Nhật ký trúc mã đấu thanh mai
Chương 6
Lý Niệm Chân thỉnh cầu, Liễu Bái Tình chỉ suy nghĩ một chút, liền đáp ứng.
Nàng chẳng qua chỉ đóng vai trò làm sứ giả truyền tin, nhấc tay chi lao thôi. Nếu như vậy có thể tác thành một đôi, vậy không phải nàng đã làm được chuyện tốt hay sao.
Lý Niệm Chân được Liễu Bái Tình nhận lời, vui vẻ đi về nhà .
-------
Lại qua hai ngày, là ngày sinh của Lâm thị.
Tuy rằng Lâm thị hi vọng có thể làm khiêm tốn chút, chỉ muốn cùng cả nhà ăn một bữa cơm mà thôi, nhưng mà Liễu Kính Nguyên vẫn ra lệnh cho phòng bếp làm một bàn đầy, đều là những món ăn vô cùng phong phú.
Đáng nhẽ, tổ chức bữa tiệc lớn như thế này phải là chuyện vui mừng, nhưng Liễu Bái Tình lại vui vẻ không nổi. trên bàn tiệc cua lớn cùng hải sâm, bào ngư, vây cá đều không thể lọt vào mắt của Liễu Bái Tình mắt.
Trong mắt nàng chỉ có đĩa thịt ba chỉ được bầy trước mặt Lâm Hi.
Từ xa ngồi nhìn đĩa thịt kia, Liễu Bái Tình không dấu vết nuốt một ngụm nước miếng.
Thịt ba chính là ánh sáng là sinh mệnh, nhưng thật không may ánh sáng này lại không chiếu trên đầu Liễu Bái Tình.
Lâm thị xuất thân chính là tiểu thư công phủ, về phương diện lễ nghi yêu cầu với mình thập phần nghiêm cẩn, đối với nữ nhi duy nhất Liễu Bái Tình chính là hà khắc một cách kỳ quái.
Từ nhỏ, Liễu Bái Tình đã bị mệnh lệnh cấm ăn những đồ ăn nhìn khó coi.
Chân gà cánh gà lúc gặm nhìn dáng ăn không đẹp mắt, khi cắn hạt dưa sẽ vang lên thanh âm giòn cũng không thể ăn, ngay cả đến thịt mỡ, bởi vì lúc ăn miệng sẽ dính đầy dầu mỡ, liền nằm trong những món không được ăn.
Cái khác Liễu Bái Tình có thể nhịn, nhưng đến cả thịt ba chỉ cũng không được ăn, như vậy sao được!
Nhân sinh không có thịt ba chỉ, còn có cái gì gọi là lạc thú!
Nghĩ đến chính mình cùng với thịt bà chỉ đối diện với nhau vậy mà gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách xa, Liễu Bái Tình nhất thời trong lòng dâng lên cỗ bi thương.
Nhưng mà hôm nay là sinh nhật của mẫu thân đại nhân, mình không thể chưng ra khuôn mặt mất hứng được, Liễu Bái Tình liền gượng cười , cố gắng ăn xong bữa cơm này.
Khi đứng lên, nhìn thấy hơn phân nửa đĩa thịt vẫn còn, Liễu Bái Tình cảm thấy tâm của chính mình giống như có vật nhọn đâm vào tầng băng, từ từ từ từ , chậm rãi nứt ra một khe nứt nhỏ.
Đây chính là thanh âm tan nát cõi lòng.
------
Liễu Bái Tình buồn bực không vui trở về thư phòng, ngồi trước bàn học yên lặng một lúc lâu, mới thở dài một tiếng, tay cầm lấy sách vở Lâm thị dặn nàng học.
Đem sách vở mở ra, Liễu Bái Tình cúi đầu nhìn, chỉ là một chữ cũng chưa xem, cả đầu đều hiện lên đĩa thịt ba chỉ vừa rồi chưa được ăn.
Liễu Bái Tình giật mình phát hiện mình đã ngồi thật lâu, chung quy vẫn cảm thấy thật khó khăn, dứt khoát đẩy sách vở trước mặt sang một bên, đứng lên, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Đúng lúc này, Lâm Hi đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm một túi đồ nhỏ.
Liễu Bái Tình lập tức lâm vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu:“Ngươi tới làm gì?!”
Lâm Hi nheo mắt lại nhìn Liễu Bái Tình liếc mắt một cái, quay lại đóng của, còn thuận tay cài cửa lại:“Được lắm đồ không có lương tâm, ta đây mang theo bảo bối đến cho muội nhìn, vậy mà muội lại có thái độ như vậy với ta?”
Lâm Hi đi tới, Liễu Bái Tình tức khắc lùi lại một bước, cùng hắn bảo trì khoảng cách:“đang yên đang lành khóa cửa làm cái gì?!”
Lâm Hi cũng không có nhắc tiếp đến thái độ không tốt của nàng, lập tức đi đến bên cạnh bàn tra, để túi nhỏ lên, tay chân lanh lẹ mở ra.
Liễu Bái Tình tò mò ngó đầu vào nhìn, chỉ thấy khi túi nhỏ mở ra, bên trong lại là một hộp gỗ nhỏ.
Nhìn như là hộp đựng thức ăn.
Liễu Bái Tình đang đánh giá, Lâm Hi đột nhiên ngừng lại động tác mở nắp hộp, quay đầu:“Tình muội muội......”
Liễu Bái Tình không nghĩ nhiều quay đầu sang chỗ khác, làm bộ như đang xem xét ngắm nghía bình hoa đối diện.
Động tác nhỏ này của Liễu Bái Tình rơi vào trong mắt Lâm Hi, chọc cho khuôn mặt hắn nhẹ cong lên, thanh âm nói chuyện đều là ôn ôn nhu nhu hỏi:“Tình muội muội bình thương muội hay dùng trà gì để pha?”
Liễu Bái Tình làm ra vẻ tùy ý trả lời Lâm Hi liếc mắt một cái:“Ngô, hình như là trà búp Minh Tiền, trà Long Tĩnh.”
“...... Vậy muội chịu khó uống tạm đi. Lần này là ta sơ sót, vội đến chỗ muội nên chỉ mang theo một bình nhỏ rượu Thiệu Hưng.”
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
10 chương
53 chương
71 chương
45 chương
45 chương