Khi ba giống đực trở về mỗi người đều mang về một con mồi, vào cuối mùa thu đây cũng không phải việc gì khó, tự nhiên ăn uống cũng không cần băn khoăn. Để cảm ơn Phong, Quỳnh quyết định tự mình xuống bếp làm một bữa cơm chiều phong phú, để chiêu đãi mọi người đã giúp đỡ. Khôn tự nguyện lưu lại xử lý đầu hùng lộc trưởng thành Hạ săn được, đối với việc này hắn không có nhiều ý kiến, tuy hắn cảm thấy hôm nay nên ăn con cong giác dương Tiếu Tiếu thích ăn nhất mà mình săn được, nhưng dù sao Hạ mới là chủ gia đình này. Đương nhiên hắn cũng quyết định, ngày sau nhất định ở nhà mình và Tiếu Tiếu mời khách, đến lúc đó liền có thể để khách nhân ăn con mồi tự mình săn được, đây chính là tượng trưng cho địa vị! (Kỳ thực cũng đủ ấu trĩ nhàm chán đi...) Vì hiến tế và Kinh chưa trở về, tuy rằng có cha Kinh - Lưu cùng đi, nhưng Hạ vẫn đi đến bờ sông tìm người, thuận tiện còn muốn đi mời cha mẹ Lục Hi lại đây. Đương nhiên đại ca mình Bằng Giáp tối nay liền không có phần, hơn nữa hắn cũng nói với Khôn, nhà mình không thể luôn giữ lại toàn bộ con mồi Khôn săn được, đó là sự miệt thị đối với giống đực gia trưởng như hắn. Cho dù tiểu tử thúi kia không vui vẻ đồng ý, nhưng mục đích của Hạ vẫn đạt được, hừ hừ, để ngươi thường xuyên mang chút trái cây cùng thịt mà Tiếu Tiếu thích ăn tới đã là không tồi, sao có thể toàn bộ đều lấy. Vậy mình còn mặt mũi nào nữa, vậy ấu tể nhà mình chẳng phải sẽ rất nhanh bị "lừa" đi sao! Người dùng cơm nhiều khiến Đinh Tiếu đau đầu, cậu tuyệt đối không phải vì không thích trong nhà có nhiều người náo nhiệt, mà trái lại loại náo nhiệt cùng thành ý chân thành kết giao thân cận này là việc đời trước cậu không có được, cho nên cậu rất quý trọng và cảm động. Chỉ là do phải biết tính cha mình và Khôn, còn có ba giống đực thành niên, lượng ăn gì đó, quả thực là không tính toán nổi biết không? Cũng may con hùng lộc trưởng thành này đủ lớn, nếu không thì phải làm thế nào! Hơn nữa khiến cho Đinh Tiếu đau đầu kì thực là thạch trái cây, sớm biết buổi tối sẽ mời khách thì không nên xem nhẹ chuyện này, bản thân có lẽ nên làm nhiều thêm mấy bình mới đúng. Cho dù thanh dưa vào mùa này trong rừng không còn, nhưng trong nhà còn có năm quả, nếu làm thêm một quả cũng tốt hơn như này. Đây rõ ràng không đủ cho đám tham ăn nhấm nháp mà! Cũng may sự kiện "đoạt" thạch trái cây Đinh Tiếu lo lắng không xảy ra, đương nhiên đây phải quy vào công lao của hiến tế, nàng nói một câu: "Ừm, thứ này mát lạnh ngon miệng, đối với giống cái và bán thú nhân đều có chỗ tốt, sau này nên ăn nhiều một chút." Xem đi, cứ như vậy, nhóm giống đực xưa nay luôn yêu thương bạn lữ và ấu tể lập tức tỏ vẻ nhường nhịn rộng lượng. Tuy biểu tình cũng rõ ràng rất thèm thuồng, nhưng thực sự không duỗi tay ra. Đương nhiên, Hạ thì không có vấn đề gì, dù sao cũng là ấu tể nhà mình làm ra, đám người đi rồi mình muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Mà Khôn càng không quan tâm, tay nghề bạn lữ nhà mình, sau này mình sẽ được độc hưởng cả đời cơ! Cho nên nói thân là cha và bạn lữ tương lai của người ta, tâm tính đều không thể nói lý. Bọn họ đã quá xem nhẹ, Đinh Tiếu tuyệt đối sẽ không có khả năng đem "kỹ thuật" này làm của riêng a! Nói cách khác vô luận là Kinh, Lục Hi hay hiến tế, không tới mấy ngày cũng sẽ học được cách làm loại thạch trái cây này. Các ngươi rốt cuộc là hài lòng cái gì... Khôn đem túi da chứa thượng vàng hạ cám đưa vào phòng Tiếu Tiếu, sau đó đi ra bắt đầu hỗ trợ yêm chế thịt lộc để lát nữa nướng. Khi Đinh Tiếu nhìn thấy thịt lộc bị lột da, trong đầu lập tức liền xuất hiện tin tức đồ ăn. Thịt lộc: Vị cam, tính ôn, không độc, bổ ngũ tạng, ích tì vị, điều huyết mạch, ấm thận ích tinh. Vì thế Đinh Tiếu quay đầu lại nhìn thoáng qua con cong giác dương còn nguyên da bên cạnh, trong đầu không hiện lên bất cứ thứ gì. Xem ra, mắt vẫn có hạn chế, động vật chỉ có sau khi bị lột da lộ ra bộ phận dùng để ăn mới có thể nhìn được tin tức, thật là 囧 không chịu được. Nhưng cho dù như vậy cậu vẫn rất hứng thú, đột nhiên rất chờ mong lát nữa thịt lộc bị xẻ rời ra, nhìn thấy các bộ phận, có thể nhìn thấy nội dung tin tức càng thêm tỉ mỉ hay không a! Kết quả thật đúng như Đinh Tiếu nghĩ, sau khi thịt lộc được phân ra, cậu lập tức liền biết bộ phận đó có tác dụng khác hay không, ví dụ lộc tiên (e hèm chính là...)không cần nói nhiều, hàng tráng dương cao cấp. Huyết lộc là thứ tốt dưỡng nhan cường thân, chỉ tiếc không có rượu, cứ như vậy uống mình không thể uống được, những cái đó đối với giống đực đương nhiên không thành vấn đề. Còn có xương lộc, có thể cường gân cốt, khiến Đinh Tiếu ngoài ý muốn chính là mỡ lộc, thì ra còn có công dụng tiêu mụn nước, sờ sờ mặt mình, giống như mấy hạt đậu của tuổi thanh xuân (mụn trứng cá) từ sau khi đến đây liền biến mất không thấy, lại nhìn Quỳnh và Lục Hi bên cạnh, còn có Vi mẹ của Lục Hi, xem ra công hiệu mỡ lộc tại phương diện này còn chưa có chỗ biểu hiện. Nhưng cậu vẫn quyết định luyện ra một ít để dự phòng, có lẽ mùa đông trời lạnh lấy ra dùng thay kem dưỡng da cũng không tồi. Thận lộc và lộc tiên lại lần nữa bị Hạ cầm đi, đối mặt với hành vi "ích kỷ" này của cha, Đinh Tiếu cực kỳ khinh bỉ, rõ ràng thận lộc có tính bình sẽ không khiến mình thượng hỏa a! Ăn một chút thì sợ cái gì, thiên nhãn nói rằng thứ đồ kia còn có thể an ngũ tạng đấy! Bản thân hiện tại tốt xấu cũng được coi là cái "giả" bệnh nhân được không, cái gì mà ăn sẽ chảy máu mũi, ngươi nghĩ lão hổ các ngươi không có chắc! Hừ! Ngoại trừ nướng thịt lộc, buổi tối Đinh Tiếu còn tự mình chế tác vài món ăn khác từ thịt lộc mà mình biết. Trong đó đơn giản nhất chính là thịt lộc xào hành, tuy rằng gia vị thiếu, nhưng hiệu quả vẫn không tồi, con lộc này trưởng thành đã lâu, sau khi xào cùng với hành có chút dai, nhưng có lẽ chỉ là đối với răng của người ngoài như mình mà thôi. Cậu cảm thấy ít nhất Kinh sẽ không thấy ngại thịt dai chút nào. Được rồi, cậu cảm thấy bản thân có thể hiểu được vì người ở đây nướng thịt ngẫu nhiên sẽ quay nướng, mà thịt quay nướng sao có thể không dai chứ! Thói quen vẫn là quan trọng nhất. Thịt lộc chua cay là "sáng ý" của Đinh Tiếu, đem thịt chân lộc cắt thành những miếng thịt "nhỏ"dày 1cm (ở chỗ này chỉ có thể gọi là nhỏ), sau đó dùng mỡ rán chín đến bảy tám phần, lại dùng hỗn hợp dấm, đường, quả hắc nha, muối và đậu cay điều chế thành nước sốt đổ vào trong nồi, lại đun đến khi nước sốt còn sền sệt, bắc nồi xuống mới rải thêm chút rau thơm là được. Thịt lộc kho tàu tuyệt đối là cách ăn thịt lộc tốt nhất, nhưng xét thấy kẻ tham ăn quá nhiều, hơn nữa món chính cơ bản là thịt lộc nướng, cho nên Đinh Tiếu vì dạ dày của mình suy nghĩ, trong nồi thịt lộc kho tàu còn cho vào 1 củ thạch và 5 củ bạch đậu. Tổng thể mà nói, thịt lộc vẫn nhiều hơn một chút, ai bảo giống đực ăn nhiều uống lớn chứ. Chế nước màu đối với Quỳnh vẫn có chút khó khăn, cho nên lúc này Đinh Tiếu tự mình ra trận, khi muỗng đường lớn hòa tan đổi màu, bọt khí nổi lên, mùi vị caramen truyền ra, trong nháy mắt đem tiết và thịt lộc cùng hai loại củ thái khối đều bỏ vào. Một bình lớn đồ vật như vậy tuyệt đối rất nặng, chủ yếu là do bình hình dáng không tốt, Đinh Tiếu cảm thấy mình cần phải đi tìm đào thợ trong thôn làm cho mình một cái nồi thích hợp, ừm, thừa dịp mùa đông còn chưa tới, lại bảo cha và Khôn làm cho mình mấy cái lồng hấp, như vậy có thể ăn bánh bao và sủi cảo, còn có cá hấp, tôm hấp , cua hấp nữa .... Thật là mới nghĩ thôi cũng đã chảy hết cả nước miếng. Dưới nỗ lực của Đinh Tiếu nước màu rốt cuộc cũng ngấm đều vào thịt lộc và bạch đậu cùng củ thạch, chỉ nhìn qua như vậy, Lục Hi ở bên cạnh vừa quan sát học tập cũng đã nuốt vài ngụm nước miếng: "Tiếu Tiếu ngươi thật sự quá lợi hại, đường cư nhiên sau khi bị nấu đen lại có mùi thơm như vậy." Đinh Tiếu cười nói: "Đường ngao này thật đúng là không dễ làm, nhưng ngươi thông minh như vậy, sau này làm nhiều lần là được." Nhưng đối với việc đem đường ngao "đen" chuyện này cậu cũng không chắc, nhưng đường ở nơi này sau khi đun nóng màu sắc liền càng lúc càng đen, quả nhiên vẫn là có chút khác với đời trước, cho dù đồ vật tinh luyện là giống nhau. Nấu canh đầu lộc, lại cho chút hành, đập dập gừng, bát giác, vỏ quế, hương hương thảo thái đoạn bỏ vào, kế tiếp là đậy nắp lại, chờ đến khi nước canh gần được lại cho thêm muối xanh. Thịt lộc kho tàu đương nhiên được các thú nhân thành niên hoan nghênh, tuy giống đực vẫn thích ăn thịt hơn, nhưng giống cái và bán thú nhân lại có hứng thú đối với thạch trái cây. Bạch đậu cũng không bị vắng vẻ, có lẽ là từ lần đầu tiên ăn được bánh bạch đậu nhân thịt Đinh Tiếu làm có "cảm tình", Khôn ca tuyệt đối là người ăn nhiều bạch đậu nhất tối nay. Đinh Tiếu cảm thấy Khôn thật biết hàng, phải biết rằng thịt khi hầm nấu sẽ ra nước chất, mà củ thạch cùng bạch đậu là nguyên liệu hấp thu rất tốt, như vậy hương vị của nó tuyệt đối sẽ không kém thịt, ngược lại sẽ càng thêm ngon miệng hơn. Nếu Khôn biết được điều này, có lẽ bảo hắn ăn bạch đậu liên tục một tháng hắn cũng không có bất cứ dị nghị gì, thật đó, các ngươi không tin thì cược đi. Một bữa ăn từ chuẩn bị nguyên liệu đến chế biến nấu nướng rồi cuối cùng là ăn, tận đến khi mặt trời xuống núi, mọi người ai về nhà nấy, Khôn và Phong mỗi người đem con mồi của mình về. Nhưng Khôn vẫn cố ý để lại một cái chân dê cho Đinh Tiếu, Tiếu Tiếu vui vui vẻ vẻ tiếp nhận. Nguyên nhân rất đơn giản, cậu nghĩ ngày mai làm thịt dê xào bánh! Ai, thật muốn ăn thịt dê thì là! Nhưng mình căn bản không biết cây thì là hình dáng như thế nào. Có phải cũng giống như thì là ở trái đất hay không? Nếu đúng như vậy, thật ra có thể đi đến chỗ hiến tế tìm kiếm một chút. Mấy hôm nữa rồi tính, bản thân cũng không thể cứ lăn lộn, vừa làm vừa nghỉ mới là đạo lý. Rửa mặt xong, Đinh Tiếu cùng ba và cha nói ngủ ngon liền trở về phòng mình, đốt nến, cậu không đợi được mà đem cái túi lớn Khôn mang về kia cầm tới, đổ tất cả đồ xuống mặt đất. Ghế băng ở nơi này không có, các thú nhân phần lớn đều ngồi trên da thú, Đinh Tiếu cũng đã quen dần. Xem qua một lượt thực vật thượng vàng hạ cám, Đinh Tiếu cảm thấy Khôn hẳn là đi ngang qua tiện tay thu thập, hơn nữa hoàn toàn là nhổ tận gốc, cũng có vài loại rễ tương đối thô to, hoặc phía dưới "kết trái", mặt khác cậu còn phát hiện một số thứ quen thuộc. Khoai lang đã già không ăn được, chỉ có ngọn và lá non của khoai lang, còn có hai củ cà rốt nhỏ một đầu kích thước cỡ củ hành tây. Khoai lang đương nhiên không cần nói đến, thứ này chỉ có thu hoạch vào hai mùa xuân hạ mới mập mạp. Còn có cây non, không cần phải nói, phía dưới tuyệt đối là có củ a! Tuy bạch đậu ăn cũng rất ngon, nhưng dù sao khoai lang cũng là đồ vật bản thân quen thuộc, mấu chốt nếu giống với khoai lang trên địa cầu, độ ngọt tuyệt đối là hơn bạch đậu vài lần, cũng dễ cất chứa vào mùa đông, càng có thể gieo trồng trên diện tích lớn. Đặc biệt khoai lang còn có thể làm khoai lang dẻo, tuyệt đối là đồ ăn vặt luyện răng số 1. Còn cà rốt, trong đầu cậu đã nói ra tin tức củ cà rốt này đã thành thục, nói cách khác, cà rốt nơi này chủng loại chính là lớn như vậy. Cầm lấy nước rửa qua cắn xuống một miếng, ừm, hương vị tương tự, xem ra nếu muốn đủ ăn, cần đào rất nhiều mới được, ai bảo kích thước nó quá nhỏ chứ. Còn có hành tây, hương vị cực kỳ cay, nhưng mùi vị cũng càng rõ ràng, hương khí mười phần, cái mùi "hôi" của hành tây xông ra, ăn sống thì hơi khó, nhưng xử lý một chút thì vẫn phải làm, ngoài dùng làm gia vị, hành tây tăng lên hiệu quả mùi vị cũng rất rõ ràng. Còn các đồ vật khác, linh tinh đủ loại thật là có không ít thứ có thể ăn, hữu dụng, nhưng đại đa số đều không có tên, còn có một phần ba là không có thuộc tính gì, chỉ là không độc. Đương nhiên chỉ viết không độc không nhất định là có thể ăn được. Ví dụ một loại quả dại lớn bằng ngón tay, trong đầu tuy không nêu ra tên của nó, nhưng lại có thông tin: vị cam, tính nhiệt, không độc, trừ tà khí, ích tràng đạo. Mới đầu Đinh Tiếu ngửi thử một chút không phát hiện ra mùi vị gì, nếu không có độc, cậu liền rửa sạch cắn thử một miếng. Kết quả chỉ kém không phun hết cả ruột ra, hương vị thứ này thật khó có thể hình dung, vị cam? Không sai, thứ đồ chơi này có vị ngọt, nhưng trong vị ngọt lại mang theo mùi thúi khó hình dung, vỏ trái cây bị cắn ra, mùi vị lập tức xông ra, mùi không kém với bít tất một tháng không giặt là mấy. "Dọa" cho cậu chạy nhanh ra sân, đem nó ném ra ngoài tường, đến giếng nước súc miệng nhiều lần, về lại phòng ngửi ngửi thử vài cái, phát hiện không còn mùi vị lưu lại lúc này mới yên tâm. Ta phi! thứ này còn trừ tà khí? Mùi vị bản thân nó liền đủ tà rồi được không? Thật là xỏ lá mà. Thiên nhãn cũng không đáng tin! Chỉ nhắc nhở vị giác cũng không nhắc nhở khứu giác gì đó, cảm giác thực vi diệu cũng thực khiến người ta lo lắng có phải hay không!