Nhưng không biết tại sao, đối với lời nói dối của Đường Tĩnh, tôi lại không tức giận chút nào. Tối hôm qua tôi quả thật có tiếp điện thoại An Nghiên nhưng không nói gì, thậm chí không nghe xong lời An Nghiên nói. Còn cuộc điện thoại Đường Tĩnh gọi tới sáng nay, tôi ngay cả tiếp cũng không muốn tiếp. Vừa rồi rõ ràng có thể gửi tin nhắn cho An Nghiên, nhưng tôi lại không biết nên nói gì mới phải. Có lẽ, tôi cũng đã mệt mỏi. "Nghiên Nghiên", Đường Tĩnh cúi đầu, ngay cả giọng cũng trầm xuống, "Sao trong mắt cậu chỉ nhìn thấy Lâm Tấu, chỉ nhìn thấy một người không quan tâm cậu như vậy chứ?" An Nghiên nhìn Đường Tĩnh, giống như không hề hiểu nàng đang nói gì. "Tớ yêu cậu", Đường Tĩnh đột nhiên nói, "An Nghiên, tớ yêu cậu". An Nghiên sững sờ ngay tại chỗ, còn tôi đứng ở một bên cũng há mồm ngơ ngác. "Cậu nói hưu nói vượn gì thế", An Nghiên lui về phía sau môt bước, sững sờ nói, "Đừng nói giỡn". "Là thật", Đường Tĩnh ngẩng đầu lên, vẻ mặt thành thật nói, "Từ thật lâu thật lâu trước kia tớ đã bắt đầu thích cậu, còn lâu hơn cả tên khốn Lâm Tấu kia!" Bây giờ tôi rốt cuộc mới hiểu vì sao mỗi lần gặp Đường Tĩnh, nàng luôn sẽ dùng ánh mắt phi thường khó chịu nhìn tôi, hơn nữa ngữ khí nói chuyện với tôi vĩnh viễn cứng nhắc như vậy. Không đợi tôi phục hồi tinh thần lại, Đường Tĩnh đột nhiên tiến lên một bước kéo An Nghiên đứng ở trước cửa vào lòng, ngay sau đó liền nhướn qua hôn môi nàng. Đầu óc tôi một mảnh trống rỗng, trong nháy mắt ngưng trệ. An Nghiên bị ôm lấy lập tức bắt đầu giãy dụa, nhưng Đường Tĩnh lại ôm chặt lấy nàng, giống như cho dù như thế nào cũng không nguyện buông ra. Tôi vội vươn tay muốn đẩy Đường Tĩnh ra, nhưng vẫn không chạm được gì. Ngay khi tôi càng ngày càng lo lắng, một màn khiến tôi không thể tin được xuất hiện. An Nghiên từ từ ngưng giãy dụa, nàng vươn tay ra ôm Đường Tĩnh. Tiếp theo, tôi nhìn thấy bốn phiến môi kia bắt đầu hôn nhau. Ngay một khắc này, tôi thật sự tin tưởng, bản thân quả thật đã chết rồi. Đây không phải là mơ, mà là sự thật. Bởi vì tôi cảm thấy đau lòng, đau lòng thật sự. Rất đau phải không? Cũng không phải. Chỉ là âm ỷ, loại đau đớn giống như là xác định thứ gì đó quả thật đã mất đi. Tôi vẫn không khóc được như cũ, cho dù thấy An Nghiên và Đường Tĩnh trắng trơn hôn môi ở trước cửa phòng tôi như thế, tôi vẫn không có cách gì nặn ra nửa giọt nước mắt. Nhíu mày, tôi quyết định xoay người bay về phòng. Không lâu sau, ngoài phòng đã không còn động tĩnh. Tôi không biết các nàng rời đi lúc nào, hơn nữa cũng không cần biết. Trên lý thuyết, tôi và An Nghiên đã chia tay, nàng ở cùng ai không quan trọng với tôi. Nhưng mà, đây chính là tình yêu sao? Kết thúc khó xử như vậy, tàn nhẫn như vậy. Càng khó xử, càng tàn nhẫn chính là, tôi lại không hề đau lòng nhiều, thậm chí ngay cả một giọt nước mắt cũng không chảy ra. Là tôi quá tuyệt tình, hay là tôi căn bản chưa hề yêu? Tôi tình nguyện tin vế trước, bởi vì bây giờ tôi rốt cuộc thừa nhận, tôi đã chết rồi, mà trước khi chết, tôi hy vọng chính mình đã từng yêu. Nhưng bây giờ đã là "Sau khi chết" - cho nên, ngoại trừ tư tình nhi nữ, vấn đề tôi cần làm xong còn rất nhiều. Đầu tiên là, thi thể của tôi. Sau khi xe tông, xe cứu thương mang thân thể bị tông đến máu chảy đầm đìa của tôi đi, như vậy có lẽ, xác của tôi bây giờ đại khái đang nằm ở trong một bệnh viện nào đó. Tôi nhớ được, lúc ấy mình cũng không mang theo thứ gì bên người có thể chứng minh thân phận của tôi. Ngày hôm qua lúc ra cửa, tôi quên di động ở trên giường, giấy căn cước, vân vân, cũng không quen mang theo bên người. Vậy người trong bệnh viện làm sao xác nhận thân phận của tôi? Làm sao cho người nhà tôi biết tôi đã chết đây? Thứ hai, là tôi bây giờ. Hóa ra vẫn luôn ở trạng thái hình chiếu 3D không phải là sự vật xung quanh, mà là chính mình. Nhưng tại sao rõ ràng đã chết rồi, mà tôi còn có thể tiếp tục tồn tại ở thế giới này? Chẳng lẽ thật sự có tồn tại như "Quỷ" hoặc "Linh hồn"? Nếu như không tồn tại những thứ này, vậy tôi gọi là gì? "Sinh vật" khó hiểu dư thừa ra à? Sao tôi có thể sử dụng ý niệm để khống chế sự vật xung quanh? Mỗi người sau khi chết đi đều như vậy sao? Mãi cho tới khi trời tối, tôi vẫn nghĩ không thông vế sau. Đối với tôi mà nói, thời gian bây giờ dường như trôi qua rất nhanh, tôi không đói bụng, không mệt, chỉ biết dùng thân thể dạng hình chiếu 3D bây giờ tiếp tục bay bay trong phòng, không biết bước tiếp theo nên làm gì, muốn gì. Tôi thấy di động trên giường sắp hết pin, hơn nữa còn nhận được mấy tin nhắn mới. Nhưng lại không có chút tò mò muốn xem nội dung tin nhắn, dù sao tôi cũng chết rồi. Sau đó, tôi lại bay ra bên ngoài. Trong hành lang, hai người vừa mới ôm hôn nhau đã sớm không thấy, chỉ thấy một vùng tối tăm mà thôi. Đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, không phải là cô đơn, mà là sợ. Nếu tôi vĩnh viễn dừng ở trạng thái này thì làm sao bây giờ? Không ai thấy được tôi, không ai nghe được tôi nói, mà tôi lại chỉ có thể quanh quẩn ở trong nhà mình, không ai để ý tới. Ngay tại lúc tôi đang miên man suy nghĩ, tôi nghe được có tiếng gì đó từ chỗ hành lang truyền tới. Là tiếng giày cao gót, gót giầy kia một chốc lại gõ xuống đất, đi về phía tầng lầu tôi đứng. Tôi nhìn quanh hành lang, đợi thanh âm kia càng ngày càng vang, mà ngay cả đèn cũng đã sáng lên, tôi mới càng thêm xác định đúng là có người đang đi lên, hơn nữa còn là một cô gái. Có chút xúc động muốn trốn vào trong nhà, nhưng tôi cần gì phải trốn chứ, dù sao cũng không có ai có thể nhìn thấy tôi. Thanh âm dần dần đến gần, góc rẽ hành lang xuất hiện một bóng người. Đó là một cô gái dáng người cao ráo, để tóc dài. Không biết tại sao, thứ tôi nhìn kỹ trước chính là giày cao gót trên chân nàng, màu trắng. Đường cong bắp chân của nàng vô cùng xinh đẹp, dài thon mà thẳng. Nhìn lên trên, nàng mặc một cái váy dài màu trắng phủ tới gối, lộ ra bờ vai và cánh tay gầy mảnh. Sao thứ gì cũng đều màu trắng thế? Tôi nhíu mày, váy dài màu trắng, cao gót màu trắng, đây rốt cuộc là người hay là quỷ? Có chút vội mà nhìn lên trên nữa, sau đó, lướt qua cần cổ thon nhỏ kia, rốt cuộc thấy được mặt của nàng. Cho dù tôi đã chết, nhưng vẫn nhịn không được mà sững sờ tại chỗ, vì bản thân thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ như vậy mà ngẩn người. Trên nước da trắng nõn, hai hàng mi cong rõ ràng đã được chải chuốc cẩn thận, phía dưới là một đôi mắt hơi lớn, khiến người ta cảm thấy rất quyến rũ, nhưng không biết tại sao hiện tại nhìn thấy có chút mệt mỏi. Sau đó chính là cái mũi cao thẳng thanh tú, còn cả hai phiến môi mỏng đang mím chặt, tựa như đang suy tư gì đó. Cuối cùng, cái cằm thon nhọn dưới môi kia vẽ ra độ cong vừa đủ, khiến khuôn mặt viết xuống một dấu chấm tròn hoàn mỹ nhất. Một người xinh đẹp như vậy, đang đi giày cao gót, bước từng bước tới bên cạnh tôi. Sau khi ý thức được điểm này, không biết tại sao, tôi không kìm lòng nổi mà nín thở - nếu tôi còn cần hít thở. Biết rất rõ đối phương không thể nào nhìn thấy tôi, nhưng vẫn không nhịn được mà khẩn trương lên. Không chỉ vì nàng rất đẹp, mà dường như còn có một chút nguyên nhân gì khác. Không đợi tôi làm rõ rốt cuộc là nguyên nhân gì, cô gái đi tới chỗ cách trước mặt tôi không xa. Lúc này, nàng khẽ quay đầu lại, đôi mắt hút hồn kia thoáng chốc giao với mắt tôi. Sau đó, khóe miệng của nàng cong lên, nói khẽ với tôi: "Chào cô". Giọng nói khiến người ta rất thoải mái. "Chào... chào cô". Tôi khẽ gật đầu có chút thận trọng. Người phía trước cũng không có ý dừng lại, nàng tiếp tục đi về phía trước, cho tới khi đi đến chỗ cánh cửa cuối cùng kia mới dừng lại. Nàng cúi đầu, mở túi da màu trắng mà mình mang theo, chỉ lát sau liền lấy chìa khóa ra, sau đó mở cửa, đi vào, đóng cửa, làm liền một mạch tất cả động tác. Cô gái này không ngờ lại ở cách vách tôi, sao trước kia tôi luôn không phát hiện nhỉ? Chờ chút, luôn cảm giác có chỗ không đúng. Vừa rồi nàng mới chào tôi sao? Nàng... nàng có thể nhìn thấy tôi?! Cảm giác tim mình thoáng cái nhảy lên cổ họng - nếu tôi còn có tim. Không kịp nghĩ gì cả, tôi đi nhanh tới trước cửa mà cô gái kia vừa đi vào. Trong đầu rối như mớ bòng bong, sao nàng có thể nhìn thấy tôi chứ? Không phải tôi đã chết rồi sao? Chẳng lẽ là ảo giác của tôi? Không thể nào, rõ ràng tôi nghe thấy nàng nói "Chào cô" với tôi mà. Làm sao bây giờ, tôi nên làm gì bây giờ? Đi thẳng vào hỏi tới cùng sao, nghĩ như vậy, tôi liền chuẩn bị xuyên tường qua lần nữa. Vừa mới duỗi một chân ra, tôi vội dừng động tác lại. Đột nhiên xông vào như vậy thật quá lỗ mãng, nếu nàng có thể thấy tôi, nhưng không biết tôi đã chết rồi, nàng nhất định sẽ bị tôi hù sợ, huống chi tôi lại còn xuyên thẳng qua tường đi tìm nàng. Nhưng mà... tôi nên làm gì bây giờ? Ngẩng đầu lên, tôi thấy được bên cạnh cửa có một nút màu đỏ. Đúng rồi, nhấn chuông cửa.