Mọi người thấy vậy thì đều nhìn nhau, cố ý bỏ quên sự tồn tại của con chó sói biến dị kia. Tất cả vây quanh người phụ nữ chiến thắng, không ngừng khen ngợi. Thấy chủ nhân đi rồi, con chó sói nằm trên mặt đất đạp chân vài cái, cố gắng đứng lên. Nhưng nó bị thương nặng làm sao có thể đứng dậy được, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của chủ nhân dần dần đi xa, ánh mắt dần mơ hồ. Lý Tiểu Tửu nhìn thấy, trong mắt2nó đầy nước mắt. Con vật đáng thương đã bị chủ nhân vứt bỏ như vậy sao? Lý Tiểu Tửu đi vào trong vòng, thò tay khẽ xoa đầu của nó, mắt nhìn toàn thân nó. Vết thương của nó không quá nghiêm trọng, chỉ bị tiêu hao sức lực nên không đứng nổi. Có người nhìn thấy cậu như vậy, kinh ngạc nói: “Đứa bé kia đang làm gì thế?” Những người khác cũng nhìn qua, bối rối khi thấy hành động của Lý Tiểu Tửu. Người phụ nữ bên kia đang cho con mèo7đen ăn. Cô ta thấy vậy còn tưởng trẻ con ham chơi không hiểu chuyện, nên muốn tới gần con chó biến dị này thôi. Nhưng một giây tiếp theo, tròng mắt cô ta thiếu chút nữa rơi ra ngoài. Một đứa trẻ bế một con chó biến dị mà không hề tốn sức là chuyện quỷ gì vậy?? Không phải không hiểu chuyện sao? Cô ta đi lên ngăn cản Lý Tiểu Tửu, hỏi: “Cậu muốn làm gì?” Lý Tiểu Tửu cố ngẩng đầu, khi nhìn thấy cô ta, cậu nhíu mày, nói: “Nó1bị thương, tôi đưa nó đi khám bác sĩ.” “Bác sĩ?” Người phụ nữ sửng sốt vài giây sau đó bật cười: “Ha ha, cậu bạn nhỏ, có phải cậu bị ngốc không? Bác sĩ à? Trong căn cứ làm gì có bác sĩ khám bệch cho thú biến dị chứ?” Mọi người xung quanh cười vang. Có người đi tới, nhắc nhở: “Chủ nhân người ta còn không quan tâm, một đứa trẻ con như cậu tới quan tâm có tác dụng gì, thôi nhanh ném nó lại, đừng xen vào việc của7người khác nữa.” Lý Tiểu Tửu đứng lại, hỏi: “Cô ta còn muốn con thú biến dị này không?” Người kia lắc đầu. Thú biến dị đã thua, ai còn dám dẫn ra ngoài cho mất mặt chứ? Không đánh chết ném đi đã xem như là tốt rồi. “Nếu cô ta đã bỏ, sao tôi thành xen vào việc của người khác được?” Lý Tiểu Tửu chậm rãi nói một câu rồi bước đi: “Mong các người nhường đường một chút.” Người đàn ông kia lập tức nghẹn lời, khẽ sờ mũi và cảm0thấy hơi xấu hổ. Hình như người xen vào việc của người khác đã biến thành mình mất rồi. Người phụ nữ vẫn ngăn cản ở trước mặt Lý Tiểu Tửu, thấy cậu nhìn qua với ánh mắt nghi ngờ, cô ta giơ tay lên che miệng, cười tủm tỉm nói: “Cậu bạn nhỏ, không phải cậu không có thú biến dị nên muốn nhặt thứ người ta không cần về nhà, xem là của mình chứ?” Lý Tiểu Tửu trợn tròn mắt: “Vậy mà cô cũng có thể đoán được à?” “Ha!” Cô ta cười đột nhiên nghẹn lời, khóe miệng khẽ giật vài cái. Cô ta vốn cho rằng mình chỉ tùy tiện nói vậy, không ngờ cậu thật sự có quyết định này. Tôi ngất. “Muốn thú biến dị thì phải tự mình đi tới khu năm tìm, cậu nhặt thứ người ta không cần sẽ mất mặt lắm đấy.” Lý Tiểu Tửu bĩu môi: “Tôi cảm thấy nó rất tốt, sao có thể mất mặt được.” Cậu nâng cơ thể con chó sói lên, bất mãn nói: “Dì à, nhanh tránh đường đi, dì cản đường của tôi rồi.” Dì! What? Trên mặt cô ta đỏ bừng. Cô ta đã hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, tuy Lý Tiểu Tửu nhỏ tuổi gọi cô ta như vậy cũng không có gì, nhưng khi cô ta nghe thấy vậy, trong lòng vẫn không vui. Lẽ nào cô ta già như vậy sao?! Xung quanh có người len lén che miệng cười ra tiếng, cũng không biết là cười cô ta hay cười cái gì, nói chung cô ta nghe thấy thì rất không thoải mái. Đại Bạch khó nhọc lắm mới chen ra khỏi trong lòng Lý Tiểu Tửu, đôi mắt xoay tròn vừa vặn nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của người phụ nữ kia, nó sợ run người, vội vàng rụt đầu vào trong lòng cậu. Ánh mắt người phụ nữ kia lập tức sáng lên, đi vội tới gọi Lý Tiểu Tửu đã bước ra cửa. Những người khác căn bản không quan tâm đến việc Lý Tiểu Tửu rời đi. Nhưng khi thấy người phụ nữ kia cứ tới gây chuyện, bọn họ thấy rất kinh ngạc. Lý Tiểu Tửu không kiên nhẫn quay đầu lại, thật sự rất muốn nói một tiếng “Dì có phiền hay không?” Nhưng lại nghĩ cậu không nên khinh thường thì tốt hơn. Nếu như cô ta là người của gia tộc lớn, vậy cậu sẽ gặp phiền phức. Cậu thở dài hỏi: “Dì muốn làm gì nữa?” Không phải là dì muốn làm gì, mà là dì muốn làm gì nữa. Người phụ nữ nghe những lời này thì cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng cô ta nhìn Đại Bạch và con chó sói biến dị trong lòng Lý Tiểu Tửu, theo bản năng bỏ quên chuyện này, ánh mắt sáng ngời. Cô ta ho khan vài tiếng, nói: “Cậu không được chủ nhân người ta đồng ý đã mang thú biến dị về, không sợ người ta gây phiền phức cho cậu sao?” Thấy cậu nhíu mày, người phụ nữ nói tiếp: “Người đó là nhị tiểu thư của Lưu gia - một trong bốn gia tộc lớn đấy. Nếu chẳng may có gì xảy ra, cậu không thể sống tốt ở căn cứ này đâu.” Chân mày Lý Tiểu Tửu càng nhíu chặt hơn, lại là bốn gia tộc lớn sao? Ánh mắt cậu bất mãn nhìn người đàn ông đứng trong đám người, dường như có ý nói, không phải chú bảo người ta đã bỏ nó rồi sao? Người đàn ông kia không ngờ người phụ nữ sẽ nhiều chuyện như vậy, còn nói ra lời đe dọa một đứa trẻ. Tuy người phụ nữ kia đúng là tiểu thư Lưu gia. Nhưng người ta là gia tộc lớn, sao có thể gây phiền phức cho một đứa bé chỉ vì chuyện nhỏ như vậy chứ? Thấy bộ dạng Lý Tiểu Tửu như muốn nói hóa ra chú là kẻ lừa đảo, hắn cảm thấy rất khó chịu. Nhưng hắn biết người phụ nữ trước mắt này không dễ chọc, chỉ có thể đứng ở bên cạnh, gương mặt đỏ bừng. Thấy Lý Tiểu Tửu không nói lời nào, người phụ nữ cho rằng cậu đã bị mình dọa sợ, không khỏi cười đắc ý vuốt ve con mèo đen đứng bên cạnh, chậm rãi nói: “Tôi và tiểu thư Lưu có chút quan hệ, tôi có thể nói giúp cậu, nhưng...” Cô ta mỉm cười nhìn về phía Lý Tiểu Tửu. Lý Tiểu Tửu trợn trừng mắt, nói tiếp lời: “Nhưng cái gì?” Người phụ nữ đi lên vỗ nhẹ vào vai của cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đại Bạch, ý cười càng lộ rõ: “Nhưng trên trời sẽ không có bánh nhân thịt nào tự nhiên rơi xuống cả. Nếu như cậu muốn con thú biến dị này, cậu phải lấy con mèo trong lòng cậu ra trao đổi với tôi.” Lý Tiểu Tửu cười lạnh: “Dì, bây giờ đã tối rồi.” Người phụ nữ sửng sốt: “Cái... Cái gì?” Lý Tiểu Tửu thả con thú biến dị ra, chậm rãi cười: “Tôi nói... khuya rồi, dì còn mộng tưởng hão huyền cái gì?” Cậu nheo mắt lại. Sáng sớm thì có người có ý đồ với A Man, bây giờ đến buổi tối liền có người có ý định với Đại Bạch. A, con hổ không phát uy thì tưởng cậu là con mèo bệnh sao? Mọi người xung quanh kịp phản ứng, mở miệng muốn cười to, sau đó vừa nghĩ tới đối tượng mình sắp cười nhạo là ai, bọn họ vội vàng che miệng. Vẻ mặt người phụ nữ tối sầm lại, ánh mắt nghiêm khắc nhìn lướt qua đám người xung quanh. Khi nhìn về phía Lý Tiểu Tửu, cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Cậu, cậu giỏi lắm.” Khóe miệng Lý Tiểu Tửu cong lên: “Tôi đương nhiên giỏi rồi.” Đại Bạch nhảy lên vai của cậu và cọ cọ vào mặt cậu. Chủ nhân, cô gái này thật xấu xa, thật đáng ghét. Lúc này đám người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ nhìn thấy gương mặt người phụ nữ này đen lại, tất cả đều sợ hãi. Nhưng khi tiếp tục nhìn về phía Lý Tiểu Tửu, bọn họ không thấy vẻ mặt cậu có chút hoang mang nào. Rốt cuộc cậu không biết gì hay là không biết sợ vậy? Tuy nói gia thế của người phụ nữ này vẫn chưa phải là một trong bốn gia tộc lớn, nhưng thế lực đó cũng không tầm thường. Vừa nãy thấy tiểu thư Lưu gia tức như vậy mà còn không nói gì, mọi người liền biết cô ta không phải là người dễ đắc tội.