Bằng Giáp thân là thôn trưởng không thể rời thôn đi chợ Đông, cho nên lúc này người dẫn đội liền đến phiên Hạ.
Khôn từ sau khi rèn luyện trở về liền giúp đỡ những công việc yêu cầu chân chạy, lúc này tiếp nhận việc an bài quầy hàng từ tay Cát Trung, tự nhiên thành cấp dưới số 1 của Hạ, đương nhiên đi theo tiểu đội ngũ của Hạ, nhiệm vụ chủ yếu của hắn là đeo trên lưng "thương phẩm" của Tiếu Tiếu, còn có lương khô và làm tọa kỵ sống cho Đinh Tiếu. Đây chính là công việc mà Khôn ca cho rằng thích hợp nhất với mình.
Thôn Thiên Hà bởi vì là thôn xóm lớn thứ hai của tộc Dực Hổ, cho nên người đi chợ Đông sẽ tương đối nhiều một chút, tuy người bày quán số lượng có hạn, nhưng người đi dạo thì không ít. Bởi vì đường đi khá xa, cho nên đều là kết thành đội ngũ cùng đi ra ngoài, Hạ dẫn đầu, hắn cần phải đến nơi trước khi chợ Đông bắt đầu, thu thập sắp xếp quầy hàng của thôn mình, cho nên Đinh Tiếu là con trai của Hạ, lại là người có hàng muốn bán, tự nhiên cùng với Quỳnh trở thành nhóm người đi đầu tiên.
Mà Khôn vốn dĩ hẳn là người dẫn dắt nhóm người thứ hai là nhóm người đi dạo chợ, nhưng hắn kiên nghị muốn cõng Tiếu Tiếu đi, cho nên nhóm người thứ 2, thứ 3, thứ 4 liền do Lưu, Mạc và một thú nhân lạ làm tiểu đội trưởng, cùng những người bảo hộ khác.
Vì thế, Kinh và Lục Hi cũng chỉ có thể đi theo nhóm thứ hai, dù sao hàng hóa của hai người bọn họ đều ở trên người Đinh Tiếu, ba người bọn họ thống nhất bán được rồi chia đều thành ba phần. Nghe tin Kinh và Lục Hi không khởi hành cùng thời gian, Khôn khá là vui vẻ, tuy hắn cảm thấy Tiếu Tiếu có bạn bè là chuyện tốt, nhưng bạn bè sẽ phân mỏng thời gian mình và Tiếu Tiếu ở cùng một chỗ, vậy không được. Tình huống như này liền thích hợp, chờ nhóm đầu tiên bọn họ tới nơi, chắc chắn là trước tiên sẽ tìm chỗ dừng chân, vậy mình liền có thể ở cùng một chỗ với Tiếu Tiếu. Chờ Kinh và Lục Hi tới nơi sẽ phải chọn chỗ ở cách xa bọn họ một chút, điều này sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.
Cho nên ta nói, dưới cái vẻ mặt than kia của Khôn ca , che giấu chính là đầy một bụng tâm kế.
Đinh Tiếu hiển nhiên rất hưng phấn, vào buổi tối trước khi xuất phát một ngày, cậu lăn qua lộn lại không ngủ được, vì thế thắp ngọn nến, đem ba lô mình mở ra, bắt đầu chọn lựa đồ vật mình có thể mang theo.
Đèn pin năng lượng mặt trời quá chói mắt, hình dáng cũng to, vẫn nên mang theo cái đèn pin cầm tay thì tốt hơn, nho nhỏ, buổi tối soi đường cũng không gây chú ý, dù sao các gia đình thú nhân cư trú cũng không muốn ở gần quá, cậu cũng không lo lắng bị phát hiện.
Dù sao cũng có ba, cha và Khôn là không sao hết.
Cậu cầm theo một cái bật lửa, tuy đá lửa dùng cũng tốt, nhưng để ngừa vạn nhất, cái này tốt xấu cũng thông khí, không thấm nước. Rượu sát trùng cậu cầm một bọc nhỏ, ở dã ngoại, rất dễ bị thương, có cái này ít nhất lập tức có thể tiêu độc.
Băng vải cầm hai cuộn nhỏ, đừng thấy thời điểm lúc trước mua là một bịch lớn băng vải, nhưng so sánh với nơi này thì liền ít đến đáng thương. Hai cuộn này chỉ đủ băng bó một miệng vết thuơng nếu cha và Khôn bị thương, cho nên cậu cũng chỉ cầm đi để cho ba và mình dùng.
Thuốc hạ sốt cậu mang đi ít, loại chất kháng sinh được tinh luyện này đối với trạng thái sinh lý của thú nhân có ảnh hưởng gì hay không cậu không biết, cho nên mang ít cũng chỉ để đề phòng vạn nhất, lo trước khỏi họa.
Sổ ghi của mình không thể mang, than chi cần mang mấy cây, lúc trước mình dùng diệp giấy đóng thành mấy quyển, hiện tại mang theo một quyển. Ngoại trừ ghi những thứ cần thiết, còn có thể ghi thêm về một ít đồ vật khác của bộ lạc. Đinh Tiếu tuyệt đối không cho rằng trí nhớ của mình rất tốt, chỉ có thể viết vào cậu mới yên tâm.
Cậu cầm đồng hồ lên sờ sờ, lại thả về, không nói đến mang đi rất dễ bị người khác phát hiện, trên thực tế cậu cũng đã cơ bản quen dựa vào ảnh bóng để phán đoán thời gian.
Đao quân dụng nhất định phải mang, thứ nhất có thể phòng thân, thứ hai để cho ba dùng thuận tay hơn, dù sao so với dao đá dễ sử dụng hơn nhiều. Lại nhìn vài thứ khác, cảm thấy không cần thiết, vì thế đều thả lại, trong lòng tính toán, bánh quy và đồ ăn khô sau khi họp chợ về vẫn là mau chóng phân phát cho mọi người ăn đi, có giữ lại cũng không có ý nghĩa, giữ lại mấy cái túi đóng gói là được rồi.
Nghĩ nghĩ thực không yên tâm, cậu quyết định đem ba cái túi này đi vào phòng bếp, nhét vào một đống bình đựng quả trân châu bên trên để che đi. Tuy nơi này không có cái gọi là trộm cắp gì đó, nhưng Đinh Tiếu nghĩ đến người một nhà mình không ở nhà gần hai mươi ngày, cậu không thể nào yên tâm được. Nghĩ dù sao cũng sắp tới mùa đông, vẫn là nhanh chóng bảo cha và Khôn làm một cái cửa xem sao.
Bọn họ nói vào mùa đông sẽ dùng da thú thật dày treo trước cửa chắn gió, nhưng nó chắc chắn không rắn chắc bằng cửa rồi! Hơn nữa cửa có khóa, tuy bản thân không nghiên cứu làm khóa như thế nào, nhưng làm ký hiệu gì đó, cũng có thể biết được có người nào vào nhà hay không. Thân là người từ hiện đại xuyên tới, chút phòng bị này vẫn là phải biết.
Ngày khởi hành có Kinh và Lục Hi tới tiễn, nhìn vẻ mặt rối rắm của hai người bằng hữu, Đinh Tiếu nói: "Yên tâm đi, cha ta sẽ lưu lại vị trí tốt cho các ngươi."
Kinh gật đầu: "Lều trại không thể cách xa chỗ ngươi nha! Đến lúc đó chúng ta có thể mỗi ngày ở bên nhau chơi!"
Đinh Tiếu gật đầu, nhưng nội tâm Khôn ca lại bị chém một nhát lớn, dựa vào những lời này của Kinh, hắn phải đem vị trí lều trại của họ đặt ở xa nhất mới được! Đương nhiên đây chỉ lời trong lòng hắn mà thôi, rốt cục có thành công hay không cũng chưa biết được...
Các thú nhân khiêng xách đồ đạc theo, một đám đều trái phải đeo một cái túi, nhóm bán thú nhân mỗi người đeo một sọt trúc lớn, bên trong đều là những đồ vật hàng ngày không quá nặng nhưng cực kỳ quan trọng. Mà trên người Đinh Tiếu và Quỳnh còn đeo thêm hai cái túi da trên eo, bên trong để các loại túi tiền cùng với túi kim chỉ tùy thân mang theo. Còn vác trên vai một cái túi da lớn ba ngăn, đây là cái túi Đinh Tiếu đặc biệt chuẩn bị cho lần tập hội này. Ba ngăn lớn nhỏ khác biệt đặt chung một chỗ thành một chỉnh thể, sau đó buộc chặt bằng dây lưng da thú, như vậy khi cõng chẳng những có thể gấp ba đồ vật, lại có trình tự rõ ràng đẹp mắt.
Đối với cái tay nải cùng hầu bao này của hai người bọn họ, có rất nhiều bán thú nhân và giống cái, thậm chí là giống đực đều thực thích. Cho nên dọc đường đi, hai người bọn họ ngoài tiếp thu những lời chúc phúc "lên đường bình an", còn phải giải thích cho họ thứ đồ này làm như thế nào. Kỳ thực phương pháp khâu vá cực kỳ đơn giản, Đinh Tiếu có thể khẳng định vào lúc tới chợ Đông trên lưng mỗi người đều có một bao như vậy, cho nên giảng giải tận lực kỹ càng tỉ mỉ. Như vậy khiến cho mọi người ngoại trừ mình và ba, ai cũng có thể làm được, độc quyền gì đó không có, loại chuyện này vẫn không cần quá so đo, Đinh Tiếu cũng không muốn có hại cho ba một chút nào.
Rời khỏi thôn, Đinh Tiếu lần đầu tiên nhìn thấy thú hình của Khôn, quá trình biến thân giống với lúc trước khi Hạ biến thành người, hình ảnh kia đối với một người hiện đại mà nói là quá mức huyền huyễn, nếu không phải trước kia từng thấy qua, cậu cảm thấy năng lực tiếp thu của bản thân cũng sẽ không mạnh đến vậy.
Tuy vẫn biết thú hình của Khôn là lão hổ màu đen, nhưng khi đại lão hổ chân chính xuất hiện trước mặt cậu, vẫn khiến Đinh Tiếu kinh ngạc.
Nói thật cậu không thích lông xù, đối với thú cưng cũng không đến trình độ vừa thấy manh vật liền sẽ lộn nhào tới. Nhưng đồ vật đáng yêu ai cũng sẽ thích, lớp lông mềm mại cũng khiến cho cậu sờ lên cảm thấy thực thoải mái. Chỉ là Khôn ca biến ra dáng vẻ đại lão hổ này, thật sự là quá mức uy phong lẫm lẫm, đáng yêu gì đó cậu hoàn toàn không cảm giác được.
Tuy không cao lớn như hình thú của cha, nhưng so với cái thân thể còi này của cậu mà nói...vẫn là không nên nói ra cho bản thân đỡ thương tâm được không. Đặc biệt là một thân lông đen không chút tạp sắc, dưới ánh nắng sáng sớm phản quang ánh sáng, nhìn thế nào cũng rất xa hoa, đây là thứ mà vải sa tanh gì đó tuyệt đối không thể sánh bằng được.
Đối với mãnh thú lão hổ có thể ăn thịt người, bản năng Đinh Tiếu có một chút cảm xúc sợ hãi, đó không phải là cậu biết không nguy hiểm mà hết được. Cho nên cho dù cậu biết đây là Khôn, đại gia hỏa này mỗi ngày đều cùng mình ngươi ngươi ta ta, thích nhất là ăn thức ăn mình làm, biết mình thích ăn thịt gì, trái cây gì, mình muốn cái gì hắn đều tận lực đi tìm cho mình. Nhưng tình cảnh này vẫn là có chút chùn bước, con hổ này...quá lớn: "Khôn...anh...thật lớn a!" (TG: hình như có chỗ nào kỳ kỳ///)
Hình thú tộc Dực Hổ có thể nói chuyện, cho nên cái miệng to của Khôn ca, vừa khép mở mà nói: "Thích sao?" (TG: ý ngươi là sao?!)
Nghe lão hổ nói chuyện, cảm giác tương tự như trong phim hoạt hình, cảm xúc khẩn trương của Đinh Tiếu tức khắc đã không thấy tăm hơi, cẩn thận chăm chú nhìn trong chốc lát, cậu xoa tóc gật gật đầu: "Rất uy vũ! Có thể thấy anh ăn uống rất tốt, thân thể đủ khỏe mạnh, nhìn lông mao sáng bóng."
Lão hổ màu đen tiến sát vào, cúi đầu cọ cọ mặt Đinh Tiếu: "Sờ sờ xem."
Ngươi cái mồm như bồn máu này đừng tới gần mặt ta! Như vậy rất khủng bố được không! Nhưng Tuy trong lòng phun tào, bàn tay lại không tự giác mà sờ sờ lên đầu và cổ Khôn ca. Ừm, thực thoải mái, không phải quá mềm mại, nhưng cảm xúc tốt không tưởng được, cảm giác bóng loáng không bết dính, nếu mình buổi tối đi ngủ có một cái thảm da hổ lớn như vậy thì tốt !
Khôn ca đáng thương hoàn toàn không biết bạn lữ tương lai của mình lần đầu tiên nhìn hình thú của mình liền muốn lột da hổ của mình...
Kỳ thực cho dù Khôn ca biết cũng không quan trọng, ai nói da hổ nhất định phải lột xuống mới có thể làm thành thảm chứ~~
Lần đầu tiên cưỡi trên lưng hổ, Đinh Tiếu lần đầu tiên kêu một câu lao lực, vốn là Khôn muốn dùng đuôi của mình đem Tiếu Tiếu cuốn lên trên lưng, kết quả bị Đinh Tiếu tru lên cự tuyệt, cậu không hề muốn nếm thử cảm giác quay cuồng bị cuốn lên không trung một chút nào, cho dù Khôn lần nữa tỏ vẻ rất ổn, Đinh Tiếu cũng không làm. Sau đó Hạ và Quỳnh nhìn không được, Hạ mau chóng biến thân trở lại, đem con trai nâng lên trên lưng lão hổ, xong việc, hắn còn đi tới nói nhỏ bên tai Khôn một câu: "Tiểu tử, cháu còn kém xa lắm, Tiếu Tiếu nhà ta không tin tưởng cái đuôi của cháu!" Sau đó cười ha hả mà biến thân, thoải mái dùng cái đuôi của mình đem Quỳnh "ôm" lên trên lưng mình, sau đó nghiêng đầu hổ, nhìn Khôn nhe răng một cái.
Khôn ca lúc này hận đến nghiến răng, loại vật thể nhị thúc này tồn tại thực khiến ngươi ta buồn bực nha!!
Nhưng mà nhị thúc nói một câu rất đúng, Tiếu Tiếu còn chưa tin tưởng cái đuôi của mình, như vậy không được, đối với bạn lữ mà nói, cần phải tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau, ừm, bản thân còn chưa đủ nỗ lực. Nhất định phải để Tiếu Tiếu biết bản thân rất đáng tin cậy mới được. Lần đi chợ Đông này, là một cơ hội rất tốt. Đầu xuân sang năm Tiếu Tiếu liền phải đi học săn thú, lấy sự thông minh của Tiếu Tiếu như khi bắt cá, hắn tin không cần mấy tháng cậu có thể một mình đi rừng rậm săn được con mồi ăn cỏ trưởng thành. Như vậy bản thân liền có thể đem Tiếu Tiếu theo bên người trải qua cuộc sống gia đình rồi!
Ở thế giới thú nhân bán thú nhân và giống cái 30 tuổi mới tính là thành niên, nhưng đó chỉ nói lên bán thú nhân và giống cái từ tuổi 30 trở đi sẽ đình chỉ phát triển. Sau đó vẫn luôn duy trì ở thời kỳ tráng niên, tận đến khi 400 tuổi mới có thể tùy theo từng cơ địa từng người mà già đi. Kỳ thực chỉ cần từ lúc bán thú nhân có thể một mình săn bắt con mồi, liền có thể sinh sống cùng giống đực độc thân mà mình thích. Chỉ là lễ thành hôn nhất định phải sau lễ trưởng thành, còn giao phối gì đó, cũng phải sau khi thành thân mới có thể thực hiện. Đương nhiên, loại quy định này đối với giống cái nghiêm ngặt hơn, bởi vì giống cái trước khi thành niên nếu mang thai sẽ sinh ra đứa nhỏ tương đối nhỏ yếu, không dễ sống sót, hơn nữa sinh sản trước tuổi vị thành niên đối với thân thể giống cái tổn hại quá lớn, cho nên bị cấm. Còn bán thú nhân...chỉ cần thân thể tốt, chỉ tiêu cơ thể đạt mức trưởng thành, trên cơ bản ảnh hưởng cũng không lớn, chỉ cần không quá khác người, như vậy ở cùng nhau ngẫu nhiên sẽ có một ít chuyện sinh hoạt phu phu.
Chỉ là hiến tế cảnh cáo: Không nên quá nhiều, sẽ ảnh hưởng tới phát triển của bán thú nhân, cho nên các giống đực đều rất có tự chủ trước khi bạn lữ thành niên.
Muốn đem bán thú nhân vị thành niên cưới về nhà làm bạn lữ, trong đó chướng ngại lớn nhất cũng chính là quyết định của cha mẹ bán thú nhân và bản thân bán thú nhân có đồng ý hay không.
Bàn tính trong lòng Khôn ca vang lên lạch cạch, được rồi, Khôn ca không biết bàn tính đó là thứ gì, dù sao hắn suy nghĩ tương đối xa xôi, chỉ tiếc ấu tể Đinh Tiếu ngồi trên lưng hắn đang hết sức khẩn trương cho nên cũng không có tâm tình đi phỏng đoán tư duy không đàng hoàng của đại gia hỏa này. Cậu cảm thấy rất không thoải mái! Lưng đại lão hổ này quá rộng! Mình cưỡi trên lưng như vậy cứ thế dạng thẳng hai chân ra, đây là muốn mệnh mà! Cho dù cơ và hông của mình có thể chịu được, nhưng thời gian dài cũng bị chuột rút chứ!
Quay đầu nhìn ba ngồi đến là thoải mái, Đinh Tiếu tỉnh ra, nhất định là do mình quá lùn, chỉ cần như ba, tư thế ngồi cưỡi ngựa dễ dàng như vậy mà!
Còn có, nếu dạng thẳng chân gì đó ta tự trách mình cũng liền thôi, nhưng một thân lông hổ bóng loáng dày rậm, mình cũng mặc quần áo da lông, co giãn cũng tốt, nhưng bên ngoài cũng trống! Hai thứ tiếp xúc với nhau, khiến cậu cảm thấy siêu cấp không an toàn, muốn nắm chặt lông hổ, cậu lại sợ Khôn bị đau, cho nên cảm giác lắc lư thật là kinh khủng.
Khôn cũng cảm giác được Tiếu Tiếu ngồi trên lưng mình cọ tới cọ lui, làm cho tim hắn đập gia tốc cả người nóng lên rất nhiều, Khôn ca tuyệt đối cơ trí, hắn liền biết tình hình hiện tại của Tiếu Tiếu: "Tiếu Tiếu, em nắm những cái tay nải là được rồi, dạng chân ra ngồi không thoải mái, em nằm cũng được, bằng không ngồi một bên, chiều cao em không đủ, ngồi như vậy không thoải mái."
Tuy tìm được phương pháp ngồi cố định cho mình, nhưng Đinh Tiếu vẫn rất buồn bực: "Tôi lùn thì làm sao! Anh sao lớn lên lại cao lớn như vậy làm gì!"
Khôn thành khẩn nhận lỗi về mình: "Ừ, là ta không tốt, em nắm lông ta cũng không sao, ta không sợ đau."
Đinh Tiếu bĩu môi: "Không sợ đau thì sẽ không đau sao, nếu tôi ngồi mấy ngày liền đem lông trên lưng anh túm rụng hết, chờ khi anh biến trở về thành người lại bị hói đầu thì làm sao bây giờ?!" Nếu như bị nhóm thiếu niên nhi đồng trong thôn biết là do mình hủy hoại thì mình sẽ bị trùm túi da thú đánh chết...chỉ tiếc Khôn ca có đôi khi lòng hiếu kỳ thực nặng: "Túm rụng cũng không sao, nhưng mà, hói đầu là cái gì?"
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
338 chương
8 chương