạch, liếm liếm đĩa sạch sẽ, tiểu Khôn Luân cảm thấy thực thỏa mãn. Nhưng em trai không ngoan nha, cư nhiên còn khóc, vì thế nhóc khoe khoang mà qua lại lắc lư, lúc này tiểu Đinh Đông không uống sữa, Liễu Đại không còn cách nào đành phải đặt bé lên giường đất, vừa lúc bị tiểu Khôn Luân tóm được cơ hội, đi lên liền liếm liếm mặt em trai một cái. Tiểu leng keng phẫn nộ rồi, ngửi được mùi đồ ăn thơm thơm trong miệng anh trai, bé giơ hai bàn tay nhỏ lên, "bốp"" một cái đánh lên cổ tiểu Khôn Luân, tuy cái tát này không có bao nhiêu sức, đối với đứa nhỏ trời sinh thần lực như Khôn Luân mà nói không có ảnh hưởng gì, nhưng vì canh thịt mà động thủ với ca ca gì đó, điều này khiến Đinh Tiếu thật là cười khổ không thôi! "Thôi, cũng cho nó ăn hai miếng đi, bằng không làm ầm xi không để yên!"" Đứa nhóc này, tương lai đừng ăn thành quả bóng nhé!