Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 221 : Tàn thư, rời long hương

Việc tới nhà kho này Vương nhất định phải đi theo, người khác không có biện pháp thay hắn làm chủ, vạn nhất Đinh Tiếu muốn thứ gì ghê gớm, lấy ra rồi lại nói không được thì thật mất mặt. Tuy Đế Ngao có thể cho Đinh Tiếu và Khôn tiến vào nhà kho tuyệt đối sẽ không có đồ từ chối cho, nhưng thân là Long Vương, bảo hộ sản vật của bộ tọc mình vân là có trách nhiệm ╮(╯∀╰)╭ May mắn nhà kho không phải một cái sơn động, bằng không Đinh Tiếu nhất định sẽ phun tào đến chết. Nhưng cho dù không phải sơn động, cũng là một cái tầng hầm ngầm được đào ở phía dưới, cũng may cái tầng hầm ngầm này vẫn là phi thường ra hình ra dạng. Nếu không phải không có cửa sổ, còn có một cái bậc thang đá hướng về phía trước, thật sự giống như phòng bình thường. Huống chi mười năm trước, thôn Thiên Hà bọn họ cũng đều là loại phòng ở không có cửa sổ như này. Đèn trên tường nhà kho, tổng cộng có bốn trản, trong căn phòng rộng hơn 100 mét vuông này cũng vẫn rất khả quan, nói một cây kim rơi trên mặt đất đều có thể nhìn thấy cũng không kém là bao. Cảnh tượng "hạt cát một túi, vàng ròng một phòng" trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện, tuy cũng có vàng bạc ngọc khí linh tinh gì đó, nhưng đều phi thường hợp quy tắc bày biện ở trên giá hoặc trong rương. Long Vương nhất nhất tự mình đem từng cái rương châu báu mở ra, sau đó nói với Đinh Tiếu và Khôn như này: "Những thứ này đều là bảo vật trân quý, cũng không phải viên đá bình thường." Đinh Tiếu thật muốn trừng hắn một cái: "Ngài yên tâm, đám châu báu này ta còn nhận thức một chút, nhà ta còn có một bộ đồ ăn pha lê khắc hoa văn, là Khôn nhà ta tự tay điêu khắc cho ta." Hừ! Cho rằng ta không có đồ vật để khoe khoang sao! Quả nhiên, đuôi lông mày Đế Ngao hơi hơi giật. Hắn thật ra không cảm thấy pha lê thế nào, hắn là đối với bốn chữ "tự tay điêu khắc" có nồng đậm hứng thú. Nếu là tự tay mình điêu khắc một con tôm bằng ngọc cho Mặc Mặc, y có thể thực vui vẻ hay không nhỉ? (Phẩm vị của ngài _ _!) Đương nhiên điều này chỉ là trong suy nghĩ của hắn, bề ngoài vẫn là dạng này: "Khôn trạm khắc đúng là không tồi, có thể so với thợ sư của Long tộc chúng ta." Hừ! Còn cần ngài khen sao! Hắc lão hổ nhà ta chắc chắn là giỏi nhất! Nhưng mà nghe Long Vương nói như vậy, trong lòng Đinh Tiếu vẫn rất là đắc ý: "Không cần ngài nói, nhà ta cũng cất chứa rất nhiều châu báu, ngài cũng biết, ở bên ngoài, ngoại trừ trân châu là thực trân quý ra, những thứ khác đối với các thú nhân mà nói đều là cục đá mà thôi. Chúng ta muốn cũng không có gì dùng, ta muốn nhìn một chút những sách cổ thư tịch mà Đại Vu nói, không biết có được không?" Đại Vu mở miệng còn không được hay sao? Đế Ngao cho dù đau lòng cũng phải nói giữ lời, nhưng số lượng thì không thể không giảm bớt: "Thư tịch trân quý, ngươi có thể lựa chọn sao chép một quyển, những thứ khác ngươi có thể tùy tiện chọn hai thứ khác nhau." Ừm, bổn vương như này đã không keo kiệt, những thứ này có lẽ còn trân quý hơn cả phỉ thúy. Khi Đinh Tiếu nhìn thấy một giá đầy sách cũ, trái tim đều sắp nhảy ra ngoài, không phải cậu bị dọa, mà là kích động! Từng cuốn sách này....sao lại là sách cổ chứ? Rõ ràng có một vài cuốn có mã vạch và nhà xuất bản mà! Ông trời ơi! Mình cư nhiên xuyên tới tương lai sau năm 2012 bao nhiêu triệu năm đây?! Thấy thân thể Tiếu Tiếu có chút run rẩy, Khôn lập tức ôm vai bạn lữ: "Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?" Chẳng lẽ có liên quan tới long duệ quả kia? ( ← ←) Đinh Tiếu lúc này mới phục hồi lại tinh thần: "Không có việc gì, chỉ là nhìn thấy nhiều sách như vậy có chút kích động." Vì thế cơ hồ là cậu lật từng quyển một để xem, tuy đại đa số đều là một vài thư tịch chuyên ngành không dùng được, ví dụ như công thức hóa học, vật lý gì đó. Nhưng tốt xấu cậu vẫn tìm thấy mấy cuốn có tác dụng. Trong đó có một cuốn sách cũ chân chính được coi là sách cổ. Tuy đã không thể nhìn ra hơn 50 trang sách《 thiên công khai vật 》này rốt cuộc xuất bản năm nào, hơn nữa cũng trước sau không đầy đủ, chỉ có "Chương thứ sáu" và " Chương thứ bảy" vừa lúc có ghi lại cách dệt và in nhuộm vải. So với những thứ khoa học kỹ thuật cao cấp hoàn toàn không dùng được kia, cái này thật sự là có ích. Hơn nữa ở phía sau còn có ghi chú diễn giải rõ ràng, thật đúng là thứ vô cùng tốt. "Ta có thể chọn cuốn này không?" Những thứ khác cậu cũng không quan tâm, Đinh Tiếu lập tức giơ lên cuốn tàn thư này tới trước mặt Long Vương. Đế Ngao nhìn thoáng qua, thực sảng khoái gật đầu, kỳ thực Long tộc đối với những bộ tộc thú nhân bên ngoài kia vẫn luôn không tồn tại sự keo kiệt. Lúc trước sở dĩ muốn thống nhất Thú Thế, hoàn toàn là do dã tâm của Long Vương đời thứ nhất. Kỳ thực số lượng dân cư Long tộc và người của những bộ tộc khác đều không hơn nhau là mấy, không phải nhiều nhất cũng không phải ít nhất, tuy so với người khác cường đại hơn, nhưng trước sau lại sinh sống ở trong cực hải không muốn giao tiếp với người khác. Long Vương đời thứ nhất trước khi quy mô tấn công Thú Thế qua đời, Long Vương đời kế tiếp liền tự nhiên mang theo người Long tộc tới địa phương yên ổn sinh sống. Đừng nhìn thấy hình rồng của Đế Ngao lúc trước không lớn, nhưng đó chỉ là hình thái thú hình thứ hai thôi. Đây cũng là trạng thái mà Thú tộc nguyên thủy có được, chỉ là theo thời gian trôi qua các thú nhân tiến hóa, hình thái thứ hai đã biến mất mà thôi. Hình rồng của giống đực thành niên của Long tộc ít nhất dài khoảng 100 mét, hoàn toàn không thích hợp sinh sống ở những địa phương có rừng cây rậm rạp, cho dù bọn họ rất ít dùng hình thú để đi săn và sinh hoạt cũng vậy, đây chỉ là vấn đề thói quen mà thôi. Cho nên dệt vải in nhuộm gì đó người Long tộc đã sớm không hiếm lạ, Long Vương đương nhiên không có để bủn xỉn. Huống chi mỗi năm tổ chức họp chợ ở tường vây hắn đều có thể nghe được có người tới báo cáo tình hình phát triển của những bộ tộc khác như thế nào. Hắn đã sớm biết tộc Dực Hổ xuất hiện vải bông và vải dệt có nhuộm màu sắc. Không nghĩ nhiều như Long Vương, Đinh Tiếu nghe thấy Long Vương đồng ý, lập tức trở nên hưng phấn. Sau đó cũng không lựa chọn thứ gì khác nữa, chỉ nói muốn 100 cân hạt giống lúa gạo và 50 cân hạt giống dưa xanh. Những thứ này đều là đồ vật bình thường nhất ở Long tộc, nhưng đối với Đinh Tiếu mà nói lại rất là trân quý. Sao chép một quyển tàn thư gần 50 trang hết ba ngày, sau khi làm xong, cả người Đinh Tiếu đều mệt đến không chịu được. Lúc này cậu đang nằm ngửa trên giường lớn, dưới thân là chiếu trúc, bên cạnh có nước ô mai Đại Vu đặc chết, nếu eo không đau, cổ tay không mỏi, cổ không cứng thì đây nhất định là sự hưởng thụ của thần tiên! "Khôn, ngày mai chúng ta liền về nhà thôi." Trở mình bò lên trên đùi Khôn, Đinh Tiếu ngẩng đầu lên, hoàn toàn là một trạng thái lười biếng. Mấy ngày này, mỗi tiếng nói mỗi hành động của Tiếu Tiếu đều khiến Khôn ca tâm động không thôi. Ngay từ đầu hắn chỉ nghĩ hơn 10 không này nọ gì kia, cho nên muốn đến hoảng. Sau đó Đại Vu cố ý gọi hắn tới đơn độc giảng giải một chút tác dụng sau khi sử dụng long duệ quả. Trong lúc thân thể bán thú nhân được cải tạo yêu cầu chú ý những hạng mục gì, làm sao để phán đoán có thai hay không, hắn lúc này mới rõ ràng, thì ra sau khi ăn vào long duệ quả, trên người bán thú nhân sẽ tự động tản mát ra một loại hơi thở khiến bạn lữ thập phần hưởng thụ. Kỳ thực gia tăng cuộc sống phu phu gì đó cũng là một phần của cải tạo. Nghe thấy với thể chất của Tiếu Tiếu khi sinh hài tử có khả năng cần phải mổ một đao trên bụng, lập tức trở nên khẩn trương, chính xác mà nói là trên người tản ra một cỗ hàn khí, khiến Đại Vu hoảng sợ. Tận đến khi y nói có thể có khả năng như vậy, cũng không nhất định sẽ như vậy, cho dù là mổ bụng cũng hoàn toàn không có gì nguy hiểm, Khôn mới hơi thả lỏng một chút. Kỳ thực hắn có chút hối hận, hắn thật sự không nghĩ tới, có ấu tể thì phải mổ bụng a! Cho nên mặc dù rất khó nhịn, trong dịch quán chỉ có hai người bọn họ, mấy ngày nay Khôn cũng không có làm gì. Nhưng thật ra Đinh Tiếu cảm thấy khó chịu trêu chọc hắn hai lần, cuối cùng được hầu hạ thoải mái rồi ngủ. Khôn ca vẫn là vì việc "mổ bụng" mà tự rối rắm. Hôm nay lại một lần nữa bị thần thái của Tiếu Tiếu hấp dẫn, Khôn ca bất đắc dĩ mà sờ sờ khuôn mặt bạn lữ: "Được, ngày mai chúng ta liền về nhà, Quảng thúc đã chuẩn bị xong hạt giống." Cũng không thể cứ nhịn mãi thế này được? Làm sao bây giờ mới được đây? Thấy Khôn nhăn mày, Đinh Tiếu vươn tay xoa xoa: "Làm sao lại nhíu mày? Không phải em đều viết xong rồi sao, trong sách này toàn là thứ tốt, về sau chúng ta sẽ có quần áo càng tốt hơn để mặc, nói không chừng chờ con của chúng ta được sinh ra, là có thể mặc vào quần áo tơ lụa tự chúng ta dệt thành cũng nên." Khôn do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay nói thật: "Tiếu Tiếu, ta muốn đi hỏi Đại Vu, có biện pháp nào để làm em sẽ không sinh ấu tể hay không." Đinh Tiếu hoàn toàn không phản ứng lại được Khôn đây là có ý gì: "A? Ngoạn ý gì vậy?" Khôn cho rằng Tiếu Tiếu thật vất vả mới có thể có ấu tể không muốn mất đi cơ hội này, hắn lập tức thuật lại một lần nữa những lời của Đại Vu. Đinh Tiếu nghe xong hồi lâu không nói chuyện, nói cậu không sợ sao? Sao có thể chứ. Dưới loại điều kiện chữa bệnh như hiện tại, cho dù kỹ thuật chữa bệnh của Long tộc cao hơn các bộ tộc khác rất nhiều, cũng không có đồ vật gì đó như phòng giải phẫu vô khuẩn. Mặc dù là ở xã hội hiện đại, thai phụ xảy ra nguy hiểm trên bàn mổ cũng còn có. Nhưng cậu cũng biết thế giới này đã sớm không còn bộ dáng lúc trước, những loại sự việc huyễn hoặc không khoa học đã không còn là những việc không có khả năng xảy ra. Đại Vu nói được chắc chắn như vậy, cậu vì sao lại không chắc chắn chứ? Huống chi người ta nói còn không phải nhất định phải mổ bụng. "Gần đây anh cứ luôn nhất định không này nọ là vì chuyện này sao? Em cũng không biết phải nói gì với anh mới được. Đã như vậy, liền thuận theo tự nhiên đi. Đại Vu đều đã nói, không có nguy hiểm. Anh xem Long tộc nhiều người như vậy, nếu sinh hài tử liền bị chết, vậy còn dư lại được bao nhiêu người chứ?" Khôn vẫn nhíu mày như cũ: "Nhưng mà em không giống như bọn họ." Đinh Tiếu cười nói: "Đương nhiên! Vạn nhất em sinh chính là tiểu dực hổ, vậy chắc chắn không cần mổ bụng, tiểu cảnh hổ mới sinh nhỏ xíu hà." Đây chính là cậu tận mắt nhìn thấy qua. Nghĩ tới tiểu ấu tể giống đực mới sinh ra nhỏ như nào, sắc mặt Khôn hòa hoãn không ít: "Ấu tể không quan trọng bằng em." Vì lời nói chính là lời nói thật, Đinh Tiếu mới ngọt ngào trong lòng: "Biết rồi, nhưng mà đừng lo lắng suông nữa, thật vất vả mới có được cơ hội, anh nói không cần liền từ bỏ sao? Hơn nữa, cũng không phải anh nói có liền có." Nhưng nghĩ tới mổ bụng gì đó vẫn là dựng tóc gáy. "Đại Vu nói, mấy năm nay chúng ta không thể tùy tiện chạy loạn." "Dù sao cũng tìm được Long tộc, thời gian sau này còn dài, những chỗ khác có thể từ từ rồi đi, hơn nữa mấy năm nay cũng đủ mệt, em cũng muốn an an tĩnh tĩnh ở nhà nghỉ ngơi mấy năm. Trong cuốn sách này ghi lại cách nuôi tằm kéo tơ dệt lụa, em còn sợ ba bốn năm cũng chưa làm ra được ấy chứ." Sau khi nói xong, Đinh Tiếu duỗi tay ôm eo Khôn: "Còn nữa, về sau có việc gì thì phải nói thẳng, không được giấu ở trong lòng." Khôn nghiêm túc gật gật đầu: "Ừ, ta đây hôm nay liền không bị nghẹn." Vì thế Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy, bản thân kỳ thực chính là tự bê gạch đập vào chân. Trả lại tàn thư, cũng đem cách làm các món tôm giao cho Đại Vu, Đinh Tiếu dưới sự "hộ tống" của Quảng và Tung, lại một lần nữa đi tới lối ra long hương. Đinh Tiếu cười hỏi: "Quảng thúc thúc, chúng cháu còn phải uống thuốc không?" Tiếp xúc nhiều ngày như vậy, Quảng đã biết tính tình Đinh Tiếu, cũng sẽ không cho rằng tiểu tử này đang nói móc mình: "Nếu chau muốn uống, trên người ta vẫn mang theo mấy viên." Đinh Tiếu bĩu môi: "Chỉ đùa một chút làm sao như vậy nghiêm túc, thật không thú vị." Quảng cười: "Tiểu tử ngốc, mấy viên này là muốn tặng cho cháu, Đại Vu nói lần tiếp theo cháu tới có thể sẽ mang mấy người bạn tộc Thiên Ngư, trước khi tiến vào, cháu phải đem cái này cho bọn họ uống vào, cái này không có bất cứ ảnh hưởng gì tới long duệ quả." Thì ra là màu đỏ tím! Đinh Tiếu lập tức tiếp nhận một cái hộp nhỏ bằng gỗ có khắc hoa văn Quảng đưa cho: "Đây là...gỗ cổ trầm sao!" (Gỗ âm trầm) Quảng rõ ràng không hiểu Đinh Tiếu có cái gì mà kinh ngạc: "Cái hộp này đựng dược đậy kín sẽ không thối rữa. Nhưng cháu đừng đặt nó ở nơi quá ẩm ướt và có ánh nắng trực tiếp chiếu vào." Đinh Tiếu liên tục gật đầu: "Đó là tự nhiên ạ!" Đồ vật tốt như vậy, mình nhất định sẽ cất thật cẩn thận. Cái hộp này có thể đáng giá hơn dược nhiều, tuy ngày thường không có tác dụng gì, nhưng cậu là người đã từng sinh sống ở cái niên đại kia, ngoạn ý này rất quý! Vì thế dọc theo đường đi, Đinh Tiếu vẫn luôn tươi cười đầy mặt, ngồi ở trên lưng hắc lão hổ nhà mình, bên người đi theo chính là con trai báo tuyết. Tay cầm sách, bên người để thóc giống và hạt giống dưa xanh, hai cái hộp ngọc để hai trái long duệ quả, đầy đủ mọi thứ thật là giống như phú hào! "Khôn, anh nói có thể có người đánh cướp hay không!" Khôn không rõ nguyên do: "Đánh cướp?" Tha thứ hắn vô tri, người Thú Thế còn chưa có ai nghĩ tới làm loại sự tình này. o(╯□╰)o Đinh Tiếu "Hắc hắc hắc" mà nằm sấp trên lưng hắc lão hổ nhà mình. "Nói đùa thôi, em chỉ là đang suy nghĩ, kỳ thật người Long tộc cũng khá tốt, đi ra đều để chúng ta tự mình đi." Nếu không phải thật sự coi mình trở thành tộc nhân, dựa theo quy củ khi vào phải uống thuốc, thì khi đi ra ngoài như thế nào cũng phải có người trông giữ mới đúng. Khôn nghe xong cũng gật gật cái đầu hổ lớn nói: "Ừ, nhưng mà ở nhà vẫn tốt hơn." Đinh Tiếu thở dài một hơi: "Đúng vậy! Vậy đi nhanh đi, em không thích ở lâu trong cái động tối tăm này, cũng đừng nghỉ ngơi, chạy nhanh ra ngoài thôi." Cho dù ở long hương ăn no uống đủ, nhưng cũng không bằng nhà của mình!