"Đây... Đây là có chuyện gì?" Miêu Trạch quay người lại nhìn thì thấy mình đang ở trong tiểu viện của một hộ nhà nông, trong viện có một chiếc Hummer quân dụng đang đỗ, bên trong đó là súng ống đạn dược và một ít đồ ăn. "Tỉnh rồi hả?" Đường Yên nghiêng người nhìn Miêu Trạch, cô cũng vừa mới tỉnh lại không lâu thì thấy mấy vết thương trên người đã được bôi thuốc, trong lúc mơ hồ thì hình như có người cứu mình, có vẻ bên tai còn quanh quẩn một cái tên xa lạ nhưng cụ thể là gì thì không nhớ được. Đường Yên ôm Buster còn ngất ở trong lòng chưa tỉnh lại, có chút lo lắng. Nghe thấy giọng nói của Đường Yên thì Miêu Trạch rất sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng được, kích động nói: "Chị Yên, chị không sao chứ?" Lúc ở cấm địa thấy Đường Yên té xỉu thì Miêu Trạch sốt ruột đến không nhịn được nhưng lại bất đắc dĩ vì dị năng đã tiêu hao hết cho nên đừng nói là cứu người, ngay cả nhúc nhích người để chạy ra ngoài còn khó khăn nữa là. "Không sao, cậu còn nhớ rõ những chuyện đã xảy ra sau khi chúng ta rời khỏi cấm địa không?" Đường Yên nhìn xung quanh tiểu viện thì không phát hiện thấy tang thi, hiển nhiên là không lâu trước đây nơi này đã bị ai đó quét sạch sẽ, xe, súng ống đạn dược, đồ ăn... Hẳn đều là do những người đó để lại, Đường Yên hơi nhíu mày, đây là tận thế, ai sẽ tốt như vậy đây? Miêu Trạch lắc đầu, nói: "Lúc ấy người phụ nữ kia hạ độc thủ với chị, em muốn ra tay nhưng dị năng đã tiêu hao hết, không xen vào được, khi nhìn thấy chị ngã xuống đất thì đột nhiên ở bên trong cấm địa có một bóng đen lao ra, khiêng chị chạy ra ngoài, em cũng đi theo, khi vừa mới ra khỏi cấm địa thì thể lực em đã cạn kiệt, không chống đỡ nổi  nữa nên ngất đi. Sau đó xảy ra chuyện gì thì em cũng không biết." Miêu Trạch vừa mới thức tỉnh dị năng không lâu, có thể chịu đựng lâu như vậy đã là không tệ rồi! "À, vậy sao!" Đường Yên thản nhiên nói, vuốt ve đám lông tơ của Buster, đột nhiên tầm mắt rơi vào vòng bạch ngọc ở bên cạnh, đột nhiên tim đập nhanh hơn, cô liếc nhìn Miêu Trạch đang co quắp ở một bên, tính tình của cậu trai này không tệ, ở đây là tận thế, dù sao vẫn nên tìm vài người có thể tin tưởng, giúp đỡ cô được. Lưu Thấm Nhã không chết ở Miêu Trại, tình tiết kế tiếp trong tác phẩm là thực lực của cô ta đột nhiên tăng mạnh, một đường tiến lên, nếu muốn sống yên phận, bảo vệ vòng bạch ngọc và bác sĩ Đường thì gia tăng thực lực chính là điểm mấu chốt, Đường Yên nhớ tới viên tinh hạch có được do lừa gạt Lưu Thấm Nhã ở thôn Kim Thạch kia và tinh hạch có được do giết chết thiểm thực giả ở Miêu Trại thì bây giờ trong tay cô đang có hai viên, đáng tiếc... cô không lấy được huyết hạch trong đầu tang thi chó ở thôn Kim Thạch. Chuyện ở Miêu Trại đã bị cô nhúng tay can thiệp làm thay đổi, không biết Lưu Thấm Nhã còn có thể thức tỉnh dị năng chữa khỏi được hay không? Đường Yên không đành lòng lấy hai viên tinh hạch từ không gian ra, đưa một viên cho Miêu Trạch: “Đây là tinh hạch, sau khi hấp thu nó xong thì dị năng sẽ tiến hóa, ở Miêu Trại cậu đã đắc tội Lưu Thấm Nhã, nếu như về sau gặp lại cô ta thì cô ta sẽ không để cho cậu được yên ổn cho nên cố gắng gia tăng thực lực hết mức có thể trước khi gặp cô ta đi." Miêu Trạch tiếp nhận tinh hạch, hai mắt hồng hồng, sau khi tận thế bắt đầu thì ông liền dặn cậu không được tin tưởng người khác, cho dù là người dân ở trong trại cũng không được. Miêu Trạch luôn luôn ghi nhớ những lời này ở trong lòng vì cậu đã nhìn mọi người xung quanh vì cứu tính mạng của mình mà không tiếc rời nhà bỏ con, cha con thành thù, mẹ con tương tàn... "Chị Yên, cám ơn!" Miêu Trạch nức nở nói. "Không cần cả ơn tôi, thực lực của cậu tăng lên thì mới có lợi cho tôi." Đường Yên lạnh lùng nhìn Miêu Trạch, sau khi dị năng hệ kim tiến hóa thì lực sát thương không hề thấp hơn dị năng giả hệ hỏa, thiểm thực giả và tang thi chó... Kế tiếp nghênh đón bọn họ sẽ là một thế giới càng kinh khủng, cho dù cô có mạnh hơn nữa thì chung quy vẫn có giới hạn. "Trực tiếp hấp thu sẽ rất đau đớn, cố gắng chịu đựng đi." Đây là tận thế, không ai bỏ tiền mua tính mạng của mình, trừ mình ra... (Mèo: ý của câu này là ở tận thế thì chỉ có mình mới thấy tính mạng mình đáng giá, mà đáng giá nên mới đồng ý bỏ tiền ra mua chứ người khác không thấy đáng tiền. Ý là vậy nhưng vẫn dịch theo lời tác giả nhé) Đường Yên cất kỹ súng ống đạn dược và đồ ăn rồi đi vào tiểu viện, mỗi người chọn một căn phòng, Đường Yên nói giản lược làm như thế nào hấp thu tinh hạch cho Miêu Trạch rồi không nói thêm gì nữa. Sau đó cô đi vào phòng, đóng kỹ cửa phòng rồi quay người lại ôm Buster tiến không gian, Đường Yên cầm tinh hạch đi đến hồ nước, cởi quần áo dính máu trên người ra, chậm rãi đi vào trong hồ nước, há mồm ngậm chặt tinh hạch, có lần đầu tiên làm chuẩn bị nên lần hấp thu tinh hạch này không còn đau đớn như lần trước nữa. Đường Yên yên lặng cảm thụ tinh hạch đang hóa thành một chất lỏng mang chút mát lạnh trượt vào trong cổ họng, còn theo một chút ngai ngái mơ hồ, đã có kinh nghiệm một lần nên Đường Yên không lo lắng nữa, tay chân và cơ thể truyền đến từng đợt bỏng rát đau đớn, trên làn da hiện lên nhiều chấm tơ máu, dị năng thức tỉnh trong kinh mạch sau đó chậm rãi hấp thu năng lượng vào trong đó, nước không gian nhanh chóng chữa trị những chỗ da thịt bị xé rách làm cho mặt hồ chuyển động tạo nên từng vòng sóng gợn, tơ máu lẫn vào trong nước rồi yên lặng biến mất. Đột nhiên có một luồng ánh sáng trắng lóe lên. Đường Yên lập tức mở hai mắt ra, nghĩ đến vừa rồi lúc hấp thu tinh hạch đã quên lấy hai cái vòng bạch ngọc ở trên cổ tay xuống, bây giờ lại có máu tươi tẩm bổ nên vòng bạch ngọc cướp được ở cấm địa Miêu Trại  tỏa ra từng đợt ánh sáng như gợn sóng, đó chính là vòng bạch ngọc nhận chủ, đột nhiên hai cái vòng bạch ngọc tương tự nhau bắt đầu dung hợp lại... "Sao lại thế này .... " Đường Yên mở to mắt, ngừng thở, không dám tin nhìn tình huống kì lạ này. Hoa văn trên hai cái vòng bạch ngọc trắng muốt khác xa nhau lại từ từ bao trùm, dung hợp rồi cuối cùng hóa thành một thể. Cùng lúc đó, trong không gian đột nhiên truyền đến tiếng đất rung núi chuyển, trời đất đảo lộn, sau đó cô và Buster bị không gian vứt ra ngoài, cả người Đường Yên ướt chèm nhẹp đứng ở trong phòng, trên người cô mặc áo ngắn và quần đùi nên khi gió lạnh thổi qua thì chợt rùng mình một cái. Đường Yên thử tiến vào không gian nhưng không gian lại không có phản ứng khiến cô bất giác nhíu mày. Cô nhìn quanh căn phòng một lần, tìm được mấy bộ quần áo trong ngăn tủ tùy tiện mặc vào, rốt cuộc là không gian đã xảy ra chuyện gì? Xoa xoa cái đầu đau nhức, đối với việc này, Đường Yên cảm thấy có chút bất đắc dĩ nhưng lại không có cách nào tiến vào không gian nên đành phải bỏ qua, đột nhiên cô cảm nhận được nguồn năng lượng tràn trề trong cơ thể, lúc này mới giật mình phát hiện ra sau khi hấp thu tinh hạch thì dị năng lại tiến thêm một bước, mặc dù không đột phá được cấp hai nhưng cũng không kém bao nhiêu, chỉ cần hấp thu thêm một viên tinh hạch nữa là có thể bước vào ngưỡng cửa của dị năng giả cấp ba, tận thế vừa mới bắt đầu, dị năng giả cấp cao vẫn còn chưa nhiều lắm nên cô cũng có thể được xem như là một cao thủ, không biết tình huống của Miêu Trạch bên kia như thế nào? Đường Yên đẩy cửa đi ra ngoài. Còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết, cô cúi xuống nhìn chân mình sau đó xoay người rời đi, định đi ăn một chút gì đó. Miêu Trạch phải tự vượt qua cánh cửa đang giam cầm mình này, có thể tiến hóa thành dị năng giả cấp một hay không thì phải xem vận may của Miêu Trạch, cô không phải thánh mẫu, sẽ không ra tay giúp đỡ cậu ta. Cô ngắm nhìn chân trời phía xa xôi, chậm rãi mở bàn tay ra ngưng tụ lôi điện ở trong đó, chưa đủ, còn chưa đủ mạnh... Kế tiếp cô nên làm gì để chống lại Lưu Thấm Nhã đây, sau khi trở mặt với cô ta, nhất định cô ta sẽ không khinh xuất nữa... Chính cô cũng hận không thể giết chết cô ta thì làm sao cô ta lại không như thế! Bên kia, ở huyện Nghiễn Sơn, trong một biệt thự tư nhân nào đó. Lưu Thấm Nhã nằm trong bồn tắm, cắn chặt môi, cặp mắt khát máu nhìn chằm chằm bình sứ trắng và huyết hạch ở bên cạnh, cô ta mở bình sứ trắng ra, bên trong là một huyết châu (các bạn cứ tưởng tượng viên ngọc hình giọt nước màu đỏ đi, giống vậy đó) xinh đẹp có màu sắc rất kì dị, Lưu Thấm Nhã mím môi, ngửa đầu nuốt huyết châu và huyết hạch vào, cô ta không có lựa chọn... Thời gian trôi qua từng chút một, nước trong bồn tắm dần dần bị máu tươi nhuộm đỏ, đau đớn xâm nhập vào linh hồn khiến Lưu Thấm Nhã lạnh run, thân thể cuộn tròn lại, sắc mặt trắng bệch, cả người đều bị máu tươi nhuộm đỏ….đau thấu tim gan: “Đường Yên… Đường Yên..." Cô ta không ngừng kêu to hai chữ Đường Yên, loại đau đớn này khiến cô ta nhớ tới khi còn bé bị người nhà vứt bỏ, một thân một mình ngồi ở trong đống tuyết, khi đó thân thể cũng đau như vậy, đau muốn chết, giống như hãm sâu vào địa ngục, nhưng ngay cả chết cũng làm không được, đau đớn này xâm nhập vào xương tủy sau đó truyền ra cả người, làm thế nào cũng không thể quên được! Nước mắt Lưu Thấm Nhã không ngừng chảy xuống, hòa vào trong máu. "Không cam lòng…. không cam lòng..." Cùng là người, vì sao số mạng cô ta lại kém may mắn như vậy, còn Đường Yên không cần làm gì mà vẫn có thể hưởng thụ hết những thứ tốt đẹp, vì sao? Tính tình  của Đường Yên kiêu căng tùy hứng nhưng người theo đuổi Đường Yên còn nhiều hơn mình, cô ta không cam lòng, chẳng lẽ là vì Đường Yên có một người ông lợi hại hay là một gương mặt xinh đẹp. Cái này thì có gì đặc biệt hơn người? Bản thân mình thì đau khổ giãy giụa giống như tôm tép nhãi nhép còn Đường Yên thì lại được cưng chiều từ nhỏ đến lớn. Ở nhà, ở trường học, những người bạn cùng lứa tuổi của Đường Yên xem sự tồn tại của Đường Yên giống như công chúa, tuy nhiên sau khi tận thế đến thì mọi thứ đều thay đổi! Bệnh độc tang thi bùng nổ, cô ta thức tỉnh dị năng, trở thành một danh dị năng giả hệ thủy còn Đường Yên vẫn chỉ là một người bình thường hoàn toàn không biết gì cả, những người ngày xưa vây quanh Đường Yên bây giờ đều vây quanh cô ta, tất cả những điều này đều cực kì tuyệt vời! Ở nơi này không ai biết cô ta là cô nhi, bị nhà họ Đường nhận nuôi, là người hầu  của Đường Yên. Bây giờ bọn họ chỉ cần biết rằng cô ta là ....Lưu Thấm Nhã, dị năng giả hệ thủy, dịu dàng thiện lương, thực lực mạnh mẽ. Đây mới là thứ cô ta muốn, nhưng mà vì sao… vì sao Đường Yên lại thức tỉnh dị năng? Hãy vào diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Chết sớm một chút không phải là tốt rồi sao, tại sao lại còn sống rồi cứ thời thời khắc nhắc nhở bản thân mình rằng cô ta đã từng là cô nhi, bị người ta nhận nuôi. Người kiêu ngạo như cô ta làm sao có thể dằn nổi cơn giận này, cô ta hận, cô ta oán. Oán giận tăng lên không ngừng như tằm ăn rỗi trong tâm hồn Lưu Thấm Nhã, không biết đã qua bao lâu, từng luồng ánh sáng màu lam bao quanh cơ thể nát bét của Lưu Thấm Nhã, khi năng lượng dần dần biến mất thì những chỗ bị thương của Lưu Thấm Nhã cũng lành hoàn toàn. Thân thể Lưu Thấm Nhã trần truồng, chậm rãi đứng lên từ bồn tắm lớn, sau khi cảm nhận được cơ thể tràn đầy năng lượng thì khóe miệng Lưu Thấm Nhã nhếch lên thành một lúm đồng tiền say lòng người, cô ta vươn tay, trên đầu ngón tay ngưng tụ ánh sáng màu xanh trong xuốt, Lưu Thấm Nhã yên lặng cảm nhận sự thoải mái mà năng lượng màu xanh này mang tới rồi cúi đầu cười khẽ: “Chữa khỏi..." Lập tức trong mắt cô ta lóe lên ánh sáng làm cho người ta sợ hãi! "Thấm Nhã, em không sao chứ!" Giọng nói của Giang Ly mang theo lo lắng vang lên ở bên ngoài cửa. "Em không sao, Giang Ly, mang quần áo vào giúp em." Lưu Thấm Nhã mềm giọng nói. "A... Được, chờ một chút." Tiếp đó đột nhiên vang lên âm thanh thứ gì đó đổ bể kèm theo tiếng Giang Ly hoảng loạn đáp lời. Sau khi mặc quần áo tử tế thì Lưu Thấm Nhã tùy ý cầm khăn mặt lau tóc, liếc nhìn Giang Ly đang đứng co quắp ở bên cạnh, hỏi: "Những người đó còn ở đây không?" Trong đầu cô ta đột nhiên nhớ tới  người đàn ông mới vừa gặp gỡ không lâu kia, mày kiếm, mắt dài nhỏ, mũi thẳng đứng, môi vừa phải, là một người đàn ông cực kì tuấn tú, cử chỉ lại tao nhã, rất dễ dàng làm cho người khác có hảo cảm: “Hình Liệt Phong..." Nhìn thấy dáng vẻ này của Lưu Thấm Nhã, Giang Ly bất giác cúi đầu, siết chặt tay, vẻ mặt có chút bi thương, giọng nói khàn khàn: "Còn, bây giờ bọn họ đang ở phòng khách." "Thật sao, em đi xuống xem thử một chút. Giang Ly, anh lại đây..." Cô ta bảo Giang Ly tiến lên sau đó khởi động dị năng chữa khỏi, tiếp đó rất vừa lòng khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Giang Ly: “Em đã hấp thu viên huyết hạch kia, đây chính là dị năng mới của em - dị năng chữa khỏi." Nói xong, trong mắt cô ta hiện lên một chút dã tâm bị che dấu rất kĩ, dựa vào vẻ đẹp và thủ đoạn của cô ta, hơn nữa còn có dị năng chữa khỏi thì coi như đến căn cứ Thanh Long cũng sẽ có một chỗ đứng, việc cấp bách bây giờ là phải tìm được một chỗ dựa vững chắc, người ở dưới lầu không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất! Đường Yên, coi như lần này mày may mắn không chết, còn sống sót mà đến căn cứ Thanh Long thì lần sau mày sẽ không còn cơ hội nào như vậy nữa đâu!