Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu
Chương 32 : Em gái anh, đồ Bác sĩ dỏm!
Kỹ thuật mở khóa xe của Mạc Ngôn rất cao minh, cũng không biết anh ta dùng thủ đoạn nào, chỉ khoa tay múa chân một lát mà lại có thể mở cửa ra được.
Tô Tiểu Tiểu bị tình huống mới vừa rồi ảnh hưởng, nên cô rất cẩn thận quan sát bên trong xe, xem thử có zombie hay không. Phát hiện đây là một chiếc xe trống không, cô mới kêu Mạc Ngôn cùng Lộ Lộ tiến vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.
Cả quá trình diễn ra rất nhanh chóng, chỉ hơn 1 phút đồng hồ mà thôi.
Mặc dù zombie trong bãi đỗ xe không phải rất nhiều, tuy Tô Tiểu Tiểu đã tận lực đóng cửa xe một cách nhẹ nhàng, chỉ phát ra tiếng vang rất nhỏ nhưng mà lại có nhiều zombie nghe được tiếng động, chúng đi về hướng nơi phát ra thanh âm.
Thật may là Mạc Ngôn đã tìm ra một cái kính mắt thông minh, cái kính này thật sự rất cao cấp, ở trong bãi đỗ xe này- nơi mà gần như đưa tay không thấy được năm ngón, (bởi vì mạt thế đến, nguồn điện không có nên trong bãi đỗ xe tối, không thể nhìn thấy.) Tô Tiểu Tiểu đeo cái kính này lại có thể nhìn thấy rõ mọi vật giống như là ban ngày vậy, một chút ảnh hưởng cũng không có. Thần kỳ hơn là, cái mắt kính này có thể chịu sự chi phối của sóng điện não, Tô Tiểu Tiểu có thể phóng to thu nhỏ những vật thể mà cô muốn thấy một cách tùy ý.
Vì vậy Tô Tiểu Tiểu có thể nhìn thấy những con zombie đang đi tới một cách rõ ràng.
Tô Tiểu Tiểu và Mạc Ngôn nhanh chóng nằm rạp dưới ghế, Lộ Lộ cũng thông minh học theo, bò không lên tiếng.
Trong lỗ tai của Tô Tiểu Tiểu nghe thấy được tiếng zombie đi tới,đi lui, qua, lại, cả ba khẩn trương đến không dám thở mạnh, mồ hôi lạnh chảy vào mắt cũng không dám lau đi! Cho đến khi cảm thấy rất lâu sau, hình như những con zombie này mất hứng và rời khỏi, cả ba mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Tô Tiểu Tiểu cầm tay lái, vừa định lái xe chạy ra ngoài, cô đột nhiên nghĩ tới chiếc xe này không phải của mình,cô không có chìa khóa!
Lúc trước xem tivi, đọc tiểu thuyết thấy người khác trong lúc nguy cấp lập tức lái xe chạy đi, cho nên cô không chút do dự đã quyết định trộm xe, căn bản không nghĩ rằng sau khi lên xe phải làm thế nào.
Lúc này Tô Tiểu Tiểu không khỏi cảm thấy may mắn, nếu chính mình chọn một chiếc xe mà bị mất cửa hoặc cửa xe đã mở ra thì sau khi đi vào mới phát hiện chính mình không có chìa khóa, cả ba sẽ trực tiếp trở thành mục tiêu sống!
Dưới đáy lòng Tô Tiểu Tiểu khinh bỉ chính mình một phút, sau đó đặt toàn bộ hi vọng lên người Mạc Ngôn, mới vừa rồi nhìn thấy kỹ năng mở khóa của anh ta tuyệt vời như thế thì cái khóa này chắc cũng sẽ mở được? Đúng không?
Mạc Ngôn nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Tô Tiểu Tiểu nhìn mình, anh cũng vui vẻ nhìn lại.
……..
Tô Tiểu Tiểu buồn bực, được rồi, hai người bọn họ còn chưa đạt đến trình độ thần giao cách cảm như vậy đâu.
Tô Tiểu Tiểu lấy tay chọc chọc Mạc Ngôn, lại chỉ vào lỗ khóa, nhẹ giọng hỏi, “Anh có thể mở được không?”
Mạc Ngôn liếc qua ổ khóa, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó lấy ra kiếm Cực Quang.
Cũng không biết anh ta làm sao, từ một thanh kiếm laser trở thành một mũi khoan nhỏ nhắn, tinh tế. Cứ như vậy cắm vào ổ khóa lắc lắc, trong nháy mắt khóa xe liền mở.
“Qủa nhiên anh rất biết cách để mở khóa!” Tô Tiểu Tiểu vừa giẫm chân ga vừa nói.
“Shit!” Tại sao lại có nhiều zombie như thế này, hôm nay tất cả đều tập hợp ra ngoài vui chơi hay sao vậy? Tô Tiểu Tiểu điên cuồng bẻ tay lái, nhiều lần muốn phá vòng vây nhưng bất đắc dĩ zombie dày giống như tường thành thế này, Tô Tiểu Tiểu rất thức thời đi về phía nơi có ít zombie hơn.
Lúc nãy bên trong tầng 12 của trung tâm thương mại, trong một quầy hàng bán sách, từ trong một đống lộn xộn, Tô Tiểu Tiểu rất may mắn lục ra được một tấm bản đồ. Thế mới biết bản thân đang ở tại thành phố A cách thành phố B một khoảng cách rất xa. Cô nghiên cứu vài giờ, đối chiếu bản đồ rồi mới quyết định lái xe rời đi nơi này.
Tô Tiểu Tiểu cùng cha mẹ tách ra hơn một tháng, thế giới càng ngày càng loạn, bản tính con người càng ngày càng đen tối, cô càng thêm nóng vội, hiện tại cũng không biết cha mẹ thế nào rồi, khỏe mạnh không. Xem ra nhất định phải nhanh chóng chạy đến thành phố B tìm cha mẹ mới được.
“Ặc, tiếp theo phải đi như thế nào?” Tô Tiểu Tiểu bảo Mạc Ngôn cầm bản đồ, cô một bên nghiêng đầu nghiên cứu bản đồ, một bên lái xe, cả một đường thật nguy hiểm!
Tô Tiểu Tiểu vừa định lao ra ngõ nhỏ để đi đến đường lớn thì phía trước bỗng nhiên chạy đến rất nhiều zombie!
Tô Tiểu Tiểu chợt chuyển tay lái, xông mạnh đâm về phía trước.
Nhưng mà chiếc xe này chất lượng không được tốt lắm, “Ầm” xe lật, may mắn xe này còn bình khí an toàn, nó đã kịp thời mở ra, điều này khiến cho Tô Tiểu Tiểu không trực tiếp đụng đầu vào trên mặt thủy tinh nhưng bởi vì cô không thắt dây an toàn nên bị thương không hề nhẹ chút nào! Trong lúc hoảng hốt nhìn đến zombie đang chen chúc tới cách đó không xa, tuy rằng rất muốn mạnh mẽ giữ vững tinh thần, nhưng mà Tô Tiểu Tiểu vẫn lâm vào trong hôn mê.
“A! Zombie!” Tô Tiểu Tiểu mạnh mẽ ngồi dậy! Đầu đau như muốn nứt ra suýt chút nữa khiến cô phải nằm trở lại.
“Cô đã tỉnh!” Một giọng nữ trong trẻo kêu lên.
“Ưmh, ai vậy~” Ánh sáng rất mờ, Tô Tiểu Tiểu lại bị đụng vào đầu, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, cô chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một người con gái có mái tóc dài.
“Đừng nhúc nhích! Mau nằm xuống, cô bị thương rất nặng!” Người đó lại đỡ Tô Tiểu Tiểu nằm xuống lần nữa, cũng giúp cô đắp lại chăn.
Đầu của Tô Tiểu Tiểu rất đau, trong lúc nhất thời không biết bản thân vì sao lại ở trong này, cô chỉ nhớ rõ mình ở trên xe……
Tai nạn xe cộ! Tô Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ tới lúc xe bị lật, chính mình bị bất tỉnh, mười mấy zombie liều mạng xông về phía xe……Thủy tinh bể tan tành…..trước khi bất tỉnh, một vùng tăm tối…….
“Đợi chút….” Người con gái xoay người rời đi, Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng bắt được ống tay áo của cô ta.
“Cô có…….Cô có thấy một người thanh niên rất tuấn tú……Còn có…..Còn có một con chó lớn màu vàng hay không!” Tô Tiểu Tiểu cố chấp nhìn người phụ nữ, cho dù khi Tô Tiểu Tiểu nói ra mấy chữ này đã thở gấp không dứt, cho dù thế cô vẫn dùng ánh mắt không hề tiêu cự nhìn người phụ nữ đó, hình như chỉ có như thế cô mới có thể nghe được một đáp án hài lòng.
Tô Tiểu Tiểu không thấy rõ vẻ mặt của cô ta, chỉ cảm thấy hình như cô ta hơi chần chờ một chút, sau đó mới mở miệng, “Cô nói là Mạc Ngôn hả? Anh ta không có việc gì, hiện tại anh ta đã cùng với những đồng đội khác đi khu Nam thu thập vật tư rồi, còn con chó màu vàng kia cũng mang theo luôn!”
Sau khi Tô Tiểu Tiểu biết rõ bọn họ đã bình an vô sự, cô cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm. Đều do bản thân quá nóng lòng, chưa có kế hoạch cụ thể đã mạnh mẽ xông về trước, vẫn do bản thân quá lệ thuộc vào không gian- tấm bùa hộ mệnh này, suy nghĩ rằng nếu có nguy hiểm thì lập tức đưa Mạc Ngôn cùng Lộ Lộ vào không gian, có thể tránh một kiếp! Chung quy là ý nghĩ của cô quá ngây thơ rồi! Có nhiều tình huống có thể làm cho cô mất đi ý thức trong nháy mắt, chứ đừng nói là có thể tiến vào không gian nữa.
Không biết Mạc Ngôn ở cùng một chỗ với những người khác có chịu thua thiệt hay không! Bọn họ mang theo một người ngốc không biết gì cả, mang Mạc Ngôn đi ra ngoài, không biết lúc nguy cấp có phải bọn họ sẽ ném Mạc Ngôn làm vật hi sinh hay không?
Tô Tiểu Tiểu bị thương không hề nhẹ, nãy giờ lại lo lắng quá nhiều, rốt cuộc trong lúc vẫn còn sầu lo, cô lại mê man rồi.
Tô Tiểu Tiểu tỉnh lại một lần nữa, sắc trời vẫn còn mờ tối, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của một người đang ngồi trên ghế. Ưmh, trời vẫn còn chưa sáng, vậy cô có thể ngủ thêm một chút nữa.
Đầu của Tô Tiểu Tiểu vẫn còn rất đau, lúc mới tỉnh dậy cô cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên giữa ngực và bụng, Tô Tiểu Tiểu vội vàng ngồi dậy, cô nghiêng đầu ói lồng lộn. Trải qua nhiều giờ, Tô Tiểu Tiểu vẫn chưa ăn uống, trong dạ dày không có gì cả, Tô Tiểu Tiểu ói nhiều đến nỗi cả dịch dạ dày đều phun ra, thế mới cảm thấy dễ chịu chút.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, em không sao chứ!”
Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc của Mạc Ngôn, sau đó Tô Tiểu Tiểu cảm thấy có một bàn tay đang nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô. Thỉnh thoảng còn có thể cảm giác được Lộ Lộ đang dùng bộ lông của nó để cọ lên người cô, giống như nó đang biểu đạt sự lo lắng của bản thân đối với chủ nhân.
Thì ra bọn họ đều đang ở bên người cô, trong nháy mắt Tô Tiểu Tiểu cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều.
“Tiểu Tiểu, nhanh nằm xuống đi! Mọi người đều nói em phải nằm trên giường mới khỏe được!” Mạc Ngôn tay chân vụng về giúp đỡ Tô Tiểu Tiểu nằm xuống, trong giọng nói còn lộ ra ba phần uất ức.
“Uông~ ư~ ư” Lộ Lộ cũng không cam chịu lạc hậu, kêu một tiếng.
Tô Tiểu Tiểu thuận thế nằm xuống, cô nghiêng đầu nhìn, thấy trời còn tối, nói với Mạc Ngôn:” Mạc Ngôn, anh tìm vật tư chắc cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi, trời còn chưa sáng đâu, có thể ngủ thêm vài tiếng nữa!”
Mạc Ngôn nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói, “Tiểu Tiểu, có phải em muốn trộm lười biếng, không muốn rời giường hay không! Đã giữa trưa, mặt trời chiếu đến mông rồi, không phải em đã nói ngủ nướng là không tốt hay sao.”
“Anh nói cái gì!” Tô Tiểu Tiểu cả kinh, lớn tiếng hỏi.
Hình như Mạc Ngôn cho là bản thân đã làm sai điều gì rồi, sợ Tô Tiểu Tiểu chán ghét mình, anh sợ hãi nói “Tiểu Tiểu, nếu em muốn ngủ thì ngủ đi, anh sẽ không làm ầm ĩ đến em đâu!”
“Anh nói cái gì? Cái gì mà giữa trưa, không phải trời còn chưa sáng hay sao?” Tô Tiểu Tiểu hốt hoảng kéo tay Mạc Ngôn, hỏi.
“Mạc Ngôn! Đi ăn cơm trưa!”Thanh âm vui vẻ của người con gái ngày hôm qua nói chuyện cùng Tô Tiểu Tiểu vang lên, sau đó Tô Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng bước chân ‘cộp, cộp’ đến gần.
Mạc Ngôn vừa nghe thấy thanh âm này, vẻ mặt làm nũng cầu an ủi lúc trước thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, khóe môi uất ức lúc nãy giờ lại bĩu một cái, anh nghiêm mặt lại, điều này lại khiến cho anh trở nên tà mị lãnh khốc.
Người đó bước nhanh về phía Mạc Ngôn, mới phát hiện Tô Tiểu Tiểu đã tỉnh dậy, khuôn mặt mỉm cười trở nên cứng đờ, sau đó nói tiếp “Tiểu Tiểu đã tỉnh rồi? Cùng đi nha, hôm nay có cháo trứng gà đó.”
Cô ta vừa dứt lời, liền bước nhanh về phía trước, Mạc Ngôn đang định nâng dậy Tô Tiểu Tiểu thì cô ta giành trước một bước tiến lên, nâng Tô Tiểu Tiểu lên, dìu tay của Tô Tiểu Tiểu, nâng cô đi về phía trước.
Đủ loại đồ vật bên ngoài, Tô Tiểu Tiểu đều không thể thấy, trước mắt cô chỉ có những bóng đen không ngừng đong đưa mà thôi, miễn cưỡng cũng chỉ có thể nhìn thấy được vài bóng người cùng vật bài trí, điều khác nhau chính là hình dáng không giống, màu sắc đậm hay nhạt mà thôi.
Tô Tiểu Tiểu không có tâm tư quan tâm cháo trứng gà gì đó, cô bắt lấy cánh tay của cô ta, lo lắng hỏi:” Cái gì mà cơm trưa? Hiện tại trời đã sáng rồi hả?”
Cô gái nghe Tô Tiểu Tiểu nói thế, lúc này mới nhìn chăm chú vào Tô Tiểu Tiểu, sau đó quay đầu nhìn gian phòng sáng ngời này rồi bỗng cô ta đưa tay lên huơ huơ vài cái trước mắt Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu bắt được một bóng đen đang lắc lư trước mặt mình, nhìn chằm chằm vào cô gái, hỏi lại lần nữa “Trời đã sáng rồi sao?”
Cô gái kinh ngạc, trả lời “ Bây giờ đã giữa trưa rồi, thời tiết hôm nay tốt lắm……”
Tô Tiểu Tiểu được đưa đến trước mặt một người thanh niên, người này nhìn kỹ vào ánh mắt của cô, sau đó xoa xoa cái ót bị sưng của Tô Tiểu Tiểu, tiếp sau ở trên cái gáy không nhẹ không nặng ấn xuống một cái, đau đến nỗi Tô Tiểu Tiểu phải hít một ngụm khí lạnh. Sau đó lại xem xét một lúc nữa, hỏi Tô Tiểu Tiểu một số vấn đề. Rốt cuộc, dưới ánh mắt sắc bén của Mạc Ngôn, anh ta mới đưa ra kết luận:
“Dây thần kinh thị giác bị máu bầm đè lên, dẫn đến mù lòa! Về phần khi nào thì tốt lên?” Lúc này, không biết cố ý hay vô ý anh ta dừng lại một lúc, sau đó mới nói “ Điều này còn phải dựa vào việc có điều kiện để phẩu thuật lấy máu bầm ra hay không, hoặc là nếu cô may mắn, đợi một thời gian nữa, lúc máu bầm có thể tan ra thì thị lực có thể khôi phục nếu bất hạnh thì máu bầm sẽ di chuyển đến các vị trí khác, xuất hiện các bệnh chứng khác.”
Tô Tiểu Tiểu nghe thấy tên bác sĩ này nói một đống lớn thuật ngữ chuyên nghiệp trong y khoa, từ mù, khi khôi phục, phẩu thuật, các biến chứng khác, phân tích ra nhiều loại tình huống có thể phát sinh, tất cả những điều này đều từ ‘một cục máu bầm dẫn đến thảm án’. Cuối cùng Tô Tiểu Tiểu tự động tổng kết ra các kết luận:
1. Muốn phẩu thuật—bây giờ không có điều kiện.
2. Có điều kiện—không có bác sĩ tiến hành phẩu thuật.
3. Đề nghị trị liệu bảo thủ! Tốt hay xấu! Mặc cho số phận!
Em gái anh, anh là đồ bác sĩ dỏm!
Tác giả có lời muốn nói: Lái xe phải chú ý an toàn, nhớ cài dây an toàn.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
136 chương
25 chương
19 chương
35 chương
14 chương
9 chương