Ngày 10 tháng 4 năm 2014. Người của Bộ Tham mưu đến hỏi chuyện của cô gái kia. Đổng Lục che giấu hành vi của tôi và Thẩm Tiếu Tiếu, chỉ nói đối phương tự nhiên xuất hiện sau lưng rồi tự nổ bom. Người trong đội chúng tôi đều hiểu ý nhau thống nhất lời khai. Một lần nữa….. Một lần nữa lại bị căn dặn không được loan tin này ra bên ngoài gây hoảng loạn. Lời giải thích chính thức cho vụ tai nạn cũng trở thành “Quân đội con người đã đặt mìn trên đường đi của quân ta, nhưng điều này không thể ngăn cản bước chân chúng ta.” Còn về phần lưng bị cháy xém của chúng tôi… Xem ra ngày mai lại phải đi nhận quân trang mới rồi. Tái bút: Mùi thịt nướng khá là thơm đó ~~! Ngày 13 tháng 4 năm 2014. Hôm nay lật nhật kí mới phát hiện, ngoại trừ lần đầu tiên giới thiệu Khâu Chí Cường thì không thấy cậu ta xuất hiện trong nhật kí của tôi nữa! Cho tôi hỏi phát tại sao lại có người có mức độ tồn tại thấp đến vầy cơ chứ? Rõ ràng mỗi ngày chúng tôi đều nói chuyện nhưng tôi lại không thể ghi lấy một câu vào trong nhật kí?! Ngay cả cái tên tự kỉ Lưu Quán Phi còn được tôi viết khá nhiều đây này! Tái bút: Hôm nay một Trung đội ở Đại đội 2 gặp hơn mười con người. Nghe nói đã bị diệt gần một Trung đội mới có thể giết được hết bọn họ. Không khí chiến tranh ngày càng hiện rõ. Thật sự khó chịu! Ngày 17 tháng 4 năm 2014. Đường đi gần đây không gặp phải con người, khá là an toàn. Núi Tây Tương không dễ đi, Bộ Tham mưu lại thích cho chúng tôi ‘ăn hành’. Hơn nữa tán cây che khuất ánh mặt trời khiến ‘thi’ cảm thấy cả khu rừng như trải dài vô tận. Dần dần có những câu hỏi tương tự như liệu có phải chúng ta đã lạc đường hay không. Trong ba ngày, Bộ Tham mưu hai lần phái người xuống dập tắt tin đồn, nhưng vẫn không thể xóa bỏ nỗi nghi ngờ này. Tôi nghĩ. Nếu chúng tôi đi đúng hướng, tại sao trên đường đi lại không chạm mặt con người nào? Hoặc là ‘thi’ phẩm  của chúng tôi quá tốt, hoặc là con người đang chuẩn bị kế hoạch cho một cái bẫy lớn nào đó. Mà tôi không mong đợi gì nhiều vào cái ‘thi’ phẩm của mình. Tái bút: Hôm nay, một số tang thi vì để được nói chuyện với Thẩm Tiếu Tiếu mà đánh nhau. Đổng Lục ra can ngăn và đi đời một cái tay luôn. Ngày 19 tháng 4 năm 2014. Bầu trời hôm nay có chút âm u, Khâu Chí Cương nói đây là dấu hiệu của mưa. Tái bút: Thẩm Tiếu Tiếu rất áy náy vì chuyện lần trước làm Đổng Lục mất cánh tay trái. Cho nên suốt ngày đi theo sau anh ta thăm hỏi ân cần. Tôi nói với Nhạc Văn rằng trông hai người họ như đang tấu hài. Nhạc Văn nhìn mông tôi đầy thâm ý. Ngày 20 tháng 4 năm 2014. Trời mưa rồi! Cơn mưa mới lớn làm sao! Đứng trên bãi đất trống, thịt trên người như sắp bị cuốn trôi theo dòng nước. Dù sao tang thi cũng không sợ sét đánh, Bộ Tham mưu ra lệnh cho chúng tôi tìm chỗ trú mưa. Trú mưa hết một ngày. Tái bút: Mấy cái tôi viết này đều bị nước mưa thấm ướt. Ngày 21 tháng 4 năm 2014. Hôm nay vẫn còn mưa! Nhưng mưa nhỏ hơn một chút so với ngày hôm qua. Trước kia nghe nói mưa Hồ Tương giống như thác đổ, nói đến là đến. Nhưng bao năm ở Tứ Xuyên, tôi chưa bao giờ trải qua một trận mưa lớn  như này. Lần này tôi đã phải cảm nhận được thứ chẳng bao giờ muốn cảm nhận. Tái bút: Trời mưa lâu khiến mực nước dâng lên, mặt cỏ cực kì âm rướt, lúc giẫm lên còn phát ra tiếng ‘phụt, phụt’. Ngày 22 tháng 4 năm 2014. Nước chảy như suối. Bàn chân ngâm lâu trong nước như muốn trương phình lên. Một lớp ‘thi du’ dày màu vàng nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Tôi chưa bao giờ thấy cảnh ‘khẩu vị nặng’ như này, nhưng nhìn ‘thi du’ của người khác dính lên người mình mà mấy người đó cũng chịu được hả?! Vốn dĩ tôi không muốn chú ý đến sự tồn tại của nó, dù sao tang thi cũng đã mất khả năng yêu thích sự sạch sẽ, để ý nhiều như vậy cũng không làm tôi thối rữa lâu hơn một tí hay hoặc phần thịt đã mất sẽ mọc lại. Tái bút: Tính sạch sẽ của Nhạc Văn không nghiêm trọng như tôi, cho nên mặc dù anh ấy có vướng bận trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn miễn cuỗng giữ được vẻ bình tĩnh. Về phần những người khác, có vẻ họ khá bình tĩnh. Kể cả Thẩm Tiếu Tiếu. Có phải năng lực thích ứng của tôi yếu kém đến mức không bằng một em gái không?!