Nhật ký si hán của thiếu gia

Chương 41 : Nhật ký si hán của thiếu gia

Thời gian cuộc thi toán càng đến gần, Lâm Chiêu cũng bắt đầu bận rộn hơn, bài thi lần trước giáo viên giao cho vẫn còn hơn phân nửa, mấy ngày nay cô vẫn luôn bận rộn làm bài, chỉnh sửa lại đề hình và suy nghĩ, bất tri bất giác liền quên mất người và chuyện khác bên cạnh.   Ví dụ như... Mạc Kỳ đang buồn bực bây giờ.   Chẳng lẽ cô ấy... Còn đang tức giận? Gần đây vì sao không để ý đến mình? Trong lòng Mạc Kỳ buồn bực, vừa tức giận lại vừa khổ sở.   Hít sâu, một hơi, hai hơi. Được rồi. Mạc kỳ vươn tay, cẩn thận mà chọc chọc cánh tay Lâm Chiêu.   Lâm Chiêu kinh ngạc, suy nghĩ bị cắt ngang, tâm tình có chút bực bội, ngẩng đầu nhìn về phía người đang quấy rầy mình, vốn đang cau mày, khi nhìn thấy Mạc kỳ thì sửng sốt, sau đó yên lặng thu hồi biểu tình.   "Sao vậy?"   Giọng nói không có sự lên xuống Mạc Kỳ nghe thành lạnh nhạt, nhất thời trong lòng hụt hẫng, cảm giác như bị người khác bóp chặt yếu hầu, hô hấp không thông, trong lòng cũng khó chịu.   Cậu run rẩy đẩy vở trong tay qua: "Đề này... Không biết làm."   Đề này cậu đã lựa chọn kỹ càng, độ khó đảm bảo. Mấy ngày nay Lâm Chiêu đều đang làm đề toán, cho dù thế nào, đối mặt với yêu cầu này, cô cũng sẽ không từ chối.   Quả nhiên, Lâm Chiêu nhìn đề bài, hơi suy tư một chút, liền dần dần chìm đắm trong đó.   Mạc Kỳ cười trộm, xem ra cô thật sự rất thích.   "Lâm Chiêu!" Có người gọi một tiếng.   Lâm Chiêu ngẩng đầu, đây là lần thứ hai suy nghĩ bị ngắt quãng.   "Có người tìm!"   Lâm Chiêu nhìn về phía ngoài cửa sổ, người bên ngoài cũng thấy cô, mỉm cười vẫy tay với cô.   Mạc Kỳ nhíu mày, ánh mắt tối tăm, bên ngoài là một nam sinh.   Tươi cười thật chói mắt. Trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một nỗi tức giận. Nhìn thấy Lâm Chiêu chuẩn bị đứng dậy, trong lòng Mạc Kỳ càng thêm khó chịu, hơi thở dữ dằn hoảng loạn, trong lòng sinh ra cảm giác nguy cơ.   "Chiêu Chiêu." Ánh mắt của Mạc Kỳ ẩn chứa khẩn cầu, móc lấy đầu ngón tay cô.   "Chờ chút nha." Lâm Chiêu để lại một câu liền đi ra ngoài, giống như rất gấp gáp muốn đi ra ngoài.   Tay Mạc Kỳ rơi xuống khoảng không, biểu tình hơi sững sờ..... đảo mắt liền bỏ qua ánh mắt của cậu.   Mạc Kỳ nhìn về phía ngoài cửa sổ, nữ sinh chạy đến trước mặt nam sinh, trên mặt rõ ràng là vui mừng, hai người cười vô cùng vui vẻ.   "Rắc" một tiếng, bút trong tay người nào đó gãy.   Âm thanh kinh động đến lớp trưởng đi ngang qua, cậu ta liếc một cái theo bản năng, sau đó dường như bị kinh sợ mà nhanh chóng dời đi, quay đầu sang bên khác, hận không thể giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất. Trong lòng cậu ta đang rít gào, trời ạ, đây là người nào vậy, tay không bóp gãy một cây bút.   Lớp trưởng đã biết, Mạc Kỳ không phải là chú thỏ trắng, là một thành phần bạo lực hàng thật giá thật, chủ yếu là sức lực của cậu ta lớn.   "Lớp trưởng à."   Thân thể lớp trưởng cứng đờ, bước chân dừng lại, trong nháy mắt trong đầu hiện lên cây bút, rắc một tiếng đứt làm đôi, cánh tay cậu ta còn cảm thấy hơi đau đau.   Rối rắm một lúc, cậu ta quay đầu lại.   Mạc Kỳ hỏi: "Cậu có biết người kia là ai không?"   Khi Mạc Kỳ trong phòng học đều mỉm cười, giống trước kia, nhưng lớp trưởng vẫn đọc ra được hơi thở nguy hiểm.   "Cán sự lớp 3." Cậu ta nói, "Hai người hẳn là nói chuyện thi toán. Cũng không có cái gì mờ ám cả, cậu không cần hiểu lầm."   Nửa câu sau lớp trưởng suy nghĩ thật lâu, do dự mà nói. Cậu ta đã bị vị này giáo huấn, nhưng học bá lớp 3 người ta nghiêm túc, không có tâm tư khác thường, cậu ta sợ vị này lại đi tìm người ta gây phiền toái. Nhưng Mạc Kỳ lại giống như không nghe được câu nói sau của cậu ta, còn đang vuốt cằm trầm tư.   "Cán sự lớp 3? Thi toán?"   Thì ra là thế, chẳng trách gần đây cô ấy trầm mê toán học như vậy, ngay cả đề hóa thích nhất cũng ít làm, tiếng Anh không học, chỉ nghiên cứu đề toán không ngừng, thì ra là chuẩn bị thi toán.   A, tham gia thi toán từ lúc nào, sao cậu không biết? Thần sắc của cậu tối tăm, trong mắt có cảm xúc bi thương. Là cố ý không nói cho cậu biết sao?   Rắc một tiếng, lại một cây bút khác bị gãy.   Thân hình lớp trưởng theo âm thanh chấn động một chút, cậu ta đau lòng cho cái bút...   Nói xong rồi, có thể lặng lẽ rời đi không? Lớp trưởng hận không thể tránh Mạc Kỳ như tránh rắn rết.   "Từ từ, lớp trưởng, giúp một chút."   Lớp trưởng có một loại dự cảm không tốt.   Mạc Kỳ đưa hài cốt của chiếc bút đã gãy làm đôi đến trước mặt cậu ta: "Chờ lát nữa nhân tiện vứt rác hộ tôi."   Phù, lớp trưởng thở một hơi nhẹ nhàng, nhận lấy.