Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ
Chương 13 : Sư tôn
“ Thiên địa lục giới, thần ma vi tôn, thần ma kính sợ, Thánh tôn tối cao.” Trình Diệu ngân nga lặp lại, vừa nghĩ đến cũng có thể cảm nhận được một khí thế thuần chính và uy nghiêm làm người ta muốn kính trọng, “ Cửu Nguyên Môn của ta có ghi lại, câu nói này chính là nói về lục giới bảy trăm năm trước, tại sao tiền bối lại đề cập chuyện này?”
Cổ Phong gật đầu, không trả lời thẳng: “ Từ Hỗn Độn tới nay, thiên địa trải qua ba thời kỳ. Sách cổ trên tiên giới có ghi, một là thời kỳ Hồng
Hoang Viễn Cổ, sinh linh mặc dù ít, nhưng được thiên địa dựng dục nên có một sức mạnh hủy thiên diệt địa, về sau vì khác đạo nên chia làm hai phe, thiên địa luân chuyển, sinh linh ra đời, hình thành thời kỳ tam giới thần, nhân, ma thượng cổ. Không lâu sau, thần ma hỗn chiến, đánh rơi thất sắc nhật nguyệt khiến thiên đạo bất mãn, đánh xuống Diệt thế lôi kiếp, vô số đại năng ra đời …”
Hai thời đại đó cách hiện tại đã quá lâu nên rất ít người biết, Cửu
Nguyện Môn cũng không ghi lại, chỉ có tiên nhân phi thăng lên tiên giới mới có thể biết sơ qua được một hai điều, Trình Diệu nghe đến nhập thần.
Lâu Nguyệt Đồng không có phản ứng gì, hình như nàng đã nghe qua một chút về chuyện này rồi. Trình Tử Xuyên sắc mạnh lãnh đạm, tựa hồ đang nghiêm túc nghe, không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.
“ Sau Diệt thế lôi kiếp, thế giới mới được tạo ra, cũng chính là lục giới hiện tại, thần ma tiên yêu nhân minh giới. Chỉ là khi lục giới ra đời, thiên địa đồng thời tạo ra một khối thiên bi dựng trên Thiên Ngoại
Thiên và một đứa trẻ không cần ăn, không cần uống, không cần ngủ. Ba nghìn thiên hậu hóa thành đại thế giới, tạo thành ba nghìn quy tắc trên thiên bi, đó là những quy tắc tuần hoàn mà chúng sinh nhất định phải tuân theo!” Cổ Phong xa xăm cảm thán, “ Đứa trẻ ra đời cùng thiên bi kia giết thần trảm tiên, trừ yêu diệt ma, không có chấp niệm, trông coi thiên bi trên Thiên Ngoại Thiên, ít khi hiện thế, sinh linh lục giới kính sợ, tôn hắn làm ‘Thánh tôn’…”
Mắt Lâu Nguyệt Đồng giật giật, trong chốc lát như nghĩ ra gì đó… Trong trời đất này, đại khái không có gì là vĩnh hằng bất diệt.
“ Nghe nói đó cũng là niên đại Cực Tưởng Hòa của lục giới.” Trình Diệu nói, “ Nhưng bảy trăm năm trước, Thánh tôn lạc hạ, thiên bi xuất hiện vết rách, không xuất thiên, lục giới không có người đứng đầu, yêu ma xâm chiếm nhân gian, thần giới chấp quản thiên hạ, vĩnh viễn không có ngày lành, đứng mũi chịu sào lại chính là nhân giới!”
(lạc hạ: dùng để tả cái cảnh huống của người, khốn khổ suy đồi, trong trường hợp này nghĩa là Thánh tôn không còn)
“ Không sai, cuộc chiến tranh thượng cổ như được tái hiện lại lúc đó! Nói nhiều như vậy, thật ra ta muốn nói cho các ngươi biết, kiện chí bảo trong tay ta, có quan hệ với việc Thánh tôn lạc hạ.” Cổ Phong như chìm trong hồi ức, “ Khi ta tìm thấy nó là đúng bảy trăm năm trước… Thánh tôn lạc hạ, thiên địa khủng hoảng, kiện chí bảo này từ tầng trời cao nhất rơi xuống tiên giới khiến vô số tiên nhân tranh đoạt, Tiên đế cũng không ngoại lệ, vì truyền thuyết nói, người có được nó sẽ trở thành Thánh tôn kế nhiệm!”
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày: “ Chuyện này không có khả năng!”
Cổ Phong lắc đầu, buông một tiếng thở dài, tiếp tục nói: “ Ta lao lực ngàn năm, cuối cùng cũng có được nó nhưng lại vì nó mà phải trả giá đắt, mấy trăm năm đều bị người ta truy sát, sau đó trọng thương nên hồn phách thụ chế, rất khó khôi phục, mắt thấy sắp sửa đến hồi diệt vong…
Khi đó, ta đã đặt toàn bộ hy vọng lên chí bảo.”
“ Ngươi vẫn chết.” Lâu Nguyệt Đồng nói sự thật.
“ Có câu nói, muốn trở thành chí tôn cũng phải xem ngươi có cái mệnh đó không!” Cổ Phong trào phúng cười cười, trên mặt lộ ra tia bi ai, “ Chí bảo có linh, lại nói ta không đủ tư cách nhận chủ!”
“…”
Ba người đồng thời trầm mặc, thế này thật sự là trời đất trêu ngươi, ngươi đã quyết định buông tha hết thảy, cuối cùng đến mạng cũng không giữ được. Kết quả này rất đáng để người ta nổi điên, tâm tình của Cổ
Phong này còn tính là tốt chán.
Cổ Phong cũng trầm mặc một lát, thu liễm tia bi ai, thản nhiên nói: “ Về sau ta chết thật, nhưng chí bảo lại bảo vệ hồn phách của ta bất diệt, điều kiện là ta phải chọn cho nó một vị chủ nhân xứng đáng, khi rời đi, hồn phách của ta sẽ được nhập luân hồi…”
Thật ra nhóm người bọn họ không phải nhóm tu sĩ đầu tiên đi vào Cổ Linh
Mộ, trăm năm qua, cảnh tượng này đã tái diễn nhiều lần, nhưng chưa có người nào có thể được chí bảo công nhận, Cổ Phong cũng không được giải thoát.
“ Ham hố nhất định sẽ có kết quả không tốt, thất tình lấy tham niệm làm đầu, câu này không phải không có đạo lý.” Cổ Phong vừa nói, đằng sau ông liền xuất hiện từng tầng hào quang, “ Bây giờ, mỗi người các ngươi trích ra một giọt máu.”
Lâu Nguyệt Đồng nhíu nhíu mày.
Ba giọt máu đồng thời bị đạo quang kia hấp thụ, trong phòng đột nhiên bùng lên ánh sáng lớn, một bàn tay nhỏ xuất hiện sau lưng Cổ Phong, sau đó một âm thanh non nớt vang lên: “ Hồng Hoang khai thiên lập địa, âm dương giao thái tạo hóa. Nhân quả luân hồi, thất tình tịch diệt thuộc về …”
Thanh âm mặc dù bi bô nhưng giọng nói lại tang thương trầm trọng, tạo thành một loại nhịp điệu đặc biệt phảng phất ẩn chứa chí cao đại lộ làm người ta như muốn ngộ ra điều gì.
Cổ Phong vừa nghe, trên mặt chậm rãi hiện ra ý cười tựa như lĩnh ngộ được điều gì đó: “ Hóa ra… là như vậy.”
Rồi sau đó, thân ảnh hắn hư hóa, khi biến mất còn không quên để lại một tràng cười lớn, dần dần tiêu tán trong trời đất.
Đợi đến khi hào quang tản đi, ba người không hiểu tại sao vẫn đứng nguyên tại chỗ không thể nhúc nhích. Trình Diệu lạnh lùng lên tiếng: “
Trò quỷ gì thế này? Cuối cùng chí bảo lựa chọn ai? Cổ tiền bối. Cổ tiền bối?”
“ Hắn đã nhập luân hồi.” Trình Tử Xuyên bình tĩnh mở miệng. Ngay sau đó, sắc mặt hắn khẽ biến, gốc cây tiên thảo cất trong tay áo không chịu nổi khống chế bay ra, đảo mắt hóa thành một luồng sáng rót vào cơ thể hắn, linh khí tứ phương hội tụ, chính xác là muốn cải tạo căn cơ cho hắn ngay lúc này!
Tuy nhiên, lúc này cũng không phải là thời cơ tốt.
Mà Lâu Nguyệt Đồng, nàng đứng một bên, bị cách ly bởi một vách sáng, ánh sáng, khắp nơi đều là ánh sáng, sáng mà ấm áp, nhưng lại làm người ta kính sợ.
“ Ai?” Nàng siết chặt nắm đấm, định ương ngạnh phá tan mảnh không gian này.
“ Ta là chí bảo mà Cổ Phong nói, A Nguyên.” Giọng nói trẻ con non nớt vang lên, “ Ngươi còn nhớ rõ ta không? Nguyệt, ma, quân!”
Lâu Nguyệt Đồng trong đầu nổ một tiếng, đột nhiên xuất hiện rất nhiều viễn cảnh... Nguyệt ma quân? Đúng, đúng là vậy, nàng trưởng thành lên ở
Ma giới từ khi còn bé nhỏ yếu ớt, dần dần cường đại, sau đó lên ngôi làm người đứng đầu Ma giới, chinh chiến bốn phương, hô mưa gọi gió. Nàng là cường giả vi tôn của Ma giới, uy danh hiển hách, những nơi nàng đi qua đều gió tanh mưa máu, tạo sát nghiệt ngập trời, bị người người tôn là “
Nguyệt ma quân”!
Về sau thì sao? Vì sao nàng lại biến thành bộ dạng này?
“ Không cần nghĩ, phong ấn vì yếu hơn nên ngươi mới có thể nhớ lại một chút.” A Nguyên cúi đầu nói, “ Thật ra, ngày đó cách đây không lâu nữa.”
A Nguyên nói: “ Phong ấn của ngươi đã bắt đầu yếu đi, nếu không ngươi căn bản là không thể tỉnh lại.” Cũng không biết là do số mệnh hay chó ngáp phải ruồi, nhân quả thật khó lường.
“ Lời này cũng có vẻ đáng yêu.” Lâu Nguyệt Đồng hỏi, “ Ngươi lựa chọn ta thật sao?”
“ Đúng.”
Lâu Nguyệt Đồng lại hỏi: “ Vì sao? Ngươi biết ta, cũng phải biết ta không phải người tốt.”
“ Ta sẽ không nhận ngươi làm chủ nhân, cũng không muốn đi theo ngươi, nếu như có thể, ta thậm chí còn muốn giết ngươi…” A Nguyên tuy nói vậy nhưng trong giọng nói lại không hề mang sát khí, “ Nhưng chỉ khi đi theo ngươi, ta mới có thể tìm được sư tôn của ngươi, chủ nhân của ta.”
Lâu Nguyệt Đồng nhảy dựng lên, sắc mặt cổ quái, âm trầm hỏi: “ Sư tôn?
Chủ nhân? Ngươi đang nói lời ngu xuẩn gì thế?” Nàng nhớ mình không hề nhận ai làm sư tôn nha, mà với tính cách này của nàng thì càng không thể nhận.
A Nguyên bất mãn nói: “ Ngươi quả nhiên vẫn không thay đổi, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, Thánh tôn chính là sư tôn của ngươi!”
“ Thánh tôn?” Lâu Nguyệt Đồng càng thấy buồn cười, “ Cái người bảy trăm năm trước xúi quẩy trượt chân rơi xuống, làm nứt thiên bi kia sao? Hắn đã hồn phi phách tán, cơ hội chuyển thế cũng không có, chết đến không thể chết hơn! Ngươi có bị ngốc không?”
A Nguyên trầm mặc, hồi lâu sau mới lên tiếng, giọng nói tuy mang một tia bi ai nhưng lại vô cùng kiên định: “ Dù các ngươi đều nói chủ nhân đã mất, ta cũng không tin! A Nguyên sẽ chờ, liên tục chờ, bảy trăm năm, bảy ngàn năm, bảy vạn năm cũng được… Ngày Thánh tôn quay về, người cướp ngôi ngài sẽ phải chết, người phản kháng nhất định sẽ bị giết, người không tuân theo quy tắc nhất định sẽ bị chém!”
“ Hừ!” Lâu Nguyệt Đồng đối với cái dạng này từ chối nhận xét, bây giờ nàng đang hoài nghi có phải cái chí bảo này lúc người ta tranh đoạt đã bị đập hư đầu óc rồi không, “ Ngươi muốn đi theo ta, cũng phải xem ta có muốn mang ngươi không đã!”
A Nguyên cười cười, thanh âm bi bô nhưng lại hết sức có ý ra lệnh: “ Mang ta, ta giúp ngươi phá phong ấn!”
Cái này… Lâu Nguyệt Đồng sờ sờ cằm, hừ nhẹ - - có thể suy nghĩ.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy không gian xung quanh như một chưởng lực đánh thẳng vào, là bên ngoài đã xảy ra chuyện!
“ Hai người bên ngoài hình như đang đánh nhau.”
Lâu Nguyệt Đồng nhắm mắt lại, vừa mở mắt ra, ý thức quay về với thân thể, vừa hay nhìn thấy Trình Diệu đánh xuống một kiếm, mà quanh thân
Trình Tử Xuyên là ánh sáng rực rỡ đang lưu chuyển… Đang cải tạo căn cốt, kiếm này mà đánh trúng, chỉ sợ hắn kiếm củi ba năm đốt trong một giờ, tính mạng khó giữ.
“ Ngươi không cứu bạn ngươi sao?” A Nguyên hiếu kỳ hỏi.
“ Không cứu. Người này sâu không lường được, đúng lúc mượn cơ hội này thăm dò một phen.” Lâu Nguyệt Đồng nhàn nhạt nhìn, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp mang theo vẻ vừa kiều mị vừa đáng yêu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lời nói lại lạnh lùng lương bạc, “ Nếu hắn chết, vừa vặn có thể đem hắn luyện thành huyết nhân. Thật ra, ngay từ đầu ta đã cho rằng ngươi sẽ chọn hắn.”
A Nguyên nói: “ Đạo thể bẩm sinh, Thừa Thiên chiếu cố, xác thực rất phi phàm. Lúc đầu ta còn nghĩ đây là chủ nhân nhà ta chuyển thế, đáng tiếc hắn lại không phải, có phi phàm cũng vô dụng. Chỉ là, lục giới có kiếp nạn, chủ nhân ta không trở về, người này có lẽ là ứng kiếp mà sinh.”
“ Ứng kiếp mà sinh, vậy mà lại chọn đúng đạo thể bẩm sinh ngàn năm khó gặp!”
Lâu Nguyệt Đồng hiểu rõ, lại không thèm để ý đến kiếp nạn mà A Nguyên nói vì đối với nàng, kiếp nạn bình thường đều do người tạo ra cả.
Trong khi hai người trao đổi, một kiếm kia đã chạm vào cổ Trình Tử
Xuyên, Xích Hoàng Kiếm mang theo hỏa thế cháy sém cùng uy thế ngất trời, lớn như muốn đòi mạng!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
89 chương
300 chương
13 chương