Tiếu Tiếu nằm úp lên giường gỗ lớn của mình, đỉnh đầu có đèn pin, mép giường có bếp lò nhỏ, trên eo có bàn tay to không nặng không nhẹ xoa bóp.
Mệt mỏi cả người được Khôn mát xa thoải mái không ít: "Không ngờ tay nghề mát xa của anh cũng được đấy." Cằm tựa vào gối đầu da thú, Đinh Tiếu một bên bị ấn đến nhũn cả người, một bên thoải mái nói.
Cái này kêu ấn sờ? Cũng đúng, còn không phải là một bên ấn một bên sờ sao: "Tiếu Tiếu cảm thấy tốt là được, chân cũng rất mỏi sao?"
Đinh Tiếu "ừm" một tiếng: "Không biết có phải do thiếu ngủ hay không, xương cốt cả ngày hôm nay đều mỏi, thôi, anh đừng ấn nữa, có lẽ một lát nữa ngủ là hết."
Khôn sao có thể buông tay sớm như vậy, loại việc vừa làm bạn lữ thoải mái, lại vừa khiến bản thân hưởng thụ như này hắn rất là vui lòng: "Em ngủ trước đi, không phải mệt sao, ta cũng không mệt, có lạnh không?"
"Không lạnh." Đã có người tự nguyện như vậy bản thân tội gì mà không vui sướng hưởng thụ chứ. Nhưng cậu đột nhiên nhớ tới một việc tối hôm trước: "Khôn, sao tối hôm trước anh lại đi cùng nhóm người Thư Hòa?" Nói thật, chỉ cần là người bình thường, tình huống như vậy hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ có một chút mất tự nhiên. Huống chi Đinh Tiếu lại không phải một người thích giữ trong lòng, cậu nhìn vào tình cảm của ba ba, biết nếu giữa người yêu với nhau có vấn đề phải thẳng thắn nói rõ ràng. Cứ nghi ngờ nhau không hỏi ra miệng là kiêng kị lớn nhất. Hơn nữa cậu tin Khôn tự có dụng ý của hắn.
Khôn bình tĩnh trả lời: "Ta đặt xong đầu hủ thực thú muốn đi tìm em, kết quả bị bọn họ thấy, các nàng nói có chuyện của em muốn nói với ta, ta liền đi qua. Ta muốn biết bọn họ nói em làm sao, sau đó mới có thể để cho bọn họ sau này không dám nói lại nữa. Hơn nữa bọn họ cùng nhau tới tìm ta nói, ta cũng có thể một lần giải quyết hết. Ta không thích bọn họ nghị luận sau lưng về em, cho nên nhất định phải tìm cơ hội nói rõ ràng với bọn họ, vừa có cơ hội nên ta liền đi."
Câu trả lời không khác mấy với dự đoán của mình, nhưng Đinh Tiếu vẫn rất hiếu kỳ: "Vậy anh nói gì với bọn họ?"
Khôn nhíu lông mày: "Chưa nói được gì, bọn họ thực phiền, mỗi người một câu đều là những lời đáng ghét, kỳ thực ta chỉ muốn nói với bọn họ rằng bọn họ thực phiền, kết quả chưa nói được đã nhìn thấy em nói chuyện với Hôi Hổ, ta biết hắn thích em, cho nên rất sốt ruột, liền đi qua."
Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Ý của anh là ngày hôm qua muốn giải quyết một lần nhưng em lại nói một đống lớn?" Mình...mình có phải nói nhiều rồi không? Nếu để Khôn nói có phải là tốt hơn không? Hình như có chút đoạt sân khấu thì phải.
Khôn cúi người nghiêng đầu hôn lên gương mặt Tiếu Tiếu một cái: "Tiếu Tiếu nói rất tốt, rất lợi hại, ta rất tự hào."
Tự hào cái rắm! Anh cảm thấy bọn họ gặp khó khăn phức tạp thì em sẽ không thấy phiền sao? Nhưng mà thôi, giải quyết hết là được rồi. Hơn nữa loại cảm giác bản thân làm chủ này khá là không tệ~!
"Anh nói về sau bọn họ còn đi quấy rối nữa không?"
Thật ra với những người khác cậu cũng không để trong mắt, nhưng còn Thư Hòa hình như không có khả năng như vậy đã hoàn toàn biến mất đâu.
"Ta sẽ không để người khác tới quấy rầy chúng ta." Vẻ mặt Khôn đầy kiên quyết, sau đó trong lòng yên lặng tính kế, chỉ khi giống cái tìm được một nửa mới có thể hoàn toàn dừng lại. Phải làm sao bây giờ nhỉ?
Bầu không khí năm mới nhanh chóng giảm nhiệt, dù sao nơi này cũng không có khái niệm mùng 1 hay 15, cho nên bắt đầu từ ngày mùng 2, mỗi nhà lại khôi phục trạng thái sinh hoạt bình thường.
Ngày mùng 3, Kinh và Lục Hi từ sáng sớm đã chạy tới tìm Đinh Tiếu, nhìn thấy chỉ có một mình Quỳnh thúc thúc ở nhà, lập tức lộ ra biểu tình thực vui vẻ.
Đinh Tiếu thực không hiểu: "Biểu tình của các ngươi là có ý gì? Tìm ai sao?"
Lục Hi đóng lại cửa phòng Tiếu Tiếu, chính trực trả lời: "Chúng ta nhìn xem Khôn có ở đây không, nếu hắn có ở đây chúng ta liền không thể ở lâu với ngươi."
"Làm gì coi hắn bá đạo như vậy, tuy rằng...ách...tuy rằng có đôi khi hắn không thích nói nhiều, nhưng hắn đối với mọi người đều rất tốt mà." Đinh Tiếu vì Khôn "giải oan", nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu xuất phát từ lập trường của bạn tốt, chỉ cần có Khôn, bọn họ liền không thể ngốc lâu cùng nhau. Mỗi một lần hai người bọn họ cùng Liên Chi tới, đều là thừa dịp Khôn đi tuần tra hoặc săn thú mới xuất hiện. Sao trước kia mình không nhận ra nhỉ?
Kinh tiến tới bên cạnh bếp lò đem hỏa mộc đốt lên: "Dù sao từ hôm tế điển tân niên, ta liền thấy Liên Chi nói rất có lý, Khôn thật là không có gì hiếm lạ, mệt ta trước kia còn thích qua hắn...ách...Tiếu Tiếu, ta không có ý gì, ta trước kia...không đúng, ta đã sớm không thích hắn! Ta tuyệt đối tuyệt đối không có ý gì với Khôn, ngươi phải tin ta!"
Nhìn vẻ mặt rối rắm của Kinh, Tiếu Tiếu nhịn không được bật cười: "Ngươi cho rằng ta không biết trước kia ngươi thích Khôn sao? Khi ta còn chưa gặp Khôn, ấn tượng về hắn đều là nghe được từ miệng ngươi. Ngươi nếu không thích hắn, làm gì cứ nói về hắn nha. Lại nói, ngươi hiện tại cùng Mộc Ngõa ân ái như vậy, ta làm gì còn phải lo lắng ngươi có ý gì với Khôn chứ."
Kinh nghe xong mặt đỏ bừng, nhưng cũng thở dài một hơi: "Quả nhiên vẫn là Tiếu Tiếu hiểu lý lẽ nhất, nếu đổi là những người khác, nói không chừng sẽ rất giận ta."
Lục Hi liếc mắt nhìn y: "Những người khác kia bao gồm cả ta?"
Kinh lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không có! Ai nha, hai người các ngươi đừng có chèn ép ta mãi!"
Hai bán thú nhân ấu tể không phúc hậu cùng nhau bật cười: "Ta đi lấy dưa mật cho các ngươi, đợi một lát nhé." Nói xong Đinh Tiếu chạy vào bếp, bưng một mâm màu tím còn thêm một bình trà hoa lài.
Nhìn thấy đồ ăn, người thứ nhất nếm thử là Kinh, y dùng đôi đũa bên cạnh gắp một miếng cho vào miệng, nhai một hồi sau lập tức mở to hai mắt nhìn: "Cái này thực ngon nha! Đây là dưa tím sao? Nhưng sao lại ngọt như vậy?"
Lục Hi cũng lập tức nếm một miếng: "Đúng nha! Giống như mứt trái cây vậy, cho đường sao?" Không có vị giòn của dưa tím như thường ngày vẫn ăn, nhưng vị vẫn không tồi, quan trọng là vị ngọt từ trong ra ngoài, phối hợp với mùi thơm của dưa tím, thật sự là ngon vô cùng.
Đinh Tiếu uống một ngụm trà rồi trả lời: "Cái này a, là đêm qua ta làm, đem dưa tím rửa sạch cắt thành lát, sau đó bôi mật ong lên trên, đậy vung lại để một đêm, thế là xong. Trước kia ở quê ta cũng dùng loại phương pháp này để ướp táo và lê, cho nên mới lấy dưa tím làm thử."
Lục Hi và Kinh cùng nhau giơ ngón tay cái lên: "Tiếu Tiếu thực lợi hại!"
Ba người vừa ăn vừa uống, vừa đùa vừa cười, nói đến hành vi của Thư Hòa và mấy người kia tối hôm 30, Kinh chậc chậc cảm thán: "Lần đầu tiên ta thấy có người khiến cho Thư Hòa một câu cũng không nói nên lời, lúc ấy nếu không phải không khí không đúng, ta chắc chắn sẽ cười to."
Lục Hi gật đầu: "Lần này nàng thực mất mặt, vừa nghĩ tới sắc mặt của nàng lúc ấy, thật sự là quá đã! Tên lỗ mãng Hôi Hổ kia thì không nói làm gì, nhưng 7 người còn lại kia thật đúng là không hết chuyện. Đặc biệt là Bách Hương, từ ngày hôm qua đã bàn tán với rất nhiều người, nói Thư Hòa đáng ghét như thế nào, lừa bọn họ nói bậy về ngươi với Khôn. Còn nói người đầu óc thực thông minh, liếc mắt một cái đã biết ngay là chủ ý của Thư Hòa, không trách cứ bọn họ một chút nào. Nhưng mà cho dù nàng sửa miệng nói lời hay, ta vẫn cảm thấy thực đáng ghét."
Kinh phụ họa: "Đúng vậy, gió chiều nào theo chiều ấy. Nhưng mà Tiếu Tiếu nói thực sự quá lợi hại, có thể khiến những người kia thay ngươi nói chuyện nữa."
Đinh Tiếu bình thản cười: "Ta chỉ là nói lời thật, tuy ta không quen mấy người kia nhưng từ trong miệng các ngươi ta cũng biết ai mới là người thích gây chuyện nhất. Kỳ thực ta đối với nơi này vẫn còn rất nhiều thứ chưa hiểu hết, nhưng ta cảm thấy đại đa số mọi người tâm địa đều rất tốt. Hơn nữa, Khôn từ trước tới nay chưa từng tỏ vẻ liên quan gì tới bọn họ. Lại nói loại chuyện vài người cùng nhau làm một việc gì đó nhất định sẽ có người đứng đầu, đoán cũng biết là ai."
Lục Hi vẻ mặt đầy sùng bái: "Nghe ngươi nói xong ta liền cảm thấy ngươi lợi hại hơn! Tuy chúng ta cũng có thể đoán được là Thư Hòa tụ tập những người đó, nhưng mỗi một câu ngươi nói đều rất có đạo lý."
Chẳng lẽ ta lại nói cho ngươi biết ở nơi ta ở ngày xưa, mỗi ngày trên tivi đều sẽ chiếu đủ loại phim cung đấu, trạch đấu, chính thất đấu tiểu tam linh tinh sao?!
"Hai người các ngươi hôm nay tới không phải là để khen ta lợi hại đó chứ?"
Kinh lập tức gật đầu: "Ngươi phải biết ba người bọn ta lúc ấy có bao nhiêu kích động hưng phấn đâu. Kia chính là thắng Thư Hòa đấy! Ngươi không biết sự tình truyền đi có bao nhiều người tôn ngươi làm thần tượng đâu! Chúng ta lúc ấy nghĩ muốn cùng ngươi chúc mừng một chút, ai ngờ Khôn lại cố ý cười với chúng ta rồi mang ngươi đi luôn. Ngươi cũng không biết lúc ấy hắn cười có bao nhiêu đáng ghét đâu!"
Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu, tên Khôn này, thực khiến người ta không nói được lời nào. Cư nhiên còn cố ý cười với ba người bọn Kinh, đây không phải là khiêu khích thì là gì!
"Trách ta không tốt, lúc ấy cũng bị bọn họ làm cho tức đến ngốc đi, thật ngại vì quên mất ba người vẫn ở đó."
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
18 chương
691 chương
11 chương