Từ khi Đinh Tiếu nhận ra bản thân mở "thiên nhãn", cuộc sống của cậu ngày càng dễ chịu, vốn dĩ cuộc sống ở nơi này lấy việc ăn là chủ yếu, cậu cảm thấy bản lĩnh của mình thật quá soái, ít nhất không sợ bị đói. Nhưng đối với những "tri thức" về các loại công hiệu cậu thật ra không quá để ý, trong lòng muốn chỉ là phải chú ý đặt cùng nhau sẽ có hại sẽ tận lực đặt cách xa nhau. Cậucũng không muốn làm bác sĩ bốc nhầm thuốc một chút nào. Lúc trước lời cậu nói với Khôn là thật lòng, cậu không thích chuyện quá phức tạp, quá náo nhiệt, cậu cũng chỉ muốn hưởng thụ cái mà bản thân muốn. Vốn dĩ cái mạng này là được nhiều thêm ra cho nên vẫn nên cẩn thận hưởng thụ sở thích cho thỏa đáng đã.
Kì thực ngoại trừ mở thiên nhãn khiến Đinh Tiếu trong lòng nắm chắc nhiều thứ ra, thân thể còn khỏe mạnh hơn đương nhiên là một việc tốt. Trải qua năm sáu ngày nghỉ ngơi, cậu cảm thấy sức lực bản thân biến đổi rất nhiều, ví dụ như nửa nồi gốm nấu canh trước kia cậu chỉ có thể xê dịch một chút, nhưng hiện tại lại có thể đem nó nâng đến bàn cơm trong sân. Tuy đầy bình còn chưa được, nhưng có tiến bộ là tốt rồi. Điều này đủ để nói lên thân thể của mình đang dần dần giống với thú nhân nơi này. Cậu thậm chí khi ngủ còn ảo tưởng qua, nếu mình thật sự có thể giống như người ở nơi này, có thể sống thật lâu thì tốt rồi. Cậu cũng không có suy nghĩ trường sinh bất lão gì đó, chỉ là không muốn ba và cha bọn họ thương tâm, hiện tại bản thân không chỉ có thân nhân, mà còn có cả bằng hữu.
Đặc biệt là Khôn, đại gia hỏa này rất hiểu ý người, nghe mình muốn chế tác đồ vật đi đại tập thượng bán, cư nhiên săn đến một con diễm ong cho mình.
Đó là một loại côn trùng giống như ong mật, thân thể màu đỏ lửa chỉ to bằng ngón cái, loại ong này không hút mật hoa, thích nhất chính là máu và tủy của động vật. Đừng nhìn hàm răng của nó chỉ hơi sắc bén, nhưng nó lại có một cái vòi hút vừa dài vừa cứng hình xoắn ốc có hoa văn. Diễm ong chính là dùng cái vòi này để đâm vào xương động vật để hút tủy. Lần đầu tiên nghe Khôn giải thích đến loại côn trùng này cho mình, khiến cho Đinh Tiếu nổi da gà toàn thân. Nhưng hiện tại nhìn thấy cái vòi của loài ong này có thể dễ dàng xuyên một lỗ thủng qua tảng đá, cậu liền hoàn toàn bị thứ đồ chơi này chinh phục.
Có thể khoan đồ vật, vậy mình có thể lấy viên đá làm đồ trang sức nha! Tuy mình không thích, nhưng cũng có thể đổi lấy tiền mà, phải biết rằng thiết kế trang phục cậu cũng biết, bản thân không tin không làm ra được đồ vật có thể bán lấy tiền. Cái này không vi phạm quy định về đồ vật giao dịch trong đại tập nhỉ! Kỳ thực hiện tại cho dù là cậu cũng không nỡ lấy đồ ăn đi đổi, nấm tuy không phải món chính, nhưng cũng có thể đỡ đói.
Cho nên từ khi Khôn cho vòi ong, việc quan trọng nhất mỗi ngày của Đinh Tiếu chính là cùng Kinh và Lục Hi chế tác "thương phẩm" của bọn họ. Lúc này vì có đồ khoan sắc bén, cho nên "đồ trang sức" hiệu cây trâm nhiều thêm một ít tựa tựa bằng đá xuyên thành, hơn nữa dùng dây đính lại viên đá chắc chắn hơn nhiều. Đừng nhìn chỉ là dùng sợi thảo mạn làm chỉ, đây đã là phụ tùng mới lạ nhất của thế giới thú nhân này. Lục Hi còn tự nghiên cứu chế tạo ra vòng tay và vòng cổ bằng hòn đá, tuy mấy thứ này đối với Đinh Tiếu mà nói thật quá bình thường, nhưng ở thế giới thú nhân, cũng có rất nhiều giống cái và bán thú nhân dùng vỏ sò đẹp dùng dây xuyên thành vòng cổ, nhưng đem cục đá xinh đẹp xuyên lại với nhau thì rất ít. Ít nhất ở bộ tộc Dực Hổ bọn họ, chỉ có ở đại tập thượng cùng với bộ tộc gần bờ biển thậm chí là bộ tộc Thiên Ngư sinh sống trong biển mới đổi được vòng cổ vỏ sò và trân châu.
Kì thực Đinh Tiếu cũng không muốn cứ làm mấy thứ này, nhưng tất cả người lớn trong nhà đều không cho mình rời khỏi sân. Ngay cả viên đá cũng là Kinh và Lục Hi đi thu thập mới đủ dùng. Biết ba và cha còn có Khôn và hiến tế quản thúc mình là vì suy nghĩ cho thân thể của mình, cậu cũng không thể nói cho người ta mình ăn viên đá kia không có việc gì còn mở thiên nhãn, cho nên cũng đành phải nhận mệnh tiếp tục ở lại trong nhà.
Cũng may ở nhà cũng có không ít việc, làm đồ ăn vẫn là việc cậu yêu thích nhất như cũ, nhưng gần đây cậu cũng đem bộ dáng trong nhà thay đổi một chút. Cậu cảm thấy dạo này gió bắt đầu có chút thường xuyên lớn lên, ở trong sân ăn uống nhất định sẽ bị bụi bám vào đồ ăn, như vậy không tốt. Căn cứ vào yêu cầu vệ sinh, cậu liền vẽ bộ dáng cái lều, lại giảng giải kỹ càng tỉ mỉ ý đồ của mình cho ba. Ngày hôm sau cha và Khôn liền đem lều dựng lên, tốc độ cực nhanh này khiến cậu líu lưỡi. Nhưng sự việc tiến triển nhanh luôn tốt, cứ như vậy, bàn ghế đá và cối xay đá trong nhà liền được che mưa chắn gió. Nhưng cậu nghĩ vẫn chưa chu toàn, vì lều chỉ có thể che trên đỉnh đầu, xung quanh như cũ không thể che được gió, cuối cùng Đinh Tiếu suy xét có nên đem cái lều này biến thành "nhà ăn" hay không, Quỳnh nghĩ ra một biện pháp khác.
Kỳ thực biện pháp này cùng với suy nghĩ dựng thêm tường của Đinh Tiếu không khác mấy, nhưng tường này chỉ cao hơn bàn đá một chút, bên trên ánh sáng có thể chiếu vào, bên dưới có thể ngăn ít bụi đất. Mùa thu ăn cơm ở bên trong sẽ không cảm thấy rét lạnh, mùa hè ở bên trong đã được che râm mát sẽ không quá nóng bức lại có thể che mưa, đúng là một biện pháp không tồi. Đinh Tiếu cảm thấy lão ba nhà mình quá thông minh, phải biết rằng đang ở xã hội nguyên thủy, người có đầu óc linh hoạt tuy rằng không ít, nhưng không phải tùy ý có thể gặp được. Nhưng cứ như vậy, ngay cả cửa sổ cũng có thể làm nhỉ? Nhưng vật thấu quang phải kiếm thế nào đây? Hoàn toàn không có khái niệm a! Hơn nữa không có thủy tinh, diệp giấy lại không có một mảng lớn, tính thấu quang lại kém, cho dù có cửa sổ cũng không dùng được, thật là nhớ thủy tinh quá nha.
Kỳ thực người dụng tâm kiến tạo cũng không phải Hạ, Hạ là bởi vì bạn lữ và con trai của mình thích cho nên mới tận tâm tận lực, làm gì thì làm. Còn Khôn hoàn toàn phỏng đoán ý tưởng của Đinh Tiếu, tự nhiên là vì hắn muốn mùa xuân sang năm bắt đầu chuẩn bị xây dựng nhà của riêng mình. Lều có thể che mưa chắn gió ba mùa xuân hạ thu như vậy nhất định phải có, hơn nữa hắn còn phải làm lớn một chút, ừm, còn phải dùng cục đá xây giống như nhà ở, như vậy phía trên bởi vì không có tường mà mùa đông có thể dùng da thú thật dày thay thế, như vậy bên trong có thể đốt bếp lò. Dù sao so với ăn cơm trong phòng ngủ vẫn tốt hơn, Tiếu Tiếu vẫn luôn không thích ăn cơm trong phòng ngủ, chỉ cần nhìn vào việc ngay cả khi thân thể cậu lúc trước không tốt, cũng vẫn kiên trì muốn ra ngoài ăn cơm là hắn biết.
Ngoại trừ dựng lều ở ngoài làm phòng ăn ra, Đinh Tiếu còn vẽ một vài hình dáng đồ vật mà cậu nhớ rõ cho Khôn và Hạ. Trong đó có đỗ lạc, đậu tương, ớt, bắp ngô và quýt. Ngoài ra cậu không cần quá sốt ruột, nhưng cậu rất muốn nhanh tìm được ớt, vì mùa đông đậu cay tươi sẽ không có, mà tương đậu mình chế tác không cay bằng đậu cay tươi. Vốn dĩ độ cay đã kém ớt rất nhiều, hiện tại vị cay còn bị giảm đi, sao cũng không đã ghiền. Hơn nữa mùa đồng ăn một nồi lẩu cay, đó là một việc cỡ nào hạnh phúc nha!
Còn tìm quả quýt, thứ nhất là do cậu thích ăn quýt, thứ hai là vì làm trà vỏ quýt, Đinh Tiếu thích hương vị của trà vỏ quýt, đời trước đây là đồ uống duy nhất của cậu. Cậu tin chắc quả quýt có tồn tại ở nơi này, cho dù là biến dạng, vì quả táo, lê và đào mấy loại này cậu đều tìm được rồi, tin tưởng Chúa sáng thế cũng sẽ không quá bủn xỉn đi.
Trừ yêu cầu tìm những đồ vật đó ra, Đinh Tiếu còn dặn dò Khôn phải nhớ tìm một ít hạt vừng mè trở về. Đương nhiên Hạ và Quỳnh cũng được phân công nhiệm vụ, đó là lấy một ít củ thạch, loại củ này giữ một tháng trong nhà cũng không có chút hư hỏng gì, xem ra chỉ cần không bị đông lại thành đá, giữ qua mùa đông không thành vấn đề. Cho dù không thể làm món chính, làm đồ ăn vặt cũng không tồi. Mùa đông chủ yếu chỉ vây quanh bếp lò vừa ăn thạch trái cây ướp lạnh, có bao nhiêu hưởng thụ nha!
Khoảng cách mùa đông ngày càng gần, trong thôn tất cả mọi người càng ngày càng bận rộn, trong nhà gần đây thường xuyên sẽ có một vài thôn dân tới, ngoại trừ tới học học cách làm quả trân châu, còn có chính là tới học cách làm quần áo của Đinh Tiếu.
Sở dĩ có người tới hỏi thăm cách làm quần áo, hoàn toàn là do gia hỏa Khôn kẻ ưa khoe khoang ban tặng. Kể từ khi Đinh Tiếu làm cho hắn bộ quần áo, hắn hận không thể mỗi ngày đều mặc, hơn nữa Đinh Tiếu làm quần áo cực kỳ hợp cơ thể, quần áo cũng thực dễ bề cho hoạt động đi săn. Cho nên khiến rất nhiều giống đực hâm mộ ghen tị hận, còn Khôn thì vẻ mặt tự hào mà nói đây là Đinh Tiếu làm cho hắn. Chỉ là hắn hoàn toàn không nghĩ tới mấy giống đực này sau khi về nhà, không phải nói cùng bạn lữ nhà mình thì là nói cùng giống cái hoặc bán thú nhân trưởng bối. Khiến cho Đinh Tiếu dở khóc dở cười, không thèm để ý Khôn hai ngày.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, người dân tới học hỏi ngày càng ít, sau lại nghe Lục Hi nói, Phong nói cho y từ khi Đinh Tiếu không để ý tới Khôn, Khôn biết nguyên nhân, liền đem những giống đực có người nhà đến quấy rầy Đinh Tiếu từng người một đi "luận bàn" một trận. Khiến cho Đinh Tiếu đầu đầy hắc tuyến, còn hơi lo lắng có thể vì như vậy mà bị người trong thôn nhàn thoại hay không. Kết quả tự nhiên là không thể nào, sau khi Quỳnh biết việc ấu tể nhà mình lo lắng, ai ủi cậu: "Con đừng suy nghĩ nhiều, Khôn đánh những thú nhân đó là bởi vì con không để ý tới nó, chân chính có tác dụng là hiến tế nói thân thể của con vừa mới bình phục không lâu, cho nên những người đó mới tới ít đi. Hơn nữa, lúc trước con dạy họ cách khâu đường chỉ càng thêm tinh tế, cũng nói cho bọn họ cách cắt da thú thế nào để làm quần áo mặc vào càng thêm thoải mái, những thứ này đã đủ rồi, tay đâu mà làm hết mọi việc được chứ. Tiểu tử ngốc, tâm địa tốt là chuyện tốt, ba cũng biết con không muốn khiến người trong thôn cảm thấy ba không dạy tốt con, nhưng thân thể của con càng quan trọng. Ngày mai liền cùng Kinh và Lục Hi đi khu an toàn chơi đi, gần đây con cũng buồn chán muốn hỏng rồi. Nhưng ngàn vạn không nên ăn thứ gì kỳ quái quá, ba thật sự không chịu được bị dọa như vậy."
Nghe thấy bản thân được bỏ lệnh cấm, Đinh Tiếu lập tức nhảy lên, tuy ấu trĩ một chút, nhưng bị coi thành ấu tể nuôi lâu như vậy, cậu có thể bình tĩnh mà dung nhập bản thân vào lứa tuổi. Ừm, vào khu an toàn, bản thân có thể không cần kiêng kị mà phát huy công lực của thiên nhãn! Đến lúc đó những cái hoa hoa cỏ cỏ bình thường, xem các ngươi có thể tránh khỏi mắt thần của ta không!
Kết quả ngày hôm sau tính toán của Đinh Tiếu không được thực hiện, cậu bị hiến tế kéo đi hỏi kỹ càng về cách ăn quả trân châu, bởi vì trước ngày chợ Đông hiến tế theo quy định phải đi nơi nghị sự của tộc trưởng, cho nên công việc này vẫn là phải báo lên.
Đây là đại sự liên quan rất nhiều đến kế nhân sinh, Đinh Tiếu tự nhiên sẽ không từ chối, dù sao ở nhà tư tế ngốc cũng có không ít thu hoạch, cậu phát hiện vài loại thảo dược có thể ăn được, trong đó khiến cậu vui sướng chính là cẩu kỷ và lá sen. Phải biết rằng có lá sen chứng tỏ có hoa sen, có hoa sen liền có hạt sen, củ sen. Củ sen a! Đó chính là một loại thực phẩm vừa ngon vừa dinh dưỡng lại có thể no bụng, Đinh Tiếu nhìn thấy lá sen mà giống như đã đem củ sen hầm xương sườn ăn vào trong bụng. Khiến Đằng nhịn không được vươn tay sờ trán Đinh Tiếu, phát hiện không bị nóng, lúc này mới nhịn không được hỏi: "Tiếu Tiếu, con nhìn mấy thứ này cười gì vậy?"
Đinh Tiếu lúc này mới phát hiện, bản thân thất thố. Cũng may ở chỗ này ấu tể luôn được ưu tiên, ngày thường hiến tế lại rất thích mình, cho nên tuyệt đối sẽ không chê cười: "Con đang nhìn lá sen, liền nghĩ tới hoa sen, hoa sen thật đẹp, lại còn có hạt sen và củ sen có thể ăn, nghĩ đến con liền thèm."
Đằng biết hạt sen, có thể trừ hỏa, cũng là một loại dược liệu, còn củ sen là gì? Vì thế hiến tế đại nhân không ngại học hỏi kẻ dưới: "Củ sen là gì?"
Đinh Tiếu sửng sốt một chút, giây lát liền hiểu ra, người nơi này hẳn là chỉ phát hiện ra hạt sen và lá sen, hoàn toàn không nghĩ tới trong bùn sâu còn có củ sen mỹ vị: "Củ sen chính là củ bên dưới hoa sen, ở dưới bùn trong nước, là một loại củ rất lớn, có thể ăn sống, có chút ngọt và giòn, cũng có thể hầm cùng thịt để ăn, ăn rất ngon."
Nhìn vẻ mặt hớn hở của Đinh Tiếu, giống như rất mỹ vị, Đằng cảm thấy mình thực xấu hổ mà thèm: "Chỗ nào có hoa sen ta biết, bây giờ còn có củ sen không?"
Đinh Tiếu chần chờ: "Ách...nói thật, con lúc trước ăn qua củ sen, biết nó sinh trưởng ở đâu, nhưng khi nào thu hoạch được thì không biết, nhưng nếu không ở xa, có thể tùy tiện đi xem thử, phải không ạ?"
Đừng nói quy luật sinh trưởng của thực vật dị thế, ngay cả đời trước, Đinh Tiếu cũng không biết củ sen khi nào thu hoạch thì thích hợp a! Dù sao trong siêu thị hàng ngày đều bán, cậu sao có thể quan tâm những cái đó...
Đằng gật gật đầu: "Ân, có đạo lý, có thể đào được chính là thần thú ban ân, đào không được cũng coi là đến bờ hồ dạo chơi, được, ta muốn ngày mai mới khởi hành, như vậy ngày mai chúng ta liền cùng nhau đi tìm một chút củ sen đi!"
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
338 chương
8 chương