Miêu Trại nằm ở phía Tây Nam của huyện Nghiễn Sơn, cách xa trần thế, đường vào chỉ có một con đường uốn lượn hình ruột dê, phải đi hơn một giờ mới đến được khe núi, phía trước là cổng vào Miêu Trại, đường núi rất lầy lội, đi hết con đường nhỏ lầy lội thì tới một cái cầu treo, làm bằng ván gỗ và dây thừng, phía dưới là một con sông sâu, rộng khoảng chừng hai mươi mét, xanh biếc trong suốt. Đã qua giữa trưa nhưng xung quanh sơn cốc đều là sương mù dày đặc lượn lờ, đường núi hẹp dài, lầy lội chỉ đủ cho một người đi, phía trước uốn lượn không biết kéo dài tới đâu, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng chim hót lanh lảnh, làm cho người ta cảm thấy trống vắng tiêu điều. Mặc dù Miêu Trại nằm ở nơi hẻo lánh nhưng ở lối vào lại có mấy chiếc xe đang đậu, theo tình hình này thì hẳn là mới bị vứt lại ở đây không lâu, xung quanh còn có vết máu màu đỏ sậm. Đoàn người Đường Yên xuống xe, để lại mấy người trông coi xe và vật tư. Từ Viện bị thương nặng nên ở lại, vốn Cao Phong muốn đi cùng với Lưu Thấm Nhã nhưng lại bị Từ Viện lôi kéo, bất đắc dĩ chỉ có thể ở lại trông xe. Vì thế người tiến vào Miêu Trại theo thứ tự là: Lưu Thấm Nhã, Giang Ly, Lưu Vân, Mã Lương, Hạ Thiên Vũ, Hổ Tử và Đường Yên, Hạ Thiên Vũ không cho Hạ Phân mạo hiểm nên bảo Lãnh Minh ở lại với cô, và đám người Cao Phong, nơi này quá hoang vắng, rất khó đụng phải tang thi nhưng cũng phải đề phòng người sống! "Rầm …rầm ...." Bỗng nhiên trong một chiếc xe truyền đến tiếng va chạm, Đường Yên đứng gần đó quay đầu nhìn qua thì lập tức phát hiện trong một chiếc xe gần đó có một bóng đen, miệng không ngừng phát ra tiếng rít gào “u..u..”, dùng cặp mắt trắng dã nhìn chằm chằm bọn họ. "Tang thi!" Mọi người không khỏi hoảng sợ, Lưu Thấm Nhã phản ứng nhanh nhất, nâng tay phải không bị thương lên, bắn một phát súng. Đi qua cầu treo, nhìn lối vào Miêu Trại được làm bằng hàng rào gỗ, vẻ mặt của mọi người rất khẩn trương, tâm tình nặng nề nhìn Miêu Trại hỗn loạn, bọn họ ....đã tới chậm rồi! Trên mặt đất toàn là vết máu và tay chân bị đứt lìa, vết máu đọng trên mặt đất vẫn chưa khô hoàn toàn, xung quanh vẫn còn khói thuốc súng lượn lờ, Hạ Thiên Vũ ngồi xổm người xuống, chạm vào thi thể be bét trên đất, lạnh lẽo không có độ ấm, sau đó nghiêm túc nói: "Không còn thở nữa, hẳn là mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua!" Tối hôm qua ....  Huyệt thái dương của mọi người giật giật, phút chốc bừng tỉnh ra, tối hôm qua bọn họ lẩn trốn suốt đêm, căn cứ bị tang thi biến dị đánh lén, chẳng lẽ Miêu Trại cũng gặp gặp nạn vào lúc đó sao? Đoàn người cẩn thận đi vào Miêu Trại, Đường Yên bình tĩnh đánh giá địa thế Miêu Trại, dễ thủ khó công, cho dù bị tang thi bao vây thì cũng sẽ không thể thua nhanh như vậy, trừ khi là do lòng người hoảng hốt, khi đối diện với nguy hiểm thì lựa chọn trốn tránh theo bản năng, tang thi bình thường không có trí khôn, không có khả năng mở hàng rào để vào được nhưng lúc bọn họ đi vào thì hàng rào đã bị mở ra, có khả năng là có người trong Miêu Trại phát hiện tang thi, trong lúc tình thế cấp bách thì định chạy trốn, mở hàng rào vì vậy mới làm cho cả Miêu Trại lâm vào tình cảnh diệt vong. Sau khi tiến vào Miêu Trại, Lưu Thấm Nhã cảm thấy giọng nói đó càng không ngừng thúc giục cô đi sâu vào trong Miêu Trại, biết rõ là rất nguy hiểm nhưng lại không muốn bỏ qua. Đột nhiên mọi người dừng lại đột ngột, nghiêm túc nhìn nhà sàn bị sụp xuống phía trước, trên đó còn có mấy vết cào, bảy người trong đoàn đều không lạ gì dấu vết này, lúc chiến đấu với tang thi chó ở thôn Kim Thạch cũng đã từng nhìn thấy nó, chẳng lẽ tối hôm qua thứ bao vây Miêu Trại không phải tang thi mà là tang thi chó sao? Suy đoán này làm cho trái tim của mọi người như rớt xuống vực... "Tách ra xem thử." Giọng nói của Lưu Thấm Nhã hơi khàn khàn, mang theo một chút hưng phấn khó phát hiện được. Đường Yên nhíu mày, trong tác phẩm sự việc ở Miêu Trại không được miêu tả rõ ràng, tường tận, rốt cuộc Lưu Thấm Nhã đã lấy được cái gì ở Miêu Trại mà có thể làm cho dị năng của cô ta chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã tiến hóa nhanh chóng, đạt được dị năng chữa khỏi, dị năng chữa khỏi ở tận thế chẳng khác nào bước ngoặt. Tuy nhiên đã có cô ở đây thì Lưu Thấm Nhã đừng mong chiếm được lợi ích, Đường Yên yên lặng đi ở phía sau mọi người, sau khi thể hiện một phần thực lực ở thôn Kim Thạch thì  mọi người đã không dám xem nhẹ cô nữa, ngay cả Lưu Thấm Nhã cũng phòng bị cô nhiều hơn một chút. Lưu Vân chạm vào băng gạc quanh cổ, đầu hơi cúi xuống, hai mắt đỏ ngầu, tay nắm thật chặt, cô ta lo lắng mình sẽ không nhịn được mà ra tay với Đường Yên, Lưu Thấm Nhã vẫn cho rằng cô ta nhằm vào Đường Yên là vì xem thường Đường Yên, không ai biết mối hận của cô ta với Đường Yên đã có từ trước khi tận thế. Cô ta luôn muốn tìm cơ hội báo thù nhưng lại không tìm thấy thời cơ thích hợp, sau tận thế, cô ta hốt hoảng trốn vào căn cứ lại ngoài ý muốn thức tỉnh dị năng, trở thành dị năng giả, cô đi theo Lưu Thấm Nhã chỉ vì thuận tiện hành hạ Đường Yên mà thôi, Lưu Thấm Nhã muốn diệt trừ Đường Yên thì cô ta cũng góp phần không ít. Em trai cô ta còn nhỏ như vậy mà đã chết thảm thì những người này dựa vào cái gì mà có thể sống sót, cô ta không cam lòng! Không cam lòng! Lưu Vân cố gắng kiềm chế sát ý đang phun trào trong đáy long, siết chặt hai tay đứng ở phía sau Mã Lương, mắt nhìn Đường Yên chằm chằm. Khác với Lưu Thấm Nhã đang hưng phấn, từ khi bước vào Miêu Trại, Đường Yên luôn có cảm giác nổi da gà, cô luôn cảm thấy có một đôi mắt đang ở trong bóng tối nhìn bọn họ chằm chằm, cảm giác này quá giống lúc cô thiểm thực giả ở nhà xưởng chế biến thực phẩm, thật giống như bị Liệp thực giả ẩn núp trong bóng tối để mắt. (Liệp thực giả là cấp cao hơn của thiểm thực giả nha) "Đội trưởng Hạ đi cùng với Hổ Tử, tôi đi cùng với Yên Nhi và Giang Ly, Lưu Vân đi cùng với Mã Lương, mọi người tách ra hành động, chú ý đừng cách nhau quá xa!" Lưu Thấm Nhã nói xong rồi chỉ ba hướng khác nhau, bọn họ đến Miêu Trại là vì muốn thu thập tin tức, không ngờ lại gặp phải chuyện này, vì vậy tốt nhất là nhanh chóng thu thập tin tức có lợi sau đó rút lui. "Tôi muốn ở chung đội với Đường Yên." Lưu Vân đột nhiên mở miệng. Lưu Thấm Nhã chưa kịp từ chối thì biến cố đột nhiên xảy ra! Không thể! Trong lòng Đường Yên hoảng sợ, thiểm thực giả... Không nghĩ tới ở Miêu Trại lại có thiểm thực giả, khó trách vừa rồi lúc vừa bước vào Miêu Trại thì trong lòng cô đã cảm thấy bất an, giống như sẽ xảy ra chuyện gì đó! Đột nhiên Lưu Thấm Nhã hét lớn: "Chạy mau!" Nhưng mọi người đã không kịp phản ứng nữa, thiểm thực giả cũng đã phát động công kích, nó kéo lê cái lưỡi thật dài giống như một thanh kiếm sắc bén sau đó quét ngang qua, Mã Lương tránh không kịp nên bị hất bay ra ngoài, những người còn lại đều là dị năng giả nên phản ứng nhanh hơn, trong tích tắc lúc thiểm thực giả công kích thì đã lùi về sau, tuy nhiên vẫn bị những thứ cát đá từ trận gió mà nó gây ra đập lên người, mọi người im lặng cảm thụ đau nhức truyền đến, không ai mở miệng than vãn gì cả, tất cả bọn họ đều hiểu chạy trốn quan trọng hơn nên không ai để ý mấy vết thương nhỏ ấy. Đường Yên đứng gần Mã Lương nhất, lúc thiểm thực giả công kích thì Đường Yên nhanh chóng lùi về sau, sau đó nhìn thấy Mã Lương bị đánh bay ra ngoài, sống chết không rõ thì trong lòng hoảng sợ, sau lưng và đùi đều bị đất đá đập vào nhưng cũng may là cô mặc áo bông nên không chảy máu, nhiều nhất cũng chỉ là bầm tím mà thôi. Từ lúc thiểm thực giả xuất hiện và bắt đầu công kích thì cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, quá nhanh, mọi người chỉ kịp né tránh, sau khi thoát một kiếp thì mặt mọi người xám như tro tàn, trong lòng âm thầm lo lắng. Một giờ trước, bọn họ mới vừa chiến đấu với tang thi chó, sức mạnh vẫn còn chưa kịp khôi phục lại, tuy lực sát thương của thiểm thực giả yếu hơn tang thi chó nhưng bọn họ chợt phát hiện bọn họ đang làm vào đường chết, phản kích sẽ chết mà không phản kích cũng sẽ chết. Đường Yên nhìn đoàn người đang im lặng, lo âu trong mắt càng nhiều hơn, không được, cô tuyệt đối không thể chết ở đây, cô còn chưa đến được căn cứ Thanh Long, còn chưa gặp được bác sĩ Đường thì làm sao có thể chết nhanh như vậy được, hơn nữa Lưu Thấm Nhã là nữ chính, cô ta sẽ không sẽ chết sớm như vậy! Trong lúc Đường Yên còn đang suy nghĩ thì đột nhiên Lưu Vân hét to một tiếng: “Mọi người đi trước đi, tôi sẽ dụ nó ra xa!" Nghe vậy, mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lưu Vân đang thở dốc ở đằng xa, khóe miệng Đường Yên giật giật, không thể tưởng được Lưu Vân lại giác ngộ cao như vậy, chịu hy sinh bản thân để bảo vệ mọi người, Đường Yên không nhịn được quay đầu nhìn Lưu Thấm Nhã, quả nhiên nữ chính có hào quang nên không giống với mọi người, luôn tìm được đường sống trong cõi chết... Đột nhiên cô lại nghe thấy Vân giọng nói  của Lưu vang lên: “Đường Yên, cô có thể ở lại giúp tôi hay không, một mình tôi chỉ sợ là không giữ được nó bao lâu." Nói xong cô ta còn tỏ vẻ áy náy. Tận thế, bỏ yếu giữ mạnh sẽ không bị ai chất vấn, chỉ có kẻ mạnh mới sinh tồn ở tận thế được. Nghe được những lời này của Lưu Vân, khóe miệng Đường Yên lập tức co rút, nhìn Lưu Vân chăm chú, ánh mắt có chút khủng bố, xem ra Lưu Vân không nhìn cô chết thì nhất quyết không bỏ qua ! Nhớ lại Lưu Vân là dị năng giả hệ hỏa, dọc đường đi đến căn cứ Thanh Long, cô đã nhiều tha thứ cho sự khiêu khích của cô ta nhưng không nghĩ tới Lưu Vân vẫn tính kế mình khắp nơi. Không đợi Đường Yên trả lời, Lưu Vân đã trực tiếp công kích thiểm thực giả, dụ thiểm thực giả tới chỗ Đường Yên, thấy thiểm thực giả bị Đường Yên dời đi sự chú ý, Lưu Thấm Nhã cúi đầu xuống, suy nghĩ một lát rồi quyết đoán nói: "Lưu Vân, cậu và Yên Nhi ngăn cản nó, bọn mình đi trước một bước, đừng lo lắng, sau đi lấy súng ống và đạn dược trong xe thì nhất định mình sẽ quay lại cứu hai người." Nói xong, cũng không thèm quay đầu lại mà chạy sâu vào Miêu Trại. Nghe vậy, vẻ mặt Đường Yên đầy sự mỉa mai, chờ cô ta tới cứu mình sao, trừ khi trời đổ mưa máu, đến lúc đó thì xương cốt của cô cũng bị thiểm thực giả nhai nát rồi! Hạ Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn Lưu Thấm Nhã rời đi một cách nhẹ nhàng, vẻ mặt thay đổi, nhìn thiểm thực giả và Đường Yên một cái, không nói gì cả sau đó cùng với Hổ Tử chạy ra khỏi Miêu Trại, bọn họ đến Miêu Trại là để tìm kiếm thông tin nhưng không lường trước Miêu Trại  đã sớm bị tang thi công phá, súng đạn trên tay không còn nhiều lắm, thay vì lãng phí thời gian thì chi bằng nhanh chóng chạy tới chỗ chiếc xe, tiếp thêm súng đạn rồi đến hổ trợ. Đường Yên nhanh nhẹn trốn tránh công kích của thiểm thực giả, đã có kinh nghiệm nên cô tương đối thong dong hơn, so với sự thoải mái của Đường Yên thì Lưu Vân lại rât chật vật, thiểm thực giả phòng ngự không tệ, kinh nghiệm chiến đấu của Lưu Vân lại không đủ, cầu lửa không thể không làm gì được phòng ngự của thiểm thực giả, vết thương trên người cô ta càng ngày càng nhiều... Thấy Đường Yên thành thạo, Lưu Vân âm thầm lo lắng, vẻ mặt trở nên hung ác nham hiểm, thật vất vả tìm được cơ hội tốt như vậy, sao cô ta có thể cam tâm bỏ qua cho Đường Yên cho nên cô ta đáng cược một ván, tìm cách né tránh sau đó ném cầu lửa vào mắt thiểm thực giả, thiểm thực giả nhanh nhạy né tránh, cái lưỡi dài mềm dẻo không ngừng uốn lượn, hai móng vuốt để lại vết cào thật sâu trên mặt đất: “Rầm!" Cầu lửa trúng vào mắt phải của thiểm thực giả. "U…u .... " Thiểm thực giả phát cuồng, hai móng vuốt lóe sáng định vồ Đường Yên. "Hây..." Đường Yên ném côn cảnh sát, móc súng lục ra bắn thiểm thực giả "Pằng…pằng .... " Bắn liên tục hai phát, sau lưng cô bị một vật cứng đâm trúng, chỗ bị đâm thủng truyền đến một tiếng động nhỏ, ngay sau đó mùi máu tươi nhanh chóng tản ra... "A..." Ngay sau đó, chỗ Lưu Vân vang lên tiếng kêu thảm thiết, Đường Yên nhìn thấy móng vuốt của thiểm thực giả đâm thủng bụng Lưu Vân, dưới tình thế cấp bách, dị năng lôi điện chấn động, ngưng tụ thành tia trong trong lòng bàn tay Đường Yên: “Lôi bạo!" (Dịch ra là sấm sét nổ tung mà dịch thuần quá thì mất ngầu nên thôi nhé) Đường Yên nhắm thẳng vào bụng thiểm thực giả, không thèm che giấu thực lực nữa mà lao thẳng tới chỗ thiểm thực giả, dáng người mạnh mẽ, lao vun vút giống như nhạn múa, giao long xuất động. (giao long ra khỏi động, con này hơi giống con rồng mà ở dưới nước, hình như bên mình gọi là thuồng luồng ấy) "Rầm… ầm ...." Một tiếng nổ thật lớn vang lên, nội tạng nổ tung, nhuộm đỏ bốn phía xung quanh, mùi hôi thối tràn ngập trong không gian. Đường Yên thở gấp, ngồi bệt dưới đất. Sau lưng bị một mảnh trúc cắt qua để lại miệng vết thương không nhỏ, thân thể Đường Yên đã nước trong không gian cường hóa và trải qua rèn luyện nên vết thương nhỏ này không ảnh hưởng gì lớn, chẳng qua cô không nghĩ tới dị năng giả cấp hai lại mạnh như vậy, cô chưa từng quên tình cảnh lúc ở nhà xưởng chế biến thực phẩm gần như là cửu tử nhất sinh mới mới giết chết được thiểm thực giả kia. Đường Yên ghỉ ngơi một lát sau đó chậm rãi đứng dậy, thong dong ngồi xổm xuống, lấy tinh hạch trong đầu thiểm thực giả ra, lấy nước trong không gian rửa sạch hai tay, sau khi làm xong tất cả thì cô nhận ra vết thương sau lưng là kiệt tác của Lưu Vân. Lưu Vân đang nằm hấp hối trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, bụng bị thiểm thực giả đâm thủng, máu tươi nhuộm đỏ cả người, khiếp sợ nhìn dị năng lôi điện trên đầu ngón tay Đường Yên: “Ha ha... Hóa ra mày đã thức tỉnh dị năng từ sớm, không nghĩ tới... Mọi người đều bị mày lừa, Đường Yên, tao hận không thể giết chết mày... Không nghĩ tới cuối cùng người chết lại là tao, tao không cam lòng... Tao không cam lòng! Dịch Nhi nhỏ như vậy, nhỏ như vậy mà... Tại sao mày lại nhẫn tâm như thế." "Mày nói cái gì?" Đường Yên nhìn Lưu Vân đang điên cuồng, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm cho Lưu Vân hận cô như vậy. "Ha, xảy ra chuyện gì..." Lưu Vân lớn tiếng cắt đứt lời nói của Đường Yên, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía cô: “Một năm trước, tai nạn giao thông trên đường Bảo Cường, thành phố Đông An, tỉnh Quảng Nam, mày quên rồi hả... Dịch Nhi mới mười một tuổi, mười một tuổi thôi... Tại sao mày lại nhẫn tâm... Đường Yên, mày sẽ chết được không tử tế... Chết được không tử tế..." "Chết đi!" Nhìn thấy Đường Yên thất thần, Lưu Vân tập trung dị năng lần cuối cùng đồng thời cũng rủa xả Đường Yên, cho dù cô ta chết thì cũng muốn lôi kéo Đường Yên cùng xuống địa ngục. Sát khí đánh úp tới, Đường Yên không hề nghĩ ngợi đánh ra một chiêu “Lôi bạo”. "Rầm..." Một đám khói hình nấm tản ra, tiếng nổ tung kèm với máu thịt tung tóe. Bầu trời đầy máu tanh, Đường Yên chậm rãi đi khỏi chỗ đó khoảng mười mét, rồi nhừng lại ở chỗ sàn nhà bị sụp, trên đầu ngón tay tập trung lôi điện, nói nhỏ: "Mã Lương, nói đi, muốn chết hay là muốn sống ...." Miêu Trại yên lặng, chỉ còn lại tiếng gió, một lúc sau... thì một giọng nói khàn khàn, thô ráp truyền đến : “Sống....."