Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
Chương 220 : Tiệc ra mắt
Đinh Tiếu hỏi Long Vương một vấn đề rất thực tế: "Ngài đem những thứ này đều nói cho ta, không sợ ta nói cho Đại Vu sao?"
Long Vương nhìn cậu một cái, rồi sau đó bình tĩnh trả lời: "Ta biết ngươi vẫn rất muốn trở lại tộc Dực Hổ."
"Ách......" Đậu xanh rau má, thống khoái thả chúng ta đi như vậy kỳ thực cũng đã tính kế phải không? Ta coi ngài trở thành một tên ngốc ngây thơ chỉ muốn cưới được vợ quả nhiên là ta sai, ta không nên coi ngài là kẻ ngốc!
"Đúng vậy, nhưng là ngài cũng không thể vẫn luôn tiếp tục như này nữa đi? Nếu là 10 năm còn chưa xuất hiện người thừa kế Đại Vu...điều này...." chỉ sợ sẽ không quá dễ chịu nhỉ? Nếu là trời cao đất rộng còn không sao, cậu biết rõ ở thời điểm hình thú, thú nhân phi thường chán ghét ở tại trong phòng.
Long Vương gật đầu: "Ừm. Cho nên ngươi tùy tiện làm một ít đồ ăn ngon, ta ăn xong liền nói khỏi là được."
Cứu mạng! Đây đều là người nào chứ! Nội tâm rít gào rất nhiều, cậu cũng không thể không lập tức đáp ứng. Ở trước mặt người lùn sao dám không cúi đầu, này CMN là Vương nha! Nhưng không thể dễ bắt nạt như Kinh Ly đại thúc được.
"Nếu chỉ có như vậy...ta còn có thể rất dễ thực hiện."
Đương nhiên Long Vương sẽ không có không yêu cầu như vậy: "Ta nghe nói ngươi rất biết làm đồ ăn, ngay cả cái hoa cải dầu cũng có thể làm thành món ăn, hay là làm nhiều một chút, để Mặc....khụ, để Đại Vu cũng nếm thử, còn bạn lữ của ngươi, coi như là vì các ngươi làm tiệc ra mắt.
Than bùn! Tiệc ra mắt của chúng ta còn phải tự mình làm, có thể bị ai như vậy hay không!!!
"Vậy....Đại Vu có đặc biệt thích ăn thứ gì hay không?" Tuy trong lòng không ngăn được mà muốn đi phun tào, nhưng đồng chí Đinh Tiếu vẫn hiểu rõ có việc cần nhờ là phải như thế nào. Làm cho Vương vui vẻ, Đại Vu vui vẻ, về sau mình và Khôn cũng có lợi, dù sao nếu thực sự có, còn phải tới nơi này sinh.("ヘ`;)
Quả nhiên, Vương vừa lòng mà nheo lại đôi mắt: "Mặc không kén ăn, cái gì cũng ăn, nhưng thích nhất là ăn tôm. Ngươi cần thứ gì cứ nói với Tung là được, bọn họ sẽ lấy tới cho ngươi."
Thích ăn tôm à, vậy thì dễ làm rồi, nhẹ nhàng liền làm ra mấy loại! Chỉ là cùng một con rồng to như vậy ăn cơm, miệng còn lớn hơn nửa người mình, áp lực rất lớn!
"Vậy ngài cũng không thể cứ như vậy ăn cơm với Đại Vu đi?"
Long Vương do dự một chút, cuối cùng gật đầu: "Vậy ngươi tùy tiện làm một cái gì đó trước. Nhưng mà bữa tối vẫn là phải làm nhiều."
Đinh Tiếu đầy đầu hắc tuyến: "Ta đây liền đi làm."
Uống vào bát canh thất thảo Đinh Tiếu "tỉ mỉ" chế tác, Long Vương rốt cuộc xem như có thể khôi phục hình người.
Đại Vu nhìn thấy tình huống này rất là ngạc nhiên: "Đinh Tiếu, cái này của ngươi là dược liệu gì vậy? Sao lại hữu hiệu như vậy?"
Đinh Tiếu khóe miệng hơi hơi run rẩy: "Kỳ thật Vương chính là có tâm hoả, ta dùng chính là bảy loại thảo trừ hoả, lúc còn tươi ngao thành nước thuốc, là hạ hỏa nhất, hơn nữa hương vị cực kỳ đắng, đầu lưỡi bị kích thích, cũng có thể khiến Vương thay đổi tâm tình, đại khái là vừa khéo đi."
Đại Vu à Đại Vu, ta thây ngươi bộ dáng khôn khéo như vậy, sao có thể không nhìn thấu nội tâm của Long Vương chứ! Quả nhiên vẫn là do mình quá ngây thơ rồi sao!
Khi Đinh Tiếu nói cho mình những thảo dược này là gì, Đại Vu mới phát hiện đây đúng là đồ vật rất bình thường, tùy tiện hái bên lề đường là có. Chẳng lẽ phương thuốc bọn họ kê cho Vương đều quá tốt? Dùng tay chấm chấm nước thuốc đưa lên miệng nếm thử một chút. Ách....có lẽ đúng là do bị đắng mà biến trở lại đi? Đế Ngao này từ nhỏ đã sợ nhất là đắng, sao mình lại không nghĩ ra phải dùng thứ hắn không thích nhất để kích thích hắn một chút nhỉ?
Nhìn biểu tình vô cùng nghiêm túc của Đại Vu, Đinh Tiếu yên lặng ai thán cho tương lai của vị đồng nam anh tuấn này, nhìn cái khổ người còn lớn hơn cả Khôn một vòng kia của Long Vương, tiền đồ của Đại Vu thật kham ưu mà!
"Buổi tối ta làm một bữa mời ngài và Vương, Vương nói ngài thích ăn nhất là tôm, có cách chế biến gì đặc biệt thích hay không?"
Nghe được ăn tôm, lại nhớ tới ba người Quảng bọn họ từng tỏ nhỏ thì thầm qua tay nghề của Đinh Tiếu có bao nhiêu giỏi, Đại Vu lập tức chờ mong. Ở long hương này, việc khiến y cảm thấy cuộc sống thú vị chính là ăn: "Chỉ cần là tôm, như thế nào đều được. Ngày thường người ở vương đô trực tiếp dùng nước trắng nấu tặng cho ta, ta cũng tự mình nướng qua, không biết các ngươi có cách làm gì mới hay không."
Nhắc đến ăn, Đinh Tiếu lập tức có đề tài: "Làm tôm có rất nhiều cách, cách ngài nói đó là tôm luộc, kỳ thực đó là cách có thể làm ra vị tôm thơm ngon nhất, ta và Khôn nhà ta đều thích ăn như vậy. Nhưng mà còn có tôm hấp muối, tôm chao dầu, phỉ thúy tôm cầu, tôm nõn rau hẹ, tôm nõn trộn rau, canh tôm trứng, tôm nướng tỏi v.v rất nhiều loại! Phối hợp với những thứ khác nhau liền có cách ăn khác nhau."
Nghe Đinh Tiếu liên tiếp nói ra nhiều cách ăn tôm như vậy, Đại Vu có một loại cảm giác nước miếng liền sắp tràn lan: " Ngươi biết thật đúng là nhiều."
Đinh Tiếu hơi hơi khoe khoang một chút: "Còn tạm đi, đều là do tới đây 10 năm nhàn rỗi không có gì làm nghĩ ra, bình thường ở nhà ta thích nhất là nghiên cứu ra món ăn mới, hơn nữa ngài cũng biết ta vốn dĩ không phải người ở Thú Thế, ở quê ta chính là có rất nhiều loại mỹ vị, ta đây mới chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi."
"Chín trâu mất một sợi lông?" Đại Vu hơi có chút không hiểu.
Đinh Tiếu lập tức giải thích: "Chính là giống như lấy một cọng lông trên người chín con trâu, để miêu tả là ít đến nỗi không đáng nhắc tới."
Đại Vu nghe xong lập tức cười: "Nếu như vậy, liền làm cả đi."
Vì thế biểu tình Tiếu Tiếu, lập tức cứng đờ, hai người các ngươi thật đúng là tuyệt phối!!!! Tuyệt phối a!!!!!
Buổi tối bốn người "ăn liên hoan" đầy đủ các món. Tuy Đế Ngao nói là để Đinh Tiếu làm rất nhiều món ăn ngon, đó cũng chỉ là nghe Quảng bọn họ thì thầm nói đứa nhỏ này lợi hại như thế nào, lúc trước mua tương thịt nướng đều là xuất từ tay cậu blah blah, khiến hắn khó tránh khỏi nổi lên tính tò mò. Hơn nữa hắn biết Mạc thích ăn đồ ăn mỹ vị mới nhất nên mới có thể yêu cầu như vậy. Hắn cũng không có khả năng thật sự để Đinh Tiếu làm hết một mình, trong vương điện vẫn là có đầu bếp chuyên môn.
Đinh Tiếu phát hiện, người Long tộc nấu ăn thật sự đủ dũng cảm. Cũng không phải là đồ đựng thức ăn lớn nhỏ thế nào mà là cách làm đồ ăn đều thực thô cuồng thực dũng cảm.
Liền nói món thịt bò nướng này đi, độ dày lát thịt đại khái chỉ bằng một đốt ngón tay, hơn nữa từng mảnh cũng không nhỏ, liền dùng một đôi đũa lớn như vậy gắp, trực tiếp cho vào trong miệng. Khôn lại thích loại cảm giác này, cắn một miếng thịt bò, thật là cảm thấy hương vị không tồi, có một loại mùi tỏi đặc thù, còn có một chút vị chua ngọt của trái cây. Quan trọng nhất chính là miếng thịt bò này chỉ chín sáu phần, đúng là loại mình yêu thích nhất: "Tiếu Tiếu, món này không tồi."
Đinh Tiếu cũng cắn một ngụm, sau đó không nhịn được thán phục: "Thật đúng là ngon!" Khen khen thì được rồi, còn làm như thế nào thì mình hoàn toàn không cần xen miệng vào hỏi. Điều này Đinh Tiếu vẫn rất thức thời. Dù sao lão hổ nhà mình thích liền vạn sự đại cát, cậu vẫn thích loại chín phần chín hơn là loại nửa sống nửa chín này.
Đại Vu lúc này hoàn toàn đều không có tâm tình đi xem ba người khác trên bàn có bộ dạng gì, y không nghĩ tới Đinh Tiếu thật sự trong một buổi trưa liền đem tất cả các món tôm đều làm ra, hơn nữa chỉ nhiều chứ không ít. Canh trứng tôm nõn này thật quá ngon, trứng hoạt nộn tôm thơm ngon lại có mùi thơm của nấm hương. Nếu là buổi sáng mỗi ngày đều có thể ăn một phần món này, vậy thật là một ngày mỹ diệu!
Còn có tôm nướng tỏi này nữa, không nghĩ tới tỏi và tôm đặt chung với nhau còn phù hợp như vậy. Tôm hấp muối cũng không tồi, nghe Đinh Tiếu nói là dùng muối nấu ra, còn tưởng sẽ thực mặn, kết quả là độ mặn vừa phải, quan trọng nhất chính là thịt tôm thập phần co dãn, còn có một loại mùi hương đặc thù. Phỉ thúy tôm cầu này nghe thôi đã thấy hấp dẫn, nhìn qua lại thật xinh đẹp. Màu xanh lục của rau xanh cùng màu hồng phấn của tôm bóc vỏ kết hợp với nhau, vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại ngon lành.
Kỳ thật khiến Đại Vu ngạc nhiên chính là Đinh Tiếu cố ý chỉ cho y cách làm "một con tôm ba cách ăn", bốn con tôm lớn này mỗi một con đều có dài tới hai gang tay. Phần đuôi và vỏ tôm nhúng qua lớp bột mì, tạc đến khi xốp giòn, chấm muối tiêu Đinh Tiếu đặc chế, mới mẻ vô cùng. Nói thật, Đại Vu vẫn luôn không thích ăn vỏ tôm, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên biết được cách ăn vỏ tôm ngon. Đương nhiên đầu tôm cũng có cách làm khác. Đinh Tiếu đem thịt đầu tôm và thịt đùi gà băm nhuyễn trộn chung với nhau, ngoài muối ra không cho thêm gia vị nào hết, sau đó một lần nữa lại cho vào vỏ đầu tôm, cho vào nồi hấp chín, cuối cùng xối lên nước canh chân tôm, trăm phần trăm tôm tươi đầy miệng. Thịt tôm cũng lấy riêng ra, bốn con tôm này thịt của mỗi một con đều có cách làm khác nhau, chiên xào nướng tạc bốn loại đầy đủ hết. Hơn nữa là các vị chua cay mặn ngọt khác nhau, thật là ngon đến mức y sắp quên mất tên của Vương là gì rồi.
Nhìn thấy Mặc ăn vui vẻ như vậy, tâm tình Đế Ngao cũng khá tốt, thật vất vả mới có thể lấy hình người xuất hiện trước mặt mọi người, lại còn có thể cùng Mặc Mặc ở bên nhau ăn cơm chiều, còn có thể nhìn thấy Mặc Mặc ăn đến vui vẻ như vậy, hôm nay quả nhiên là một ngày lành. Tiểu gia hỏa Đinh Tiếu này cũng không thể không có công. Ừm, vẫn là cho cậu ta một vài thứ tốt, nhưng cậu ta biết làm mỹ thực như vậy, nếu về sau có thể lưu lại long hương thì quá tốt.
"Đinh Tiếu, tay nghề nấu ăn này của ngươi là học từ người nào vậy?"
Đinh Tiếu đang ở đằng kia cẩn thận mà nhấm nháp một tô canh bí đao cùng Khôn, ý đồ nghiên cứu ra canh bí đao này rốt cuộc là làm sao lại mỹ vị như vậy. Đột nhiên nghe thấy cái vấn đề này, cậu sửng sốt một chút: "A? Cái này à, tự minh nghĩ ra, ta bình thường khi ở nhà cũng hay mân mê tìm chút đồ ăn ngon để giết thời gian. Nếu ngài thích, ta có thể đem cách làm những món này viết ra, đến lúc đó dựa theo trình tự làm là được." Dù sao các ngươi cũng sẽ không ra ngoài mở cửa hàng, hơn nữa, ở bên ngoài ta cũng sẽ không đem những thứ này cho người không liên quan ăn.
Nghe được Đinh Tiếu khẳng khái hào phóng như vậy, đầu tiên ánh mắt của Đế Ngao sáng lên, rồi sau đó đột nhiên ý thức được một vấn đề: "Ngươi biết chữ?"
Đinh Tiếu hận không thể nhổ cho mình hai bãi nước bọt, ai bảo ngươi nói năng không suy nghĩ! Ai bảo ngươi thích nói bừa!
"A, ta ở thôn Thiên Hà tộc Dực Hổ là đồ đệ của hiến tế, cùng nàng học y thuật, cũng phải học chữ."
"Thì ra là thế, nói như vậy cũng đúng, nhưng mà ta sẽ không để người viết không công. Tính cả khối ngọc phỉ thúy hình rồng lúc trước, ngươi có thể tới nhà kho của bổn vương tìm mấy món đồ để trao đổi."
Sự tình liên quan tới đồ ăn ngon gì đó, lực chú ý của Đại Vu cũng bị hấp dẫn lại đây. Nghe được Vương nói như vậy, lại thấy Đinh Tiếu có chút ngốc lăng mà muốn từ chối, y chạy nhanh nói xen vào: "Nhà kho của Vương chẳng những có các loại đá quý mỹ lệ và khoáng thạch trân quý, mà còn có không ít sách cổ, đều là thứ tốt bên ngoài tìm không thấy."
Cái gì?!! Vốn dĩ nguyên nhân Đinh Tiếu từ chối cũng chính là cảm thấy châu báu ngọc thạch gì đó không có giá trị, còn không bằng lấy mấy bao hạt giống, mà nếu cậu cùng Vương muốn hạt giống hình như cũng không tốt lắm, vốn dĩ đã tính toán đi trao đổi với Quảng bọn họ, nhưng nếu có sách cổ thì....vậy quá tốt! Nói không chừng bản thân có thể nhìn thấy một ít ký lục khó lượng ấy chứ!
"Hai chúng tôi xin tuân lệnh!"
Đại Vu nghe xong, lập tức cười tủm tỉm mà cúi đầu, tiếp tục ăn mỹ vị trước mặt y. Nhưng y còn không quên thanh chủy thủ sắt trong ngực Đinh Tiếu, tuy tay nghề đúng là không tinh xảo nhẵn nhụi bằng người Long tộc bọn họ chế tác, nhưng đó dù sao cũng là thiết khí. Làm thế nào chế tác binh khí bằng sắt chính là bọn họ học trong sách cổ, khi đó Thú Thế căn bản không có bất cứ một bộ tộc nào biết được điều này. Hiện tại thiếu niên này trong tay có thiết khí, xem ra có lẽ có liên quan tới thế giới của cậu ta. Việc thú vị như vậy, y sao có thể không muốn tìm tòi nghiên cứu một chút chứ. Mấy quyển sách cổ mà thôi, nếu Đinh Tiếu coi trọng, tự mình sao một bản là được rồi. Huống chi những thứ quan trọng nhất, căn bản là không ở nhà kho. Y chính là đoán rằng Đinh Tiếu và Khôn sẽ không có hứng thú đối với những thứ khác mà thôi.
Cho nên nói Đại Vu gì đó, kỳ thật cũng không đáng để đồng tình. ╭(╯^╰)╮
Truyện khác cùng thể loại
430 chương
22 chương
81 chương
11 chương
27 chương
57 chương
108 chương
126 chương