"Anh là thần đồng?" Đinh Tiếu thật sự rất bất ngờ, tuy ở hiện đại thần đồng gì đó là chỉ người thông minh lanh lợi, là đứa trẻ từ nhỏ liền có tài năng đặc thù, nhưng từ ý tứ của Khôn vừa rồi cậu liền hiểu được, thần đồng có nghĩa là được Thần Thú ban phúc, điều này làm cho cậu sao không kinh ngạc được. Khôn trả lời: "Đúng, ta từ khi có thể biến hình lúc 5 tuổi sức lực liền càng ngày càng lớn, lợi trảo của ta khi đó so với thú nhân thành niên còn sắc bén hơn, khi 6 tuổi ta có thể dùng hình thái ấu thú săn giết một đầu hùng lộc thành niên. Cho nên lúc ấy đại hiến tế nói, ta là thần đồng được Thần Thú chúc phúc, tương lai nhất định có thể mang tới sức sống mới cho tộc Dực Hổ." Đương nhiên thần đồng như vậy hắn không phải là người đầu tiên của bộ tộc, càng không phải là người duy nhất. Từ trước tới nay thần đồng trời sinh bất đồng với thú nhân bình thường có không ít, chỉ là thôn Thiên Hà bọn hắn gần mấy trăm năm trở lại đây hắn là người duy nhất. Đinh Tiếu nhíu mày, đều là sức sống mới, địa phương này rốt cuộc yêu cầu bao nhiêu sức sống a: "Vậy đây là chuyện tốt mà, anh có thiên phú dị bẩm, vì sao giống như anh cũng không thấy vui một chút nào vậy?" Khôn thở dài: "Bởi vì ta là thần đồng, cho nên từ nhỏ liền không có mấy người bạn chịu chơi cùng với ta, bọn họ ở bên cạnh ta, đều là học tập ta cắn xé như thế nào, đi săn như thế nào. Tuy ta một chút cũng không ngại, nhưng bọn họ vẫn luôn so sánh cùng ta, bọn họ luôn tức giận khi thua ta, càng ngày càng xa cách ta, nhưng ta cũng không thể cố ý để thua bọn họ, thú nhân không thể làm loại chuyện này, ta không thích cùng người tranh đấu, rất phiền toái, cũng không có gì có thể cùng bọn họ nói. Kỳ thực ta hi vọng có thể cho bạn lữ và người nhà của mình có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc là được." Lúc này, Đinh Tiếu đột nhiên hiểu được vì sao Khôn có một bộ mặt không biểu tình, nói chuyện rất ít. Từ nhỏ liền chịu áp lực lớn như vậy, không có cảm xúc để giãi bày cảm xúc, hơn nữa hắn thân là con trai thôn trưởng, lại có người giao cho hắn nhiệm vụ mang tới sức sống mới cho tộc Dực Hổ, chắc chắn sẽ không thể nào vui sướng được, cái mặt than này, có lẽ là hậu di chứng khi đó. Nghĩ như vậy, Tiếu Tiếu nhịn không được giơ lên một bàn tay khác nắm lấy bàn tay mà Khôn đang nắm chặt tay mình: "Kỳ thực sống cả đời, vui vui vẻ vẻ là được, có thể giúp nhiều người đương nhiên là tốt, nhưng một người chắc chắn không có nhiều sức lực, chúng ta không phải thần đồng, chỉ là may mắn hơn so với người khác mà thôi. Tôi không ngại cùng mọi người chia sẻ nhưng cái đó cũng không phải là nghĩa vụ cần thiết chúng ta phải làm. Tôi cũng không có tấm lưng rộng lớn có thể cõng theo mọi tộc nhân trên người, đời này, nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là có thể bình an, bình đạm, bình thản mà trôi qua, vui vui vẻ vẻ so với mặt mày ủ ê quan trọng hơn nhiều. Anh cũng vậy, cho dù là thần đồng thì sao chứ? Anh vẫn là anh, phải há miệng ăn cơm, duỗi tay làm việc, một cái miệng, hai con mắt giống với mọi người. Cho dù một ngày anh không có sức lực đi săn, cũng sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của mọi người. Giống như năng lực hiện tại của anh rất mạnh mẽ nhưng bọn họ vẫn có cuộc sống của riêng bọn họ, vui vẻ thì cười, không vui thì nháo không phải sao." Nói một đống lớn như vậy, là khuyên giải khúc mắc của Khôn "thần đồng" cũng chính là trấn an tâm tình của mình. Đương nhiên sau khi cậu nói xong rất là cảm kích mấy tháng "dạy bảo" mình của bác sĩ tâm lý, xem, lời nói ra ngay cả mình cũng thấy thoải mái. Khôn cười, tuy vẫn mang theo khí tràng trẻ con không phù hợp với hắn, nhưng nụ cười này hắn cũng chỉ ở trước mặt Đinh Tiếu mới hiện ra: "Em nói đúng, về sau có ý tưởng mới mẻ gì nói cho ta trước được không?" Đinh Tiếu gật đầu: "Ừ, chắc chắn, nhưng tôi cũng nhất định phải nói cho ba và cha." Khôn cũng đem một bàn tay còn lại bao phủ lên, gắt gao nắm chặt bàn tay Đinh Tiếu trong tay mình: "Về sau không cần tùy tiện cùng giống đực chưa lập gia đình cười, cũng đừng nói điều gì khiến tiểu tâm họ rục rịch, bọn họ sẽ hiểu lầm là em thích họ." Đinh Tiếu sửng sốt một chút, nhưng giây lát cậu liền nhớ lại, mình đúng là có nói câu xuống nước cẩn thận với Mạc, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực, bản thân cũng không phải tiểu thư khuê các (kỳ thực cũng không khác lắm oa~), đều là đàn ông với nhau còn không thể nói! Về sau mình còn phải cẩn thận chặt chẽ? Này cũng quá thái quá đi, khó chịu! Cực kỳ khó chịu! "Ta đầy về sau cũng phải nói cẩn thận với ngươi." Khôn lại cười: "Ta không giống vậy, em phải mỗi ngày đều nói." Đinh Tiếu bĩu môi: "Xí, được rồi, tay anh nóng như vậy, cẩn thận còn nổi rôm, chúng ta đi làm một chút củ sen kẹp cho Bằng Giáp bá bá cùng Liễu Đại bá mẫu ăn thử, còn có Thương và tiểu Miêu Miêu!" Bận rộn trước chợ Đông cơ bản đã sắp kết thúc, cách ngày xuất phát còn hai ngày, những người muốn đi chợ Đông đã sắp xếp ổn thỏa, chợ Đông có tất cả 5 ngày giao dịch, một ngày tuyên bố phần thưởng. Vào ngày cuối cùng tuyên bố khen thưởng, cũng sẽ tổ chức một buổi lửa trại chung cho các bộ tộc, trong ngày này cũng sẽ có hôn sự của những người khác bộ tộc phát sinh, đại đa số giống cái đều là trân quý nhất bộ tộc, cho nên nếu có giống đực nhìn trúng giống cái bộ tộc khác mà giống cái kia cũng vừa lúc nhìn trúng hắn thì giống đực kia phải làm tốt tư tưởng quyết tâm rời khỏi bộ lạc của mình. So sánh với quy định kết làm bạn lữ với giống cái mà nói, giống đực và bán thú nhân thoải mái hơn một chút nhưng vô luận là giống cái hay là bán thú nhân, người bị gả đều tuyệt đối có quyền lên tiếng, xem giống đực đó có năng lực cam tâm tình nguyện rời khỏi bộ lạc đi theo mình hay không. Khôn cảm thấy Tiếu Tiếu nhà mình cười thật lóa mắt, tuy Tiếu Tiếu chỉ thân cận nhất với mình, các giống đực độc thân cũng không hề có tính uy hiếp, nhưng hắn cũng không cảm thấy bản thân không có nguy cơ, hắn rất nhiều lần nhìn thấy mấy giống đực hay lắc lư đi qua đi lại gần nhà Tiếu Tiếu, đôi khi bị mình nhìn thấy liền lập tức tránh đi. Nghe Kinh nói, có mấy lần mình ra ngoài săn thú, liền có mấy giống đực theo chân ba người bọn họ "ngẫu nhiên gặp mặt", ít nhất cũng sẽ đưa trái cây cho bọn họ. Mục đích rõ ràng, không phải muốn theo đuổi Kinh thì chính là theo đuổi Tiếu Tiếu, bởi vì Lục Hi và Phong đã sớm tuyên bố trong thôn. Việc của Kinh hắn mặc kệ, nhưng Tiếu Tiếu cũng ở đây, hắn sẽ không thể không buồn bực. Từ thôn Thiên Hà tới chợ Đông mất khoảng 6 ngày đi đường, đây còn là tốc độ giống đực biến thành thú hình chạy đi, cho nên vào cuối thu khi con mồi đã không dễ bắt được, mang theo lương khô là chuyện rất quan trọng, để đề phòng bất cứ tình huống nào. Năm vừa rồi các thôn dân đều mang thịt tươi dùng muối yêm chế hoặc thị khô nướng chín, hơn nữa kiếm rau dại cuối thu làm thức ăn, năm nay liền khác rồi. Bọn họ có bột mì, có thể làm bánh, cứ như vậy việc bổ sung thể lực không chỉ có thịt khô, thịt nướng, dã quả gì đó mà đã trở nên phong phú hơn nhiều, ít nhất bọn họ cũng đều biết chế biến bột mì thành hình thành dạng. Nhưng tuyệt đại đa số mọi người vẫn luyến tiếc, dù sao mùa đông ấm no mới là quan trọng nhất. Tự nhiên đồ ăn nhà Đinh Tiếu sẽ phong phú hơn nhiều, tương thịt bò chắc chắn sẽ mang theo, tương đậu cay và nước tương, muối xanh cậu đều mang theo mỗi loại một ống trúc. Bột hành và bột ngũ vị hương, nấm hương cũng để vào một túi nhỏ, nghe nói trên đường đi chợ Đông chuyện ăn uống của mọi người đều giải quyết tập thể, mà tới chợ Đông thì từng nhà ăn riêng, cho nên nồi và thịt khô nhất định phải mang theo. Đinh Tiếu hỏi Khôn gần khu vực chợ Đông có thủy vực có thể bắt cá hay không, sau khi có được câu trả lời chắc chắn, cậu và Quỳnh suốt đêm chế tạo một tấm lưới đánh cá hai mét vuông, tuy không lớn lắm, nhưng có lẽ cũng có chút tác dụng. Đương nhiên kết cấu lưới đánh cá này cũng khiến Quỳnh kinh ngạc một trận, tự nhiên là càng thêm kinh hỉ. Hạ và Quỳnh tính toán mang đi bán là một số da lông của động vật, Hạ là dũng sĩ đứng đầu trong mười đại dũng sĩ của bộ tộc, da lông trong nhà tự nhiên cũng vừa nhiều vừa tốt, chỉ là có da hủ thực thú của Khôn ở đó, Hạ cũng không có cái tâm tư tranh đua kia. Hơn nữa trong nhà có thêm một ấu tể, mấy tháng qua tâm tư của hắn đều đặt ở việc săn bắt con mồi mà ấu tể thích ăn, con mồi hiếm quý cũng không đi bắt, hiện tại đồ mang theo kỳ thực toàn là da lông trước khi Đinh Tiếu đến kiếm được, chủ yếu toàn là một số da lông giữ ấm tốt và đẹp, còn lại đều bị Quỳnh giữ lại. Những thứ này đều là của hồi môn tương lai của Tiếu Tiếu nhà mình đấy. Gió thu thổi qua, thời tiết một ngày so với một ngày càng lạnh hơn, mắt thấy cây cối hoa cỏ xung quanh dần dần khô vàng điêu tàn, người luôn sẽ có chút thương cảm. Khôn đi tới nơi ở của đào thợ bá bá lấy mấy cái nồi mà Đinh Tiếu yêu cầu làm, tuy so với hắn hơi nhỏ một chút, nhưng chỉ cần là Tiếu Tiếu thích, thì mọi thứ đều là cần thiết. Đặc biệt là hôm nay Tiếu Tiếu còn nói sẽ làm đồ ăn ngon cho mình nếm thử, trong lòng hắn liền càng ngứa, trong miệng tràn đầy nước miếng. Đinh Tiếu đối với tay nghề của bá bá đào thợ tên Hoa kia rất vừa lòng, chảo có cán tuy bản thân ước lượng không cầm lên nổi, nhưng dùng cũng thuận tay, độ sâu so với bàn đá sâu hơn nên khi dùng cũng yên tâm hơn một chút. Nồi hầm có chút nhỏ, nhưng Đinh Tiếu tính toán dùng nó để chuyên môn ngao chế các loại nước chấm. Ở thế giới thú nhân, thịt nướng tương kỳ thật so với các món khác càng được giống đực ở xã hội này hoan nghênh, chỉ cần nhìn cha mình và Khôn liền biết, vô luận mình và ba làm nhiều món ngon thế nào, thịt nướng vĩnh viễn đều là món bọn họ thích nhất, chắc là gãi đúng chỗ ngứa, dù sao mình cũng thích ăn.