<img src="https://static./chapter-image/nhat-ky-tro-thanh-boss-thoi-mat-the/67140.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=2810448640 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Dù sao ở nơi như Kinh Đô, không thiếu nhất chính là người có tiền. Hơn nữa, mạt thể tới, một đống tiền biến thành giấy vụn không có tác dụng, có nhiều hơn nữa cũng vô ích. Những kẻ giàu có đã từng không phải lo tới cái ăn cái mặc, vào lúc này để đổi lấy một cái bánh bao, không thể không lấy ra mấy thứ này, thử vận may. Có lẽ sẽ có thứ nào đó được người ta coi trọng, bọn họ cũng vui mừng. Những người đó vừa thấy đám người Lý Tiểu Tửu đi tới thì sáng mắt, lớn tiếng gọi: “Người anh em, nhanh tới đây xem thử, đây là ngọc bội của gia truyền nhà tôi đấy, ngọc tinh khiết còn được truyền từ đời2nhà Thanh đấy. Chỉ cần hai túi bánh bích quy thôi.” Người ở phía khác cũng chen qua, vội vàng nói: “Tới đây xem thử đi, chỗ của tôi có bùa hộ mệnh, có thể phòng cháy phòng được zombie, chỉ cần một túi bánh bích quy.” “Ông anh, tới đây xem đi...” Nhìn những người này một người sáp lại gần, một người giơ đồ, bám vào giống như con đỉa, Dương Nam không kiên nhẫn phất tay: “Chúng tôi không cần.” Lý Tiểu Tửu và Lý Long trực tiếp bị dọa cho đúng ngây ra. Chuyện này... quá kinh khủng rồi. Thật sự vượt ra ngoài sự tưởng tượng của bọn họ. Dương Nam vừa hét lên như thế, những người kia sợ hãi, vội vàng tản ra, chỉ lo không cẩn thận7chọc vào anh sẽ rước lấy rắc rối. Nhân cơ hội này, Dương Nam đi một mạch mấy chục bước, trong miệng còn khó chịu kêu gào: “Chúng ta không thiếu gì cả, về nhà thôi. Chơi ở đây không vui đâu.” Anh còn chưa nói hết, kết quả vừa quay đầu đã không thấy hai cậu bé đâu. Dương Nam kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, may là dù chợ này lớn, nhưng không có thứ gì cản tầm mắt. Anh liếc mắt đã nhìn thấy hai đứa trẻ đứng ở trước một gian hàng nào đó. Dương Nam bĩu môi, chạy vội tới và thò đầu nhìn. Hóa ra quầy hàng này bán nhẫn kim cương, vòng ngọc, nhìn màu sắc cũng không tệ. Nếu như trước mạt thế, lấy1một cái này ra, không nói mười triệu cũng phải một triệu tệ. Nhưng bây giờ vàng bạc thật cũng không dùng được, không thể làm cơm ăn không thể làm nước uống, còn không có ích bằng một hòn đá. Ít nhất người ta còn có thể cầm đá đập zombie. Anh căn bản không biết thứ này có gì đáng chú ý. Ai sẽ lấy thức ăn đi dối thứ vô dụng này chứ?? Cho nên, cho dù đồ bày trên quầy này vừa nhìn đã biết là hàng thật, nhưng căn bản không có ai để ý tới. Hai đứa trẻ cứ đứng ở trước quầy không chịu đi, chủ quán cũng không có tỏ thái độ gì, chỉ tưởng hai đứa trẻ ham chơi, ngay cả mi mắt cũng không7nâng lên. Cô lấy những trang sức này ra cũng chỉ cầu may thôi. Dù sao trong căn cứ có rất nhiều tình nhân được các ông lớn bao dưỡng, nhiều tới mức đếm không xuể. Nếu như có một hai người để ý tới đồ của cô, cô có thể kiếm được một ít thức ăn. Tuy nhìn hai đứa trẻ này hơi gầy yếu, nhưng mặc quần áo không tầm thường, cho nên cô mặc kệ chúng, cũng không đuổi đi. Vì thế khi nhìn thấy Dương Nam vội vàng đi tới, chủ quán cảm thấy mình thật may mắn, may là cô không làm ra hành động gì không có mắt mà đi bắt nạt hai đứa trẻ. Cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Dương Nam phủ0xuống, nếu không hậu quả, ha ha... “Hai cháu đang làm gì thế? Muốn dọa chết chú à?” Dương Nam thở hắt ra và trừng mắt với hai đứa trẻ. Chạy đi cũng không nói cho anh biết, làm hại anh uổng công lo lắng. Đúng là hai đứa trẻ không có lương tâm. Lý Tiểu Tửu nhìn hai cái nhẫn kim cương, suy nghĩ giống như đã đi vào trong cõi thần tiên, cậu luôn cảm thấy thứ này hơi quen thuộc, không nhớ là đã từng nhìn thấy ở đâu rồi... Một tay Lý Long cầm một miếng huyết ngọc, một tay cầm hai cái vòng vàng, ôm thật chặt vào trong lòng, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Dương Nam. Dương Nam: “Ơ..” Ánh mắt của chủ quán lập tức sáng lên, cơ thể vốn không có sức lực lập tức ưỡn thẳng lên. Cô đứng lên, chỉ vào số ít vật trang sức được bày bán và nói: “Người anh em, anh xem đi, những thứ này đều là hàng thật, rất đẹp, cho đại một chút thức ăn là được rồi.” Nói xong cô đã yếu ớt ngồi xuống, không thấy cô sắp chết đói rồi sao, oa oa oa - Có thể bán ra nhiều vàng bạc thật như vậy, chắc chắn trước mặt thể chủ sạp này cũng là người có tiền, chỉ có điều không thức tỉnh được dị năng, ngược lại sống càng lúc càng thê thảm, nhưng thê thảm là một chuyện, cô cũng không dám quá tham lam. Dương Nam gãi đầu, ngồi xổm xuống nhìn Lý Long, không hiểu hỏi: “Cháu là cậu bé lớn như vậy, cần thứ này làm gì??” Lý Long rụt tay lại, không nói gì, nhưng cũng không muốn trả lại. Khóe miệng Dương Nam khẽ giật vài cái, tính tình vẫn rất tốt, hỏi: “Thứ này cần dùng thức ăn để đổi đấy! Cháu có thức ăn sao?” Lý Long mím môi, hình như dao động, cho dù cậu bé thích mấy thứ này, nhưng... dường như đồ ăn ngon quan trọng hơn... Cậu bé lùi lại mấy bước, muốn trả đồ lại, chủ quán này thấy vậy, mặt đã xám như tro tàn. Lý Tiểu Tửu bị cậu bé đụng phải liền ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Lý Long đang ôm đồ với vẻ mặt luyến tiếc. Trong đầu cậu chợt có ánh sáng trắng lóe lên, đột nhiên nhớ ra. Cậu vỗ đầu một cái. Đó không phải là hạt cườm mà bọn họ lấy ra từ trong đầu của zombie sao?? Cậu vẫn nhớ rõ cảm giác khi vật kia tan trong tay cậu, nó rất thoải mái, có sức lực êm dịu chuyển động ở trong cơ thể. Còn có hai viên được cậu để trong túi, sau khi gặp được đám người Từ Kinh, cậu đã quên mất. Cậu cầm hai chiếc nhẫn kim cương cẩn thận nhìn, mặc dù hơi nhỏ nhưng giống hệt với thứ trong đầu zombie. Lý Long đang thả đồ trong tay về vị trí ban đầu, thấy vậy thì sán lại gần: “Anh, có phải nó rất đẹp không?” Lý Tiểu Tửu không có hứng thú gì với vật này, nhưng để phối hợp với sở thích của em trai, cậu khẽ gật đầu, hoàn toàn không có cảm giác giả tạo nào. Dương Nam nghẹn lời, đột nhiên anh nhớ tới cảnh tượng trong siêu thị lớn lần trước, Lý Tiểu Tửu chạy đến quầy bán quần áo nữ và chọn đồ, khóe miệng anh run rẩy, rất nghi ngờ có phải hai đứa trẻ này bị sinh nhầm giới tính hay không? Lý Long nhíu mày: “Nhưng phải có thức ăn mới có thể đổi được thứ này.” Lý Tiểu Tửu ngẩng đầu nhìn chủ quán, hỏi: “Thức ăn? Cần bao nhiêu thức ăn vậy?” Cậu hơi khó xử. Mặc dù mình tích trữ nhiều thức ăn, nhưng trải qua chuyện ở căn cứ Hoành Quang, thức ăn đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng cậu. Thức ăn có thể lấp đầy dạ dày, hột xoàn có thể bổ sung năng lượng, nhưng cảm giác này chỉ thoáng cái đã không còn, hình như không đáng giá. Dương Nam nhướng mày: “Nếu không cháu tùy tiện cho ít đồ là được rồi.” Lý Tiểu Tửu không để ý tới anh, chỉ nhìn chằm chằm vào chủ quán này với vẻ mặt xoắn xuýt, làm chủ quán cho rằng mình nói nhiều một chút thì cậu sẽ lập tức quay đầu rời đi. Cô cười nói: “Đúng đúng, cháu tùy tiện cho một chút là được rồi.” Lý Tiểu Tửu suy nghĩ một lát mới tiếc nuối, móc từ trong túi áo của mình ra hai miếng sô cô la. Bởi vì túi không lớn, cậu cũng không dám lấy ra các loại lớn như bánh bao, sợ làm cho người ta nghi ngờ. Tay chủ quán run rẩy, nhận lấy số cô la. Cô thật sự không ngờ trên người đứa trẻ này còn mang theo thức ăn, nhận được đồ, cô cảm động đến chảy nước mắt. Lý Tiểu Tửu mượn gió bẻ măng cầm cả miếng huyết ngọc và vòng ngọc được Lý Long nhìn trúng. Khi nhìn người phụ nữ ôm sô cô la như ôm bảo bối đang đứng ngây ra, đột nhiên cậu cảm thấy cô hơi đáng thương, thể là thò tay vào một túi khác móc móc, lấy ra một vốc kẹo, kín đáo đưa cho người phụ nữ. Chủ quán ngẩn ra vài giây, nhìn thấy xung quanh có vài người tò mò nhìn sang, cô vội nhét kẹo vào trong túi với tốc độ rất nhanh, còn không ngừng nói “cảm ơn” bọn họ. Ngược lại Lý Tiểu Tửu hơi ngượng ngùng. Cô nên được như vậy. Chủ quán thu dọn chỗ bán hàng của mình, đứng lên nói: “Cậu bạn nhỏ, nếu như lần sau còn muốn những đồ trang sức đẹp thì cứ đến đây tìm cô nhé. Cô đi trước đây.” Nói xong, cô cảnh giác nhìn xung quanh. Khi thấy không ai chú ý tới mình, cô mới thầm thở phào. Có thể đổi được nhiều thức ăn như vậy là chuyện tốt, nhưng cô không có dị năng, cơ thể cũng không tiến hóa, căn bản không có năng lực bảo vệ được những thức ăn này. Cô chỉ có thể nhân lúc người khác không chú ý, vội vàng chạy trốn. Lý Tiểu Tửu ngơ ngác nhìn vài giây, hoàn toàn không biết vì sao có hành động như vậy? Dương Nam vỗ nhẹ vào đầu cậu: “Chúng ta cũng đi thôi!” Lý Tiểu Tửu quay đầu, kéo Lý Long đi theo sau lưng. Sau khi nhận được thứ mình muốn, hai đứa trẻ đều thỏa mãn, tùy tiện đi dạo vài vòng xung quanh. Để hai đứa trẻ làm quen với đường đi, Dương Nam dẫn chúng ra khỏi chợ. Mới đi ra không bao lâu, bọn họ đã nghe phía trước có người kêu cứu ầm ĩ. Ánh mắt ba người bị thu hút nhìn qua đấy. Người kêu cứu không phải là cô chủ quán vừa nãy sao? Người có thể đi qua chỗ này không nhiều, chủ quán kia vừa chạy được mấy bước, đã bị đám người kia vây quanh. Chợ vốn tương đối hỗn loạn. Người trộm cắp gì đó đều có, đương nhiên bị người vây quanh cũng không phải là số ít, bị cướp thức ăn cũng là chuyện nhỏ, chỉ lo một vài người sợ phiền phức sẽ trực tiếp giết người diệt khẩu, vì vậy không ai tự nguyện để ý tới. Dù sao, người không có năng lực thì sống sót cũng chỉ lãng phí tài nguyên mà thôi. Lúc này, quần áo trên người cô đều bị những người kia kéo loạn, nhưng trong tay cô vẫn ôm chặt lấy thức ăn không buông, sau đó chảy nước mắt nhìn từng người mặt thản nhiên đi qua trước mặt mình... Lý Tiểu Tửu không hiểu, vì sao trong tình huống như vậy mà cô vẫn không muốn thả tay ra?