<img src="https://static./chapter-image/nhat-ky-tro-thanh-boss-thoi-mat-the/67141.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=3104948561 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Một người đàn ông khác đi tới trước mặt cô, thò tay cầm lấy bọc quần áo trong lòng cô và kéo mạnh ra, nhưng không ngờ lại không cướp được. Hắn tức giận mắng một câu: “Mẹ nó, thả tay ra cho ông.” Sau đó, hắn giơ tay lên và tát cô chủ quán kia. Cô chủ quán đau không chịu nổi, nhưng vẫn liều mạng lắc đầu. Người đàn ông kia tức giận, kéo mạnh bọc quần áo vài cái, cuối cùng cũng kéo được ra. Hẳn tiện tay mở ra, các đồ trang sức vòng ngọc rơi đầy đất, phát ra những tiếng “đinh đinh đang đang” êm tai. Rõ ràng hắn không để ý tới mấy thứ kia, thò tay cầm hai miếng sô-cô-la lên, ánh mắt sáng ngời, tiện tay xé vỏ2ngoài và nhét vào trong miệng. Người đàn ông đang ở phía sau kéo tóc của cô chủ quán thấy vậy, vội vàng chạy tới: “Lão đại, để lại cho em một ít đi.” Người đàn ông “Hừ” một tiếng, nhưng không để ý tới anh ta, đi lên đạp cô chủ quán một cái, trực tiếp đạp cô bay ra ngoài. Hắn nháy mắt với hai tên đàn em. Hai người đàn ông nhìn nhau, một trái một phải đi tới, thò tay vào trong túi quần áo của cô. Chủ quán rất hoảng sợ: “Các người muốn làm gì...” Cô giãy giụa dữ dội, đáy mắt nổi lên sự kiên cường giơ chân đạp lên người của hai gã đàn ông, hai tay liều mạng cào cấu. Người đàn ông đang thò vào trong túi quần căng phồng7của cô, muốn thò vào sâu hơn, trên mặt thấy đau đớn. Mặt anh ta đã bị cô chủ quán kia cào rách một vết sâu, đau đớn ôm mặt hét lên mấy tiếng. Người đàn ông cảm thấy trên mặt đau rát, trong tay ấm nóng, anh ta giơ tay lên nhìn và thấy lòng bàn tay đã dính máu. Lúc này, anh ta tức giận tới đỏ mắt, đứng lên mắng một câu: “Con ả thối tha không biết sống chết.” Anh ta giơ chân đạp lên mặt người phụ nữ! Cô chủ quán sợ hãi kêu lên một tiếng, hai mắt nhắm nghiền. Khi mắt thấy bàn chân kia sắp đạp trúng, vào giây phút nguy hiểm này, chân của người đàn ông cứng đờ giữa không trung! Anh ta khẽ giật, nhưng lại1cảm thấy không có sức lực. Khi cúi đầu nhìn, cả cái chân đã biến thành gậy băng. Người đàn ông kêu lên thất thanh, lùi lại vài bước, sau đó ngã “bịch” một cái xuống đất. Khối băng bị va chạm, bắt đầu vỡ nát, ngay cả da thịt và gân mạch và máu của người đàn ông kia cũng vậy. Anh ta hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó ôm lấy chân, vẻ mặt đau đớn kêu gào trên mặt đất! Những người khác giật mình trước tình huống xảy ra bất ngờ. Chờ tới lúc bọn họ kịp phản ứng, Dương Nam đã dẫn theo hai đứa trẻ chạy tới trước mặt người đàn ông được gọi là “lão đại” kia. Lý Tiểu Tửu đẩy người đàn ông vẫn đang kéo quần áo của cô7chủ quán ra, đỡ cô đứng lên. Rõ ràng cô chủ quán đã sợ tới mức choáng váng, cơ thể run rẩy một lúc lâu, vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Cô... cho rằng mình sẽ chết. Dương Nam lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông đang lo sợ kia, phì cười nói: “Con mẹ nó, mày còn đáng mặt đàn ông không!” Bị ánh mắt Dương Nam hù dọa, người đàn ông kia lùi lại mấy bước. Vừa nghe anh nói vậy, trong lòng hắn tức giận, sinh ra can đảm nói: “Người dị năng thì giỏi lắm sao? Phía trên tôi còn có người đấy! Thức thời thì cút nhanh lên, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.” “O!” Dương Nam cười, lạnh lùng nói: “Ai không khách sáo với ai còn chưa chắc0đâu. Anh nói mạnh miệng cũng không sợ đau lưỡi à?” Người đàn ông chỉ vào anh nói vài tiếng “mày” nhưng lại không nói được một câu. Dương Nam cười ha ha vài tiếng. Kẻ dám chỉ tay vào anh, chỉ có một con đường chết. Thật sự tưởng anh không biết nổi nóng à? Anh vung tay lên, lấy anh làm trung tâm, hơi lạnh tản ra xung quanh. Sau đó người đàn ông kia nhìn thấy ngón tay của mình đang đông cứng với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Xung quanh bắt đầu có rất nhiều người vây lại, chỉ trỏ nói xấu, châu đầu ghé tai xem náo nhiệt. Hơi lạnh thấu xương đang dần xuyên qua làn da, đông cứng máu của hắn. Mọi người đều nói ngón trỏ liền với tim, lúc này người đàn ông kia đã cảm nhận được điều này tương đối sâu sắc. Hắn kêu còn thảm thiết hơn người đàn ông đang nằm trên mặt đất kia. Dương Nam gãi tai, nhìn người đàn ông với vẻ không kiên nhẫn: “Thật sự phiền quá.” Anh vừa dứt lời, mọi người đã thấy cơ thể của người đàn ông đó đông lại, một tảng băng mỏng dần xuất hiện từ dưới chân lên đầu, cuối cùng chỉ còn lại hai con mắt và mũi, cả người hắn vẫn duy trì ở tư thế đứng thẳng. Người đàn ông còn lại bị dọa đến nỗi chân mềm nhũn, chờ tới lúc gã kịp phản ứng thì Dương Nam đã quay đầu lại. Gã sợ hãi, cho rằng Dương Nam chuẩn bị đối phó với mình, ánh mắt hốt hoảng nhìn loạn khắp nơi, muốn trốn, khóe mắt chợt nhìn thấy cô chủ quán và hai đứa trẻ đứng ở đối diện, gã không hề suy nghĩ vội thò tay chộp lấy Lý Tiểu Tứu gần đó. Dương Nam thấy cảnh tượng như vậy, bĩu môi. Người bấy giờ đều thịnh hành chiếu thế này sao? Không biết tự lượng sức mình! Người xung quanh căng thẳng nhìn người đàn ông sắp thực hiện được ý đồ của mình! Cô chủ quản cũng sợ hãi xông tới, muốn liều mạng với người đàn ông kia! Lý Tiểu Tửu chỉ ngẩng đầu liếc nhìn gã, hơi nóng đã phả vào mặt! Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng, quần áo trên người bị lửa mạnh hừng hực thiêu đốt. Gã chỉ vừa ngẩn người ra, đã lập tức biến thành người lửa. Sau khi người đàn ông phát hiện ra điều này, gã sợ hãi kêu lên, ngã xuống đất và lật qua lật lại, muốn dập tắt lửa. Mọi người sợ hãi, lùi lại mấy bước, nhìn gã không ngừng lăn lộn trên mặt đất, da bị đá trên mặt đất chà xát đến nỗi máu thịt lẫn lộn. Lý Tiểu Tửu lạnh lùng nhìn người đàn ông đang kêu rên, cậu từ từ dừng lại, chậm rãi thả tay xuống, cô chủ quán đứng bên cạnh nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn này, cả người ớn lạnh. Có thể người khác không thấy được vì sao có ngọn lửa đột ngột xuất hiện. Nhưng cô... đã nhìn thấy... Những người khác không liên hệ dị năng với Lý Tiểu Tửu, chỉ tưởng là do người đàn ông trước mắt này phát ra. Thể là ánh mắt bọn họ nhìn về phía Dương Nam càng thêm sợ hãi. Dương Nam đi tới trước mặt cô chủ quán, thấy dáng vẻ cô thảm không nỡ nhìn thì thở dài: “Cô về nhanh đi, lần sau không nên ra ngoài một mình.” Cô chủ quản che mặt khóc nức nở, cúi đầu nói vài tiếng “cảm ơn”, nhặt đồ trang sức rơi đầy đất và đưa cho hai đứa trẻ. Cho dù bị đau đớn trên cơ thể không ngừng hành hạ, cô vẫn mỉm cười hiền hòa: “Cậu bạn nhỏ, vừa rồi cám ơn các cháu. Cô không có gì, nếu như các cháu thích những cái này, cô đều cho các cháu hết.” Cô muốn giơ tay xoa đầu đứa bé, nhưng sợ làm chúng khó chịu nên lúng túng mỉm cười, không biết nụ cười của mình ở trong mắt mọi người xung quanh thê lương tới mức nào. “Vậy... cô đi trước đây.” Lý Tiểu Tửu ôm lấy đồ trang sức trong tay, nhìn dáng vẻ cô chủ quán lảo đảo chạy đi vẫn không che giấu được sự tuyệt vọng. Trong lòng cậu đột nhiên thấy hơi khó chịu. Lúc mẹ đi hình như... cũng... tuyệt vọng như thể. Cậu nhét đồ trong tay vào túi, chạy theo. Cô chủ quán lau nước mắt, đột nhiên cảm giác vạt áo của mình bị người ta nắm lấy. Cô cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng trẻo trên cái áo dính đầy bùn đất của mình. Ánh mắt cô nghi ngờ nhìn về phía cậu. Lý Tiểu Tửu mỉm cười: “Dì, cháu muốn đi nhà dì chơi.” Cô sửng sốt. Sau đó Dương Nam nhìn qua thấy hai cậu bé một trái một phải đi theo cô chủ quán, để lại một mình anh đứng bối rối ở đó... Hai đứa trẻ không có lương tâm này. Anh kêu lên: “Này, chờ tôi với...” Anh chạy vội theo. Nhân vật chính đều đi rồi, tất cả mọi người cũng tản ra. Người đàn ông bị đông cứng chân còn đau đớn nằm trên mặt đất rên rỉ, một trận gió thổi qua, người đàn ông bị đốt cháy rơi xuống đất, tro bụi theo gió bay đi. Thật lâu sau, một đám người đi tới. Khi bọn họ nhìn thấy hai người bị đông thành nước đá đang hấp hối, trong lòng chấn động không nói được lời nào. Dẫn đầu chính là một người đàn ông và một cậu bé. Người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi vội vàng đi tới, đỡ lấy người đàn ông cả người bị đồng thành nước đá, sốt ruột nói với cậu bé bên cạnh: “Ngọc Nhi, con nhanh đến cứu cậu con đi.” Cậu bé được gọi là Ngọc Nhi kia nhìn người đàn ông bị đông cứng với vẻ chán ghét, sau khi thầm mắng một câu vô dụng, dưới ánh mắt cầu xin của bố, cậu ta ném ra một ngọn lửa màu đỏ, khả năng khống chế của cậu ta rất tốt, vừa có thể làm bằng trên thân người đàn ông kia tan chảy, nhưng không làm hắn bị bỏng. Ánh mắt xung quanh nhìn tới làm cậu ta ngẩng đầu lên lộ vẻ xem thường. Cậu ta nhíu mày liếc nhìn cậu mình nằm trên mặt đất chỉ thấy hít vào không thấy thở ra, hừ lạnh một tiếng và xoay người rời đi. Người đàn ông ôm em trai thấy vậy cũng không để ý, quát mấy người đàn ông đứng bên cạnh: “Còn không mau tới giúp tôi một tay!” Sau đó, một đám người rời đi, chỉ để lại người đàn ông ôm chân nằm trên mặt đất kêu rên, không ai chú ý tới anh ta, cũng chẳng ai buồn lãng phí thời gian đi để ý anh anh ta. Anh ta nhìn theo hướng mọi người rời đi, cảm nhận cả chân lẫn trong lòng đều đau đớn. Có lẽ giờ phút này anh ta mới hiểu ra, trước kia những người bị bọn họ tổn thương nhưng không được người khác giúp đỡ có cảm giác thế nào. Trước mắt dần dần mơ hồ, người đàn ông cuối cùng nhắm nghiền hai mắt... Căn cứ tổng cộng có năm khu, được chia ra làm các khu đông, nam, tây, bắc, khu cuối cùng là khu năm. Căn cứ lấy động làm trung tâm, phía nam là khu thứ hai, phần lớn những người sống ở hai khu này đều là quân đội hoặc là cơ quan chính phủ. Khu nam dành cho người dị năng và một vài người có năng lực hoặc có quan hệ người nhà. Khu tây chính là khu vực chợ nên tương đối hỗn loạn, loại người nào cũng có thể đi vào, cũng xem như là một nơi giao dịch, phức tạp. Khu bắc được xem là khu phía ngoài cùng của căn cứ, gọi tắt là “khu dân nghèo.” Nhưng người sống sót ở đây chiếm nửa căn cứ. Cuối cùng chính là “khu năm”, ở đây có rừng, xung quanh có vây lưới điện, còn có quân đội canh gác nghiêm ngặt. Sinh sống ở bên trong không phải là con người, mà là các mãnh thú biến dị, hoặc là các loại động vật bị căn cứ bắt vào trong nuôi dưỡng. Bình thường không ai dám tới gần. Thỉnh thoảng có người to gan lén xông vào, cũng không nhìn thấy bóng dáng bọn họ trở về. Đi tới khu bắc sẽ nhìn thấy từng hàng lều vải cũ nát chỉ thấy điểm đầu không thấy điểm cuối. Lác đác thấy vài căn nhà gỗ được dựng lên, đất bùn kèm theo rác rưởi bay theo gió, mơ hồ thoang thoảng mùi kỳ lạ. Hai đứa trẻ và một người lớn đi theo tới đây cũng nhìn tới ngây người. Vì sao bọn họ cứ cảm thấy bên kia là thành phố, bên này là nông thôn vậy? Không hợp lý quá mà! Dương Nam ngây người, vì anh sống trong căn cứ lâu như vậy cũng chưa bao giờ nghĩ tới trong căn cứ lớn còn có chỗ thế này.