Con hồ ly nhỏ được giải cứu cũng không kịp giả vờ bất tỉnh nữa, nó hoàn toàn tin chắc cô bé đáng yêu này sẽ không thương hoa tiếc ngọc, thế là lập tức lăn vài vòng, choáng váng ôm bắp đùi chủ nhân nhỏ của mình. Phong Mạt Tinh Diệu vội vàng ôm lấy con hồ ly nhỏ kiểm tra một hồi, nhìn bộ dạng lo lắng kia, có thể thấy cậu bé thật sự thích con hồ ly nhỏ này. Từ xa vọng tới một giọng2nói lạnh lùng của đàn ông: “Phong Mạt Tinh Diệu.” Không khí ở đây liền trở nên căng thẳng. Quản gia và Phong Mạt Tinh Diệu đều đờ đẫn quay đầu lại. Đám người kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi tới. “Phong… Phong…. Phong Mạt Tinh Thần sao?” Cũng không biết từ đâu truyền tới tiếng hét chói tai đầu tiên. Sau đó, những tiếng kêu kinh ngạc không ngừng vang vọng trong cả sân trường. Người tới hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi xung quanh,7miệng thỉnh thoảng khẽ cười mỉm. Trong mắt mọi người xung quanh, hắn rõ ràng quyến rũ muốn chết. Nhưng trong mắt quản gia và Phong Mạt Tinh Diệu, thật sự chính là xong đời rồi. Hắn và Giang Biên Nhất Nhàn quả thật chính là một lửa một băng, hai nhà đối lập, hai người cũng là nước lửa không hợp nhau. Danh hiệu người đàn ông đẹp trai nhất gia tộc Phong Mạt không phải là giả. Gương mặt hắn đẹp trai, sống mũi cao thẳng, đôi1mắt dài, môi đỏ sẫm, nhưng tất cả dung hòa lại không hề có cảm giác nữ tính, ngược lại càng làm cho hắn đẹp trai hơn. Hắn cao ít nhất cũng phải đến một mét chín, điển hình chân dài của người châu Âu. Không trách được các cô học sinh xung quanh có biểu hiện khoa trương như vậy. Sự sợ hãi của Phong Mạt Tinh Diệu trong nháy mắt liền biến mất, cậu bé ôm con hồ ly nhỏ chạy đến trước mặt của hắn,7nắm góc áo của hắn và uất ức kêu lên: “Anh.” Phong Mạt Tinh Thần lạnh lùng nhìn cậu bé, miễn cưỡng “Ừ” một tiếng. Quản gia lau mồ hôi, vội vàng cúi người nghênh đón. “Đại thiếu gia, sao ngài lại tới đây?” Phong Mạt Tinh Thần nhìn lướt qua mọi người xung quanh và nắm lấy tay của Phong Mạt Tinh Diệu, nói: “Thế nào, chỉ cho phép ông tới đây thôi sao?” Quản gia xấu hổ, vội vàng giải thích: “Không không, thiếu gia ngài đừng trêu tôi.” Phong Mạt0Tinh Thần “hừ” một tiếng. Vào lúc mọi người cho rằng hắn sẽ làm chủ cho em trai mình, hắn lại không hề hỏi về chuyện đã xảy ra, chỉ xoay người rời đi. Phong Mạt Tinh Diệu không dám phản kháng, chỉ có thể quay đầu liếc nhìn Lý Tiểu Tửu với vẻ không cam lòng. Không cam lòng, ghen ghét, còn có chút cảm giác phức tạp. Tôi nhất định sẽ trở lại. Quản gia vội vàng đi theo sau lưng hai người họ. Mãi đến khi bóng dáng ba người bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, mọi người mới hồi phục lại tinh thần. Đông Bính Hầu nhíu mày đi tới, nhìn Lý Tiểu Tửu nói: “Về sau em phải chú ý một chút, không thể chọc vào gia tộc Phong Mạt được đâu.” Lý Tiểu Tửu sững sờ một lát rồi gật đầu: “Em hiểu rồi.” Nhưng nếu người khác tới chọc cậu thì sao? Nếu như Phong Mạt Tinh Diệu này quay lại cướp A Man, cậu sẽ bỏ mặc sao? Đông Bính Hầu gật đầu, liếc nhìn vết thương sau lưng của cậu còn đang chảy máu, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, đứa trẻ nhỏ như vậy thậm chí không kêu đau lấy một tiếng, đúng là giỏi nhẫn nhịn: “Tôi dẫn em tới phòng y tế băng bó một chút.” Mấy người Vụ Khinh đi tới: “Thưa thầy, cứ để chúng em dẫn cậu ấy đi là được.” Đông Bính Hầu suy nghĩ vài giây rồi vẫy tay: “Được rồi, băng bó xong thì trở lại, đừng tưởng bị thương là có thể nghỉ học đấy.” Bọn họ gật đầu rồi đi tới phòng y tế của trường. Người bác sĩ kia thấy là bọn họ thì khẽ cười nói: “Ồ, khách quen.” Lý Tiểu Tửu hơi xấu hổ. Cậu mới đến trường học hơn một tuần lễ, nhưng đã ra vào phòng y tế và cả bệnh viện nhiều lần. Thật không biết cậu gặp xui xẻo hay trường học này “có độc”. Vụ Khinh đi tới nói: “Bác sĩ, cậu ấy bị thú biến dị cào xước, bác sĩ khám cho cậu ấy đi.” Bác sĩ gật đầu, bảo Lý Tiểu Tửu cởi quần áo nằm lên trên giường. Cũng may là thú biến dị, không phải là thú zombie, cho nên sẽ không lây nhiễm. Sau khi bác sĩ khử trùng cho cậu thì băng bó sơ qua. Lý Tiểu Tửu đau tới mức nhe răng trợn mắt. Cậu gây ra tội lỗi gì chứ? May là vẫn được sống những ngày tháng yên ổn. Mấy ngày này, bọn họ ăn cơm, đi học, ngủ nghỉ, cuộc sống vô cùng bình yên. Buổi chiều, sau khi ăn cơm xong, Lý Tiểu Tửu ôm lấy Đại Bạch chuẩn bị ra ngoài đi dạo một lát, đi một lúc, cậu đã tới phòng thuần thú trong trường học. Trường học cố ý bỏ trống nơi đây, chuyên cung cấp cho người dị năng huấn luyện thú biến dị. Lý Tiểu Tửu đã suy nghĩ mấy ngày, dẫn theo Đại Bạch đi học chung, chạy chưa được hai vòng đã không thấy bóng dáng nó đâu. Chờ tới khi cậu tìm được, nó đã nằm trên hòn giả sơn ngủ tới quên cả trời đất. Lúc đi học, trong phòng chỉ nghe được tiếng ngáy của nó, cậu sợ đến mức trực tiếp ném nó vào không gian. Má nó!! Nhân tính hóa không phải như vậy đâu? Người anh em, có cho người ta thể diện nữa không. Lý Tiểu Tửu cảm thấy đau xót, ghé vào phía trước cửa sổ nhìn những con thú biến dị ngoan ngoãn nghe lời bên trong, trong lòng rất hâm mộ. Khi nhìn thấy bên trong hình như sắp có trò hay xảy ra, cậu kéo Đại Bạch đang chuẩn bị ngồi xuống đất, lao vào trong. Gian phòng này rất rộng lớn, Lý Tiểu Tửu cẩn thận chạy vòng qua đám động vật nhỏ đang chạy trốn, chen vào giữa đám người xem náo nhiệt. Trong phòng cách đó khá xa có hai con thú biến dị đang đứng. Đó là một con mèo có hình dáng to lớn, toàn thân màu đen. Đối diện nó là một động vật tương tự với sói hoặc chó. Nói chung Lý Tiểu Tửu không nhìn ra, hình dáng kia không khác gì chó, nhưng trong mắt lóe lên ánh sáng u ám màu xanh. Phía sau không biết có gì đó chọc vào cậu, vừa quay đầu lại đã thấy vật kia vươn cái lưỡi nhọn và dài liếm mặt cậu một vòng. Lý Tiểu Tửu sửng sốt vài giây. Đợi đến khi thấy rõ đó là vật gì, cậu cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng lùi lại mấy bước. Đó là một con trăn màu trắng. Nghĩ đến mình vừa bị cái gì liếm, Lý Tiểu Tửu cảm thấy dạ dày cuộn trào lên. Nếu nói cậu thích nhất là những động vật có lông mềm mại, thì ghét nhất chính là loại trơn trượt này. Vừa nhìn đã nổi da gà. Con trăn lớn này quấn ở trên người một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Hai đồng tử của nó dựng thẳng, vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Tiểu Tửu không chớp mắt, vẻ mặt rất muốn ăn cậu. Người thiếu niên vỗ nhẹ vào đầu con trăn, liếc nhìn Lý Tiểu Tửu và lạnh lùng nói: “Sợ thì đừng đứng ở trước mặt tôi.” Má nó, tôi tới trước có được không? Trong lòng Lý Tiểu Tửu thầm phỉ nhổ, nhưng cậu trời sinh sợ rắn nên vẫn tránh ra xa. Trên đài, hai con thú biến dị nghe lệnh của chủ nhân, lao vào đánh nhau. Bọn chúng đánh không hề có quy củ, vừa lên đã cào, cắn xé loạn xạ. Hai bên đánh với khí thế ngút trời, cả hai đều đổ máu, nhưng ai kiên trì đến cuối cùng thì kẻ đó mới chiến thắng. Chủ nhân không bảo dừng, bọn chúng có chết cũng sẽ không dừng lại. Hai người phụ nữ phía dưới đang không ngừng hò hét cổ vũ cho thú biến dị của mình. Cuối cùng mèo đen dựa vào cơ thể to lớn đã đè chặt con chó sói kia dưới chân. Người thắng sẽ nhận được đãi ngộ tốt nhất. Trong tiếng hoan hô của mọi người, người phụ nữ phất tay, mèo đen nghe lời đi xuống. Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người, cô ta ngẩng cao đầu với vẻ rất đắc ý. Mà con chó sói bên kia bị thua thì nằm trên mặt đất không được ai hỏi thăm. Người phụ nữ còn lại hình như rất tức giận, lạnh lùng nhìn nó và mắng một câu “chẳng được tích sự gì”, sau đó không ngờ lại xoay người rời đi.