Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ
Chương 33
Ba ngày sau Du Yến xuất viện, Cố tiên sinh bắt cô phải tiếp tục nghỉ ở nhà vài ngày mới có thể đi đóng phim, còn bắt cô phải đảm bảo nghe lời, thế là Du Yến ngoan ngoãn đảm bảo.
Cố tiên sinh cần phải đi công tác, nhưng lại không yên tâm, sợ cô lén lút chạy ra ngoài, liền dặn đi dặn lại Dư quản gia phải cẩn thận trông coi cô.
Dư quản gia trịnh trọng hứa: Tôi sẽ đi tìm vài cô gái cơ bắp đến nhà trấn lấy, nhất định không phụ đi sứ mệnh.
“...” Du Yến cạn lời nhìn Dư quản gia, lòng thầm nghĩ ông là xem tôi như tội phạm mà chắn giữ đúng không?!
Chỉ có Cố tiên sinh hài lòng, gật đầu bảo: “Không cần nhiều, một hai người là đủ rồi.”
Tìm một hai người đến trông cô, liền xem là ít rồi, nhưng tính chất cũng không hề thay đổi mà!
Du Yến tiếp tục cạn lời.
Cho dù không nỡ hơn nữa thì Cố tiên sinh vẫn phải ra ngoài, hơn nữa còn đi mất mấy ngày, Du Yến cảm thấy bản thân sẽ tương tư thành bệnh mất. Lúc tiễn anh ra ngoài, nhìn anh ngồi vào trong xe, Du Yến đỏ mắt cúi người hôn anh.
Mặc kệ xung quanh có rất nhiều người, nhưng trong mắt của người đang yêu cuồng nhiệt lúc phải chia xa, nào dễ dàng chứa được những người xung quanh chứ.
Lúc Du Yến sát lại hôn lên môi anh, hương thơm trên người như có như không quấn lấy người Cố tiên sinh, Cố tiên sinh cũng bất giác hôn lại cô, hai người thoáng cái lại ôm nhau.
Thế là dưới ban ngày ban mặt, ánh nắng rực rỡ, Dư quản gia cùng một đám người bị chọc đến mù mắt.
Cố tiên sinh đi công tác, Du Yến không có người thương yêu nên cả ngày liền nghĩ cách giày vò Dư quản gia, nguyên nhân là vì ông thật sự tìm hai nữ hán tử lực lưỡng về nhà, nói hay chính là giúp cô giải khuây, thực tế lại là vì để giám sát cô.
Thật sự là: Không thể nhịn nổi nữa!
Thế là dưới sự giày vò của Du Yến, Dư quản gia cảm thấy bộ xương già của mình cũng sắp vụn vỡ mất.
Ngày đầu tiên Cố tiên sinh đi công tác, Du Yến cảm thấy bụi trong nhà quá nhiều, bảo Dư quản gia cho người dọn dẹp sạch sẽ cả nhà, còn cô lười nhác ôm ghế ra ngoài vườn ngồi, vừa uống trà vừa phơi nắng.
Ngày thứ hai Cố tiên sinh đi công tác, Du Yến cảm thấy hoa cỏ trong vườn quá nhiều, liền bảo Dư quản gia cho người sửa lại khu vườn, cô ôm máy tính lướt Weibo, sẵn tiện xem tin tức truyền thông đăng về tai nạn ngoài ý muốn của cô, bên ngoài vừa có điểm tâm, nước trà và thức ăn vặt.
Ngày thứ ba Cố tiên sinh đi công tác, Du Yến cảm thấy sách trên kệ của phòng sách sắp xếp không đúng, bảo Dư quản gia cho người xếp theo đúng mã sách, những kệ sách mà Cố tiên sinh thường dùng tuyệt đối không được đụng vào, hôm nay cô đứng bên cạnh giám sát, cô sợ mọi người bất cẩn đụng hư thứ gì trong phòng.
Vốn ngồi trước bàn sách giám sát nhưng phát hiện mọi người đang bận rộn, mình lại không làm việc thì sẽ rất chán, thế là tự mình bắt đầu tìm việc làm, lúc nhìn thấy những ngăn kéo bên dưới bàn làm việc của Cố tiên sinh, bất giác cảm thấy tò mò, liền tiện tay mở ra xem hai cái, phát hiện ra đều là những đồ vật làm việc, thật sự quá chán, lúc mở ra ngăn thứ ba, nhìn thấy có một túi tài liệu, bên trên viết hai chữ Kỷ Hải, nét chữ này không phải là của Cố tiên sinh, nhưng nhìn thấy cái tên quen thuộc lẽ nào lại không xem.
Vừa mở ra xem, đây là bản báo cáo của Triệu Thiêm về việc điều tra Kỷ Hải, nhưng phần báo cáo này so với phần đưa cho cô càng chi tiết hơn, xem lại ngày tháng, hẳn là sau đó lại tiếp tục điều tra, nhưng không hề thông báo cho cô biết.
Dư quản gia đang bận rộn, vô ý quay đầu nhìn thấy cô chủ đang xem tài liệu, lòng nghĩ những tài liệu không được khóa chắc chắn không quá quan trọng cũng không để ý đến cô, tiếp tục vùi đầu dọn sách.
Sau khi xem bài báo cáo này, lòng Du Yến liền cuồn cuộn nổi sóng, tuy sớm biết sau lưng Kỷ Hải có người chống lưng, nhưng cô vẫn ngây thơ nghĩ rằng, chắc chắn cậu đi theo một phú bà nào đó, thậm chí còn thầm đoán có thể là Lưu Thiền Quyên bà chủ của công ty giải trí Tinh Tinh, xem ra cô vẫn còn quá ngây thơ, cho nên nghìn vạn lần không ngờ, kiếp trọng sinh này, Kỷ Hải lại chạy đi hầu hạ đàn ông?!
Thật sự là vừa hoang đường vừa buồn cười.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, đây thật sự là chuyện Kỷ Hải có thể làm ra được, cậu ta có thể cười mà tự sát, còn có chuyện gì không dám làm chứ?
Chỉ là cậu ta cũng rất có bản lĩnh, có thể cấu kết với người của Tư gia.
Lớn lên trong giới người giàu có, Du Yến đương nhiên nghe nói qua Tư gia, sự giàu có và địa vị của gia tộc này không hề thua kém so với Cố gia, thậm chí có thể nói là ngang hàng.
Nhưng đa số nghe người ta nhắc đến đều là con trai trưởng của Tư gia Tư Sùng Chí, rất ít khi nghe đến Tư Sùng Nghĩa này.
Du Yến cảm thấy, cô hẳn nên tìm lúc nào đó, ngả bài với Kỷ Hải, sau đó kết thúc chuyện của hai người.
Chẳng lẽ sau khi anh làm nhiều chuyện buồn nôn như thế, vẫn muốn hàn gắn lại với cô ư? Cô cũng không phải là kẻ ngốc càng không phải kẻ mù, là tốt hay xấu, cô sao có thể không nhìn rõ chứ!
Tuy cô thật sự mù qua một lần nhưng không có nghĩa là cô mù mãi.
Ngày thứ tư Cố tiên sinh đi công tác, Du Yến gọi Dư quản gia đến sau vườn, chỉ mặt cỏ rộng thênh thang, cười bảo chúng ta cắt cỏ đi, sau đó trồng vài loại rau củ ở đây.
Dư quản gia bận rộn suốt ba ngày, vừa nghe được câu này, suýt chút gục ngã.
Du Yến vội an ủi ông: “Không cần ông làm, ông gọi người đến làm là được, chúng ta quyết định cần trồng loại rau củ nào.”
“Nhưng thời biết bây giờ, không thích hợp để trồng rau.” Dư quản gia phản đối, cảm thấy tính tình nắng mưa thất thường này của cô nhất định là do Cố tiên sinh dung túng ra. Đã vào cuối thu rồi, mọi người đều đang chuẩn bị sang đông, ai còn đi trồng rau chứ!
“Bây giờ ai trồng rau còn xem thời tiết chứ? Cũng không phải có trái cây trồng trái mùa sao, rau củ trồng trái mùa thì sao chứ? Nếu thật sự không được thì chúng ta ở sau vườn làm nhà kính trồng rau.”
Nội tâm lúc này của Dư quản gia tan nát, Cố tiên sinh cậu không về, nhà của cậu sẽ bị phá mất cậu biết không?
“Chờ trồng ra rau xanh, chúng ta cũng ăn yên tâm hơn, không phải sao!” Cuối cùng Du Yến hài lòng nghĩ đến tương lai.
Còn chưa bắt đầu trồng đã nghĩ đến việc ăn, đi siêu thị mua rau cũng không nhanh như thế đâu!
Cuối cùng Dư quản gia vẫn phải thỏa hiệp, cho người ra ngoài ngoại ô tìm về vài loại hạt giống, Du Yến vô cùng hưng phấn, cầm di động đứng một bên trực tiếp gọi cho Cố tiên sinh.
“Em muốn trồng chút rau củ, trồng một ít cà chua với cà rốt, Cố tiên sinh, em còn muốn trồng cây ăn quả nữa.”
Cố tiên sinh ở đầu dây bên kia, nghe vợ đang ríu rít kể chuyện, không ngừng tưởng tượng những chuyện không thực tế, anh còn rất nghiêm túc nên chú ý trồng loại cây nào, cuối cùng còn nói nếu như không đủ chỗ sẽ mua luôn khu nhà bên cạnh, để cô tùy ý trồng cây.
Thế là Du Yến hài lòng, vui vẻ gác máy.
Sau đó liền gọi cho Cảnh Hân, mấy ngày nay hai người bọn cô cũng không liên lạc với cô, không biết họ như thế nào.
Cảnh Hân bắt máy, khóc hu hu làm nũng, nói mình nhớ Du Yến tương tư muốn thành bệnh, nhưng Cố tiên sinh không cho phép bọn họ đến thăm cô, cho nên cô nàng và Đỗ Phi Phi đều không dám xuất hiện.
Điểm này Du Yến sớm đã đoán ra, sẵn tiện an ủi cô nàng vài câu liều hỏi chuyện của đoàn phim, Cảnh Hân vội báo cáo với cô những chuyện xảy ra gần đây, Du Yến nghe xong đều cảm thấy đó là những chuyện vặt.
Chuyện ngoài ý muốn này, cô vẫn sợ Cố tiên sinh sẽ truy cứu trách nhiệm của ai đó, may mà anh vẫn nghĩ cho cảm nhận của cô, không làm khó đạo diễn Lý của bọn họ.
Nhưng Cảnh Hân cũng nói, tổ đạo cụ đổi vài người đến đây, những người mới đổi đều nổi tiếng trong giới chuyên môn, hơn nữa còn cử thêm vài bác sĩ đến, xem ra Cố tiên sinh tuy không truy cứu trách nhiệm nhưng đối với chuyện ngoài ý muốn kia vẫn chắn cánh trong lòng, nên mới cử thêm vài người vào trong đoàn phim.
Sau đó, Du Yến lại kể cho Cảnh Hân nghe cách bài bố vườn hoa sau nhà cô, không đúng phải là vườn rau sau nhà, nói không lâu sau, vườn rau sau nhà sẽ có rau sạch xanh biếc có thể ăn được.
Du Yến bàn với Cảnh Hân về vườn rau cũng là có nguyên nhân, vì trong một lần trò chuyện, Cảnh Hân nhắc với cô bà của cô nàng tự trồng rau trong mảnh đất hoang kế bên trường đại học, thứ rau xanh ấy không hề giống với loại rau bán bên ngoài, không chỉ ăn ngon mà còn an toàn, sau đó Cảnh Hân còn thật sự hái một bó đến đưa cô ăn thử, đem khoe thứ rau xanh mà bà cô bé trồng khen đến tận trường.
Kì nghỉ ngơi ở nhà lần này đúng là rảnh đến nhàm chán, bỗng nghĩ đến chuyện này, thật sự muốn giày vò người khác mà, cho nên sau khi giày vò đủ rồi, cô liền không nhịn được mà khoe với Cảnh Hân.
Cảnh Hân ở đầu dây bên kia nghe cô nói trồng rau, liền trưng ra vẻ mặt ==!
Lúc nghe Cố tiên sinh nói nếu không đủ trồng sẽ mua luôn biệt thự kế bên, cô xúc động muốn gác máy, lòng nghĩ thế giới người có tiền thật sự khiến mình đau tim quá, cho nên phải yêu quý mạng mình, cách xa người có tiền!
Sau đó hai người lại nói đủ chuyện vặt vãnh, lúc Du Yến muốn kết thúc cuộc gọi, Cảnh Hân bỗng nghĩ ra một chuyện nói với cô: “Đúng rồi, người đóng vai em họ của chị đã đổi người rồi, Kỷ Hải kia sẽ không đến nữa.”
“!!!!” Du Yến chợt trừng to mắt, dường như não bị ai đó cầm búa hung hăng vung mạnh một nhát, suýt nữa khiến cô hoa mắt chóng mặt.
Mẹ nó, chuyện này rất quan trọng đấy, Hân Hân thối lại đem nó đặt ở cuối cùng, hơn nữa còn suýt nữa quên mất chứ, thật sự là thiếu ăn đòn mà!
“Đó là chuyện lúc nào vậy?”
“Chắc là ngày chị xuất viện đó, có người đến đoàn phim báo danh, đạo diễn Lý giới thiệu với mọi người, nói là sau này sẽ thay vai Kỷ Hải.”
Du Yến cắn môi, trước đây mình lợi dụng quan hệ, muốn đổi vai Kỷ Hải lại không thành công, nào ngờ lúc nào, ngược lại lại dễ dàng đổi vai anh như thế, chắc hẳn là do Cố tiên sinh ra tay rồi.
Du Yến không thể không thừa nhận, chỉ cần có quan hệ với Cố tiên sinh, quả nhiên giúp được cô rất nhiều chuyện.
Chỉ là, trong lòng Cố tiên sinh hẳn cũng chứa đựng rất nhiều câu hỏi chăng, chỉ là anh là một người rất khoan dung, cho nên sẽ không nghiêm hình bức cung cô, chỉ là sắp đến giới hạn rồi, có lẽ lần này anh đi công tác về sẽ hỏi cô cũng không chừng.
Cho nên trước khi Cố tiên sinh về, cô phải gặp Kỷ Hải mới được.
Hôm sau, cũng chính là ngày Du Yến được tự do, cô từ sớm đã gọi tài xế đưa cô đến đoàn phim, không phải là cô vội muốn quay phim, mà là muốn đi gặp Kỷ Hải.
Sáng sớm, cô liền thông qua Đỗ Phi Phi để liên lạc với Kỷ Hải, hẹn cậu ta đến trường quay.
Hẹn cậu đến trường quay, cũng là quyết định sau khi tính toán, hai người bây giờ đều đã có danh tiếng, đến đâu cũng bất tiện, mà trường quay nhiều người hỗn tạp, càng an toàn hơn.
Kỷ Hải không phải là người khó hẹn, vừa nghe nói Du Yến tìm cậu ta, không nói hai lời liền đồng ý đến.
Hai người trong phòng nghỉ đơn độc gặp nhau, Đỗ Phi Phi đứng ngoài cửa chờ, chứ không đi xa.
Nói thật thì, sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh Kỷ Hải tự sát, Du Yến có chút sợ cậu, kết giao với người xấu vẫn không sợ hãi như thế, điều cô sợ chính là, người xấu này còn là một kẻ biến thái, không ai biết giây tiếp theo cậu ta có thể làm ra chuyện gì.
“Chúng ta nói chuyện chút đi.” Du Yến mở miệng trước, cô cảm thấy Kỷ Hải kiếp này, tuy nhìn trẻ hơn nhưng cảm thấy so với kiếp trước càng khó đối phó hơn, có lẽ kĩ năng biến thái của cậu ta đã sắp đến level max rồi, cho nên dù nụ cười thường trực trên mặt, nhưng Du Yến lại cảm thấy nụ cười này rất méo mó.
“Em không phải rất không muốn nhìn thấy tôi sao?” Kỷ Hải ngồi xuống sô pha, chăm chú nhìn cô, ánh mắt ấy, hệt như muốn ăn thịt người vậy.
“Hóa ra cậu vẫn biết rõ đấy à.” Du Yến hừ lạnh, nói: “Nếu đã nhớ được chuyện trước kia, chúng ta cũng không cần giả vờ nữa, nói thẳng mục đích của anh đi.”
Nghe lời của cô, Kỷ Hải cười ha hả: “Quả nhiên là như thế, xem ra chúng ta thật sự rất có duyên phận, hai kiếp đều không tách rời.”
“Sau khi trải quá nhiều chuyện như thế, cậu vẫn còn có mặt mũi để nói chuyện duyên phận với tôi ư, nếu thật sự nói thứ giữa hai chúng ta thì đó chỉ còn lại thâm thù đại hận mà thôi.”
“Thâm thù đại hận? Là vì tôi để em nghiện ma túy ư? Sau đó em có biết bao nhiêu cơ hội cai nghiện, chẳng phải em đã từ chối ư, em còn rất hưởng thụ, không phải sao?”
Những chuyện xấu hổ này bị đem ra nói, thật sự không khác gì tát thẳng vào mặt cô, hơn nữa Kỷ Hải lại nói ra điểm mấu chốt khiến cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi vừa cai nghiện được, cậu lại đem ma túy đến mê hoặc tôi, cách cai nghiện này sẽ thành công sao?” Du Yến cắn răng nói: “Kỷ Hải, cậu thật sự là một ma quỷ.”
Kỷ Hải thấp giọng cười, đáp: “Tôi là ma quỷ, em không phải còn yêu đương với ma quỷ suốt mấy năm trời sao, chị Yến, ngoài trừ chuyện hút ma túy không nhắc đến, thời gian chúng ta bên cạnh nhau, còn có rất nhiều chuyện vui vẻ, không đúng sao?” Nói đến đây, Kỷ Hải thu lại nụ cười, thâm tình nhìn cô, “Chị Yến, em biết vì sao tôi lại trọng sinh không? Tôi tìm mộ của em, đứng trước mộ em cắt mạch máu, nhìn thấy máu tươi chảy đầy đất, tôi rất vui, bởi vì tôi có thể lập tức đi tìm em rồi, không ngờ rằng ông trời cho tôi bất ngờ lớn như thế, chúng ta lại vẫn sống, chuyện hiếm như thế này còn không đủ chứng minh chúng ta là trời sinh một cặp sao?”
Du Yến không nhịn được cười lạnh, “Trời sinh một cặp? Cùng cậu ư? Chẳng lẽ cậu không phải là trời sinh một cặp với Tư Sùng Nghĩa ư?”
Du Yến vừa nhắc đến Tư Sùng Nghĩa, sắc mặt Kỷ Hải thoáng cái trở nên rất khó coi.
“Em điều tra tôi?”
“Chuyện cậu có thể làm ra, còn sợ bị tra ra? Kỷ Hải, thật không ngờ cậu vì nổi tiếng, đến mông cũng có thể bán đi, chuyện buồn nôn như thế, còn xứng nói chuyện trời sinh một cặp với tôi ư?” Du Yến vô cùng chán ghét nhìn cậu ta, nếu như ánh mắt có thể giết người, cô sớm đã đem cậu băm thành hàng nghìn hàng vạn mảnh.
Kỷ Hải hệt như dã thú bị giẫm phải đuôi, thoáng cái liền trở nên điên cuồng, cậu ta từ sô pha nhảy dựng lên quát: “Đúng vậy, tôi bán mông mình thì thế nào, vì sao tôi phải làm như thế, chẳng lẽ em còn không rõ hay sao? Tôi từ nhỏ đã nghèo khó, vì để theo đuổi em, vì để xứng với em, tôi nhẫn nhịn chấp nhận những đau khổ mà người khác không thể nào chịu được, những chuyện này em lại biết được bao nhiêu?” Kỷ Hải quát xong những lời này, vành mắt đỏ hoe, lồng ngực mãnh liệt phập phồng, có thể thấy được cảm xúc của anh kích động bao nhiêu, lại nghe cậu nói, “Không ngờ, kiếp này em lại nhìn trúng gã họ Cố kia, em không phải bài xích gã ta nhất sao? Tại sao lại nhìn trúng gã rồi! Tôi cố gắng leo lên như thế, em lại vì sao đều không nhìn thấy?!”
“Kiếp trước là tôi bị mù, không nhìn rõ cái tốt của Cố tiên sinh, kiếp này tôi nhìn rõ rồi, làm sao có thể còn giẫm vào sai lầm.” Du Yến hít thật sâu, nhìn người đàn ông cô từng yêu, nói: “Cậu cho rằng cậu nói một câu yêu tôi, liền có thể bôi đi những lỗi lầm cậu gây ra ư? Hôm nay tôi nói thẳng với cậu rồi, chỉ cần cậu biến mất trước mặt tôi, tôi sẽ không truy cứu những thương tổn trước đây cậu từng gây ra với tôi, nếu không...”
Kỷ Hải dữ tợn nhìn cô, “Nếu không thì thế nào?”
“Thế cậu chờ sự báo thù của tôi đi, cậu cho rằng mình có núi dựa rất kiên cố ư? Cho dù thật sự tôi không động nổi cậu, chồng tôi cũng sẽ không buông tha cho anh đâu.”
Kỷ Hải ha hả cười lớn: “Chồng em? Ha ha, chồng em! Nếu như gã biết em là trọng sinh đến đây, em cảm thấy gã còn dám đối tốt với em không? Gã nhất định sẽ xem em là quái vật!”
“Những điều này không cần cậu bận tâm, tôi đã không còn gì để nói với cậu nữa, cậu có thể đi được rồi.”
“Sao lại không còn gì để nói chứ? Tôi vẫn còn một đống lời chưa nói với em đây, chị Yến, sao em lại tuyệt tình như thế? Gã họ Cố ấy thật sự tốt như thế sao? Kiếp trước sau khi hai người ly hôn, gã không phải vẫn tái hôn sao, ngoài trừ có tiền ra, gã còn có điểm gì tốt sao?”
“Cái tốt của Cố tiên sinh, cậu không xứng để biết.” Du Yến nói xong, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc Kỷ Hải thấy cô muốn bước đi, đột nhiên bước nhanh đến muốn đẩy ngã cô, nhưng thoáng cái, chỉ thấy Kỷ Hải bị hất ra sau, trực tiếp ngã lăn ra đất.
Du Yến cầm máy chích điện nhỏ, huơ huơ nói: “Gặp mặt loại người như cậu, không chuẩn bị vài thứ sao được chứ? Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Kỷ Hải bị điện giật đến cả người mềm nhũn nhưng vẫn cố chấp nói: “Nếu tôi không làm theo thì sao?”
“Thế thì, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ là kẻ thù không đội trời chung.”
Nói xong câu này, Du Yến quả quyết mở cửa ra nói với cậu ta: “Tạm biệt, Kỷ đại minh tinh.”
Kỷ Hải chật vật một hồi mới chậm chạp từ dưới đất bò lên, nghiến răng nhìn cô một lúc mới yếu ớt bước đi, không cam tâm đi ra phòng nghỉ.
Đến khi cậu ta rời đi, Du Yến mới thở phào nhẹ nhõm, dựa cửa ngây người, Đỗ Phi Phi vội chạy đến hỏi: “Em không sao chứ.”
Du Yến cầm máy chích điện cười: “Không sao, uy lực khá mạnh.”
“Dùng được là tốt rồi, cậu ta không làm gì với em chứ?” Đỗ Phi Phi tuy không biết ân oán giữa bọn họ nhưng lại thay cô lo lắng.
“Cậu ta có thể làm gì em chứ, chị không thấy cậu ta suýt nữa bị điện giật chết đấy.”
Nói đến đây, hai người đều phì cười ra tiếng.
Du Yến cảm thấy tảng đá nặng đè trong lòng rốt cuộc cũng được dời đi, cuối cùng cô cũng thoát khỏi ác mộng Kỷ Hải này, thấy được ánh sáng nơi chân trời, trước mắt là khoảng trời bao la.
Nếu như sau này cậu ta vẫn còn dám xuất hiện thì đừng trách cô không khách khí, cho dù cô thật sự giải quyết không nổi cậu, cô vẫn có Cố tiên sinh đấy thôi.
Hạnh phúc kiếp này, là dành cho Cố tiên sinh, cô có trách nhiệm bảo vệ hạnh phúc này, ai cũng đừng hòng muốn phá hoại, cho dù là Kỷ Hải cô từng yêu qua, cũng không được lại gần.
Tối nay Cố tiên sinh bay về thành phố B, Du Yến sớm đã đến sân bay đón, vài ngày không gặp, cô nhớ anh đến sắp phát điên rồi, hơn nữa cô cũng muốn đem bí mật chôn sâu trong lòng nói ra với anh, cho nên trong quá trình chờ đợi, tâm trạng cô vẫn vô cùng sốt ruột, rối loạn.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Cố tiên sinh, tất cả sốt ruột, bất an và rối loạn, đều biến mất không còn tung tích, Cố tiên sinh chỉ dùng một nụ cười mỉm, quét đi toàn bộ cảm xúc của cô, sau đó trong mắt, trong lòng đều là anh.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
65 chương
88 chương
10 chương
28 chương
29 chương
21 chương
71 chương