“Đại ca, trong công ty điện tử này có giấu không ít thứ tốt.” Một thanh niên vóc dáng thấp bé, khuôn mặt như con nít vui sướng đi ra từ bên trong, nói với Hoàng Lão Tam, hưng phấn trong mắt hiện lên hết sức rõ ràng.
“Tang thi du đãng ở quanh đây không nhiều lắm, hẳn là có người thường xuyên thanh lí, hơn nữa trong công ty điện tử này còn cất giấu nhiều thứ tốt như vậy, chỉ sợ nơi này có người chiếm cứ.” Người nói là Hoàng Mô đang đứng ở phía sau một người đàn ông cao lớn đang vui sướng cầm lấy một đống thịt nướng nhét vào trong miệng, suốt đoạn đường này, số lần gã chịu đói cũng không ít.
Hoàng Lão Tam ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt uể oải, im lặng ăn cái gì đó nhưng ánh mắt lại tham lam nhìn chằm chằm những thứ trong phòng, người phụ nữ ngồi bên cạnh gã ta thì vẫn còn sợ hãi, để mặc cho Hoàng Lão Tam tùy ý ôm trong ngực giở trò. Sau khi lấp đầy bụng thì Hoàng Lão Tam mới không nhanh không chậm cất tiếng nói: “Tiểu Mô, phát hiện cái gì rồi?”
“Không có gì, bảo Kiều Yến thu hết mấy thứ đồ này lại thôi.” Vẻ mặt Hoàng Mô rất thản nhiên, ý bảo Kiều Yến đang ở trong lòng Hoàng Lão Tam cất hết những thứ đồ thu được ở công ty điện tử vào không gian. Kiều Yến là do Hoàng Lão Tam cướp đoạt được, sau này thức tỉnh dị năng không gian thì lập tức bị Hoàng Lão Tam và Hoàng Mô giấu rất kĩ, ngoại trừ vài người tâm phúc thì không ai biết bên cạnh bọn họ có một dị năng giả không gian, tuy nhiên dị năng không gian mà Kiều Yến thức tỉnh không có năng lực công kích đồng thời không gian chỉ có hai mươi mét vuông nên chỉ có thể chứa một ít đồ vật.
Công ty thiết bị điện tử Thẩm thị, mắt Hoàng Mô lóe sáng, tay đặt ở trên ghế sofa nắm thật chặt, giọng nói cực kì lạnh lùng: “Nơi này còn cách Thành phố Thanh Ninh một đoạn, đêm nay mọi người phải cảnh giác cẩn thận, đừng có gây ra phiền toái gì nữa. Chắc hẳn là chủ nhân nơi này không quay về được nhưng cẩn thận thì vẫn an toàn hơn.”
Hoàng Mô xoa cằm, không biết bên Hạ Thiên Vũ như thế nào? So với Đường Yên kiêu căng điêu ngoa thì Hoàng Mô càng đề phòng Lưu Thấm Nhã hơn, trực giác nói cho Hoàng Mô biết Lưu Thấm Nhã không dễ chọc, đoạn thời gian ở căn cứ thì quan hệ của Hoàng Mô và Lưu Thấm Nhã luôn lạnh nhạt, không thân thiết nhưng cũng không quá xa cách. Nhóm người của Hoàng Mô có chừng trăm người cùng rời khỏi căn cứ nhưng đến bây giờ còn thừa lại không đến hai mươi người, không biết lúc đến căn cứ Thanh Long thì còn bao nhiêu người có thể sống sót, chính Hoàng Mô cũng không biết lúc trước mình quyết định vứt bỏ căn cứ là đúng hay là sai nữa.
“Nghe nói bên trong Thanh Long không có gì khác so với trước khi tận thế, không biết có phải là thật sự hay không?” Gã đàn ông cao lớn nọ cầm súng máy trong tay, trên mặt hiện lên vẻ tham lam, gã tự tin dựa vào bản lãnh của gã thì lo gì không đứng vững ở đó cho nên ham muốn trong mắt càng ngày càng rõ ràng.
“Thật vậy sao?” Tên thanh niên có vóc dáng như con nít hỏi.
“Đúng vậy, căn cứ Thanh Long là một trong bốn căn cứ lớn nhất, bao trùm cả bốn tỉnh lớn là Quảng Nam, Hán Ninh, Giang Chiết và Hải Tây, cũng có căn cứ có thực lực mạnh nhất trong bốn căn cứ, được xây dựng từ quân khu Quảng Nam, đóng ở huyện Vân Thương, tỉnh Quảng Nam, cách thành phố Thanh Ninh không đến hai ngày đường, nếu có thể đi cao tốc Tương Quảng thì chỉ cần một ngày mà thôi.” Hoàng Mô gật đầu, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi không ít.
“Được xây dựng từ quân khu Quảng Nam, bao trùm cả bốn tỉnh lớn... Đây chẳng phải là nói trong căn cứ Thanh Long người mạnh như mây sao? Nếu đã như vậy thì chúng ta thật sự có đất đặt chân sao?” Kiều Yến hơi sầu lo, không yên lòng nên mở miệng hỏi. Cô không bằng bọn Hoàng Lão Tam, liệu bọn họ thật sự tiến vào căn cứ thì có thể làm ra được sóng gió gì đây?
“Kiều Yến, em đừng có lo lắng hão huyền, anh Mô là dị năng giả hệ kim, sức chiến đấu rất mạnh, nếu anh Mô đến đó, nhất định bọn họ sẽ tìm cách lôi kéo anh Mô, đến lúc đó chức vị Tướng quân gì đó không phải là chuyện quá đơn giản sao.” Gã đàn ông cao lớn dương dương tự đắc, nhất định là trong đầu đang nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp.
“Đúng vậy, anh Mô lợi hại như vậy, nói không chừng người đứng đầu còn không có mạnh bằng anh Mô đâu, hơn nữa thân thủ của vài người trong đám chúng ta cũng không kém, nếu những người đó không hiểu chuyện thì chúng ta sẽ lôi kéo một số người, giết tên cầm đầu sau đó giành lấy vị trí đó là được.” Ánh mắt của tên thanh niên có vóc dáng thấp bé, khuôn mặt như con nít tràn đầy tham lam, hận không thể lập tức xách súng đến căn cứ Thanh Long gây dựng sự nghiệp một phen. (Em nó ảo tưởng sức mạnh quá, chưa kịp thấy cao thủ, nhìn thấy cái góc của căn cứ thì ngủm củ tỏi mất tiêu rồi)
Sau khi nghe xong hai người này nói thì sắc mặt của Kiều Yến trầm xuống, liếc mắt nhìn Hoàng Mô đang im lặng ở bên cạnh, đáy mắt có sự đăm chiêu, nếu mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi! Nhưng nếu cô có thể thức tỉnh dị năng thì tại sao người khác lại không thể? Tận thế, người mạnh làm bá chủ, chỉ cần tranh đoạt không cần mở miệng, nhưng mà... Chỉ bằng một đám không đến hai mươi người như bọn họ thì thật sự có thể ở đứng vững ở căn cứ Thanh Long sao? Đừng quên nơi đó đã từng là quân khu Quảng Nam, tất cả đều là quân nhân, không có người thức tỉnh dị năng thì quỷ cũng không tin nữa là.
Hoàng Lão Tam vung tay lên, khóe miệng hơi nhếch lên chứng tỏ gã rất vừa lòng, nói: “Không vội, chúng ta còn cách căn cứ Thanh Long không xa, tới nơi thì sẽ biết, Tiểu Mô, đến lúc đó em làm việc cẩn thận chút, đừng để cho người ta tóm được nhược điểm, có tin gì bên chỗ Thiên Vũ chưa?”
Hoàng Mô bình tĩnh gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “ Bên Hạ Thiên Vũ không có tin tức mới, chỉ sợ...” Lời còn lại Hoàng Mô không nói tiếp, tuy nhiên trong lòng mọi người ở đây đều hiểu rõ, chỉ sợ là đã chết rồi.
“Đừng lo lắng, nói không chừng không có tin tức chính là tin tức tốt, Kiều Yến dẫn người đi xuống chuẩn bị bữa tối đi.” Hoàng Mô cười nhạt một tiếng, tính tình của Hạ Thiên Vũ rất ổn trọng, xử sự lại tàn nhẫn, lúc trước khi bảo Hạ Thiên Vũ đi theo Lưu Thấm Nhã thì trong lòng Hoàng Mô cũng có chút do dự, dù sao thì Hạ Thiên Vũ không chỉ có tính nết phù hợp với khẩu vị của Hoàng Mô mà thực lực cũng không kém.
Uy tín của Hoàng Mô ở trong này rất cao, mọi người nghe vậy thì lập tức an tâm, sau đó tốp năm tốp ba tụm lại một chỗ bắt đầu phân đồ ăn.
…………………..
“Có người sao? Không có khả năng...” Mạnh Lộ phủ định theo bản năng, Lý Dân rất tàn nhẫn, công ty điện tử là sào huyệt mà hắn đã chiếm cứ, làm sao có thể chia một chén súp cho người khác được? Nghĩ đến đây thì Mạnh Lộ nhấc chân muốn xông vào.
Dịch Thao lập tức phóng ra một trái cầu băng ngay dưới chân Mạnh Lộ, ngăn Mạnh Lộ lại, khuôn mặt cứng rắn của anh ta tràn đầy lạnh lẽo sát khí, nắm chặt súng trong tay, cảnh cáo Mạnh Lộ không nên gây chuyện, nếu không thì... Đừng trách anh ta.
Sau khi ra tay một cách quyết đoán thì Dịch Thao quay sang phía Đường Yên, hỏi: “Đại khái có khoảng bao nhiêu người ở bên trong, có phải là người của căn cứ Thanh Long hay không?”
Công ty điện tử này ở gần ranh giới của thành phố Thanh Ninh, nếu gặp phải đội ngũ dọn đường hoặc thu thập vật tư của căn cứ Thanh Long thì không có gì kỳ quái, hơn nữa quy mô của công ty điện tử trước mặt không nhỏ, đoán chắc là có không ít thứ tốt, nếu không bị người khác để ý thì mới kì lạ.
“Không rõ ràng lắm.” Đường Yên lắc lắc đầu, nhắm mắt lại, im lặng phóng ra tinh thần lực để điều tra. Đột nhiên... Đường Yên căng thẳng, cô xem như quen biết hơn một nửa số người ở trong này, là đám người Hoàng Lão Tam và Hoàng Mô, bọn họ có chút chật vật, lúc trước Hoàng Lão Tam mang đi gần trăm người nhưng bây giờ chỉ còn lại không tới hai mươi người thì có thể đoán được đoạn đường này cực kì hung hiểm!
“Anh, nếu không thì để em đi trước dò xét tình huống?” Dịch Thiến hỏi. Tốc độ của dị năng giả hệ phong cực nhanh, cực kì có ích trong việc thu thập tình báo hơn nữa khi cần thiết thì cũng có thể nhanh chóng chạy trốn.
“Suỵt!” Đường Yên giơ ngón trỏ lên, bảo Dịch Thiến đừng lên tiếng, cô dán người ở trên tường công ty điện tử, nhìn xung quanh, nhờ có tinh thần lực nên Đường Yên có thể nhìn thấy mọi cử động của đám người Hoàng Lão Tam rất rõ ràng, cô làm vậy cũng chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.
“Là Hoàng Lão Tam, có quen biết lúc còn ở căn cứ trước, có không ít đàn em là dị năng giả, thực lực coi như không tệ.” Đường Yên bình tĩnh nói, Hoàng Lão Tam, Hoàng Mô, cô không nhiều cảm xúc lắm với hai người này, hơn nữa trong tiểu thuyết cũng không miêu tả bọn họ nhiều lắm, nhưng mà bọn họ vẫn sống sót cho đến cuối cùng, điều này chứng tỏ bọn họ cũng là người có tài năng.
“Người ở căn cứ trước?” Dịch Thao nhíu mày, nghe giọng điệu của Đường Yên thì Hoàng Lão Tam này cũng được xem như là thế lực chiếm cứ một phương, cho dù không thân thiết thì lúc này cũng không nên là địch. Dịch Thao suy nghĩ hồi lâu sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Yên: “Hiện tại chúng ta nên làm gì?”
“Bây giờ tạm thời rút lui đã, tìm một chỗ khác để nghỉ ngơi, tối nay lại tới xem một chút.” Đường Yên liếc nhìn Mạnh Lộ, ý bảo Mạnh Lộ đừng nóng vội, việc này phải được bàn bạc kỹ hơn, bên bọn họ chỉ có vài người còn bên Hoàng Lão Tam thì lại không ít, cứng đối cứng, đối với bên nào cũng không tốt, nói không chừng còn có thể hấp dẫn một số lượng lớn tang thi tới đây, không bằng rời đi trước, thương lượng đối sách rồi mới quyết định tiếp.
Đám người Đường Yên im lặng rút lui khỏi công ty điện tử, đến khi cách công ty điện tử khoảng năm trăm mét thì tìm thấy một nhà dân có ba tầng, bọn họ không có nhiều người nên mọi người vội vàng quét dọn lầu ba, Đường Yên phái Miêu Trạch đi giúp Dịch Thiến quét tước vệ sinh, Mạnh Lộ thì đi theo cô và Dịch Thao bàn bạc về kế hoạch hành động vào đêm nay.
Mạnh Lộ đã từng ở trong công ty điện tử nên Đường Yên bảo cậu ta vẽ một bản đồ mặt cắt ngang của công ty điện tử, công ty điện tử này là xí nghiệp thuộc về nước ngoài, chủ yếu là buôn bán thiết bị thông tin, trong đó lấy thiết bị thông tin vô tuyến làm chủ đạo, bao gồm vô tuyến AP, mạng vô tuyến, card mạng và dây anten vô tuyến (nói thật là không rành mấy thứ này, nên cứ tạm hiểu như vậy). Sau tận thế, rất nhiều thiết bị thông tin bị tê liệt, ví dụ như wifi cự ly ngắn (wireless fidelity) thì chỉ thích hợp cho văn phòng và gia đình sử dụng nên thứ mà Đường Yên nhắm đến chính là thiết bị 3G
Thiết bị thông tin 3G hiện đang sử dụng là đời thứ ba, thiết bị thông tin đời thứ nhất được ra đời vào năm 1993, chỉ có thể trò chuyện bằng giọng nói; từ năm 1996 đến năm 1997 thì thiết bị thông tin đời thứ hai xuất hiện, nó có thể thu nhận số liệu, cũng có thể dùng email và trang web; thiết bị thông tin 3G khác hai đời trước chủ yếu là ở chỗ nó truyền giọng nói với tốc độ rất nhanh, có thể xử lý hình ảnh, âm nhạc, video clip và lưu bằng nhiều cách thức, cũng có cung cấp nhiều trang web, điện thoại hội nghị, buôn bán trực tuyến và nhiều loại dịch vụ khác. Trên cơ sở đó người ta còn làm ra nhiều sản phẩm phức tạp hơn: tai nghe truyền tin, máy phát thông tin, mũ truyền tin, các thiết bị truyền tin và một số phầm mềm Software thông tin khác.
(Giải thích chút xíu, cái này tui cũng tra trên gg thôi:
- Vô tuyến AP: Access Point là 1 node đặc biệt trong mạng Wireless Local Networs(WLANs). AP hoạt động như 1 trung tâm truyền và nhận tín hiệu sóng vô tuyến của WLAN (gần giống Hup), hoàn toàn trong suốt với user(nghĩa là không can thiệp gì đến packet)
- Wifi là viết tắt của Wireless Fidelity được gọi chung là mạng không dây sử dụng sóng vô tuyến. Loại sóng vô tuyến này tương tự như sóng điện thoại, truyền hình và radio. Wifi là kết nối không thể thiếu trên điện thoại, laptop, máy tính bảng và các thiết bị điện tử tiêu dùng hiện nay
Những thiết bị này được phân thành truyền tin một chiều, bán song công và song công toàn phần. Truyền tin một chiều chỉ có thể thông tin theo một chiều, bán song công thì chỉ có bộ đàm cho nên song công toàn phần mới là mục đích của Đường Yên, song công toàn phần có thể thông tin theo hai chiều, ví dụ như điện thoại ở gia đình, thiết bị thông tin trên máy bay hay điện thoại di động. Máy tính, modem, đài vô tuyến, vệ tinh, điện thoại ...v..v.. thậm chí cả tivi, radio, vệ tinh phát và thu tín hiệu, các loại vô tuyến công nghiệp, rađa, Sonar.
Tui đây. Lại giải thích tiếp nào, cái này là thuật ngữ của bên thông tin và thấy mấy trang về mạng máy tính cũng dùng mấy từ này chứ không có từ thuần việt tương đương nên đành chịu thôi
- Truyền tin một chiều: simplex communication
- Bán song công (half duplex): giữa hai đường truyền dữ liệu và luồng tin, chỉ truyền theo một hướng tại một thời điểm khi một thiết bị hoàn thành việc truyền dẫn, nó phải chuyển môi trường truyền đến thiết bị khác. Một thiết bị có thể đóng vai trò Thu và Phát tín hiệu nhưng tại một thời điểm nó chỉ có thể thực hiện một vai trò duy nhất. Ví dụ hoạt động của bộ tọa đàm điện thoại, mạng LAN có sử dụng các thiết bị trung tâm là thiết bị lớp 1 thì luôn sử dụng không thể sử dụng dạng thức fullduplex
- Song công toàn phần (full duplex): cho phép dữ liệu truyền đồng thời trên cả hai đường, mỗi thiết kế có một kênh riêng. Một thiết bị có thể đồng thời vừa Phát lại vừa Thu tín hiệu. Các modem máy tính đều hoạt động theo phương thức này, mạng LAN sử dụng toàn thiết bị tập trung lớp 2 hoặc 2 máy tính kết nối trực tiếp với nhau có thể sử dụng dạng thức fullduplex
- SONAR (sound navigation and ranging): là một kỹ thuật sử dụng sự lan truyền âm thanh (thường là dưới nước) để tìm đường di chuyển (tức đạo hàng), liên lạc hoặc phát hiện các đối tượng khác ở trên mặt, trong lòng nước hoặc dưới đáy nước, như các cá, tàu bè, vật thể trôi nổi hoặc chìm trong bùn cát đáy, v.v…. Cái này ứng dụng trong tàu ngầm đó mấy chế
Tuy căn cứ Thanh Long cũng có mấy thứ đồ này nhưng cô không chắc chắn là mình có thể lấy được nó cho nên lúc Mạnh Lộ nhắc đến công ty điện tử này thì Đường Yên hơi dao động, tận thế chỉ mới bắt đầu được mấy tháng, bây giờ ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào vật tư cho nên không có mấy người chú ý đến những thứ này nhưng chắc rằng một hai năm sau thì mọi người sẽ suy nghĩ xa hơn và nhận ra được chỗ tốt của những thiết bị điện tử.
Dịch Thao là lính đánh thuê cho nên tầm nhìn cũng xa hơn người bình thường vì vậy lúc Đường Yên vừa nhắc tới công ty điện tử thì trong mắt Dịch Thao xẹt qua ánh sáng, điều Đường Yên nghĩ đến thì anh cũng có nghĩ đến, hai người nhìn nhau liền hiểu được ý nghĩ trong đầu đối phương cho nên khẽ gật đầu xem như đạt thành hiệp nghị.
Hoàng hôn, ánh trăng mờ ảo dần hiện lên trên bầu trời đêm, mọi người ngồi lặng im ở trong phòng, vì không có chuẩn bị thực phẩm chín cho nên phải ăn qua loa chút lương khô. Đường Yên yên tĩnh đứng ở mái nhà ngắm nhìn vị trí của công ty điện tử, Dịch Thao đứng ở bên cạnh. Lần hành động này cô để Miêu Trạch và Dịch Thiến ở lại bảo vệ ba người nhà Hầu Tích Hoa và xe vật tư. Mạnh Lộ dẫn đường cho Đường Yên và Dịch Thao đến công ty điện tử. Đường Yên cố gắng nhớ thật kĩ bản đồ mà Mạnh Lộ đã vẽ vì cô không định mang theo Mạnh Lộ vào trong đó, Mạnh Lộ thức tỉnh dị năng hệ thổ một cách rất bất ngờ cho nên đến bây giờ vẫn chưa thể vận dụng nó một cách thuần thục được. Cô định mượn bóng đêm tiến vào công ty điện tử, không muốn kinh động đến đám người Hoàng Lão Tam nhưng Mạnh Lộ lại cố chấp muốn đi tìm mẹ mình mà Đường Yên thì lại không tiện từ chối cho nên đành phải đồng ý.
Bóng đêm lặng lẽ bao trùm cảnh vật, ánh trăng vốn sáng tỏ thì lúc này lại bị che phủ bởi mây mù làm cho không gian vắng lặng càng thêm đen tối. Đường Yên đứng trên mái nhà nhìn công ty điện tử, nơi đó cũng tối đen không có lấy một tia sáng.
Ba bóng dáng nhanh chóng lẫn vào bóng đêm, tất cả mọi động tác đều cực kì nhanh chóng, thân thủ Đường Yên không tệ thì Dịch Thao đã biết từ lâu nhưng anh không nghĩ tới tốc độ của Mạnh Lộ cũng rất nhanh, mặc dù có một chút kinh ngạc tuy nhiên như vậy cũng tốt, tránh cho liên lụy đến bọn họ, tuy rằng anh đồng ý mang Mạnh Lộ đến công ty điện tử nhưng trước đó cũng đã nói rõ một khi có chuyện xảy ra thì anh sẽ không quan tâm.
Đứng ở trước cửa công ty điện tử, ba người nhẹ nhàng nhảy lên tường sau đó nhảy xuống, đi vào trong công ty điện tử một cách im lặng mà không có đụng tới những mảnh thủy tinh nhọn hoắt và lưới sắt dựng thẳng ở trên trường.
Trong ba người, động tác của Mạnh Lộ có chút trúc trắc nhưng cũng may là không đụng tới vật gì cứng làm phát ra tiếng vang.
Ba người bước thật nhẹ, thật chậm sau đó tiến vào công ty điện tử. Đường Yên mượn ánh sáng yếu ớt nhìn cảnh vật xung quanh một lần sau đó chậm rãi phóng ra tinh thần lực điều tra tình huống bốn phía. Dịch Thao thì treo ngược thân mình, nhanh chóng đi vào sau đó lập dùng tay ra hiệu với Đường Yên bảo cô nín thở, trong phòng có người.
Đường Yên hiểu rõ gật đầu, bảo Dịch Thao đừng ra tay.
Mục đích lần này là xác định trong công ty điện tử có tồn trữ các thiết bị thông tin hay không, nhân tiện tìm kiếm tung tích mẹ của Mạnh Lộ, thiết bị thông tin rất quan trọng, cho dù cô không nói thì không bao lâu nữa cũng sẽ có người nhận ra nhưng bây giờ thì Đường Yên không muốn để tin tức nhóm hàng này lộ ra quá sớm, càng nhiều người biết lại càng phiền toái.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
90 chương
25 chương
52 chương
53 chương
174 chương