Vô lực giơ tay ấn sáng nút thang máy, tôi lại cúi người xuống xoa mắt cá chân đau kinh khủng. Cửa thang máy mở, bên trong không có người. Tôi chậm chạp mà tiến vào, có chút xúc động muốn ngồi trên mặt đất, nhưng lại cảm thấy mình chưa sa sút đến mức độ như vậy. Dựa vào vách thang máy, tôi ấn nút đóng cửa. Cửa thang máy từ từ đóng lại, ngay tại lúc này, tôi nghe bên ngoài truyền đến âm thanh mở cửa, đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân, ngay sau đó, có bàn tay vươn vào ngăn cửa thang máy sắp đóng. Cửa lại mở, ngay sau đó tim của tôi cũng nhói lên, bởi vì đứng trước cửa thang máy không phải người nào khác, chính là Tả Y Y. Nàng không có biểu tình gì, sau khi nhìn thoáng qua tôi, không nói một lời đi vào cửa. Tôi vẫn đang dựa vào vách thang máy không không hiểu ra sao nhìn chằm chằm Tả Y Y, không hiểu nổi nàng muốn làm gì. "Đừng nghĩ quá nhiều, " Tả Y Y đột nhiên mở miệng, "Tớ chỉ là đi xuống lầu lấy chút đồ" . Giọng điệu ngạo mạn đó của nàng khiên tôi có chút khó chịu, nghĩ quá nhiều? Tôi cũng không có nghĩ cái gì nha, cậu mới suy nghĩ quá nhiều đó chứ? Nếu là bình thường, tôi nhất định sẽ lập tức cãi lại nàng. Nhưng bây giờ tôi mệt mỏi quá, tim mệt mỏi chân cũng mệt mỏi, vì vậy chỉ có thể khinh thường mà chép miệng, cam chịu số phận quay đầu ấn nút xuống lầu. Cửa thang máy liền đóng lại, Tả Y Y đứng ở bên trong thang máy, mà tôi thì không hề có hình tượng dựa vào bên cạnh nút xuống tầng trệt, hai người mặc kệ lẫn nhau, cục diện này rất tốt. Nhưng dường như Tả Y Y cũng không muốn cùng tôi duy trì trạng thái "mặc kệ lẫn nhau" này, nàng đột nhiên hỏi: "Cậu tới đây tìm tớ, chính là để nói xin lỗi?" Tôi quay đầu lại nhìn nàng, Tả Y Y cũng đang nhìn tôi, hai người bốn mắt nhìn nhau hơn nửa ngày, tôi mới rầu rĩ đáp: ". . . Không phải" . Trong lòng có chút không được tự nhiên, bởi vì tôi cảm thấy nếu bây giờ Tả Y Y đã có người khác bên cạnh nàng, tôi cũng không cần thiết phải đem những lời đã suy nghĩ dọc đường đi nói ra. Không muốn cùng Tả Y Y nhìn nhau như vậy thêm nữa, tôi lại nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, giương mắt nhìn thoáng qua bảng báo số tầng, thế mà mới xuống tới tầng mười bảy, thang máy này thật đúng là quá chậm. "Cậu vừa mới nói có chuyện muốn tìm tớ nói," Tả Y Y phía sau lưng lại hỏi, "Cậu muốn nói chuyện gì?" Quay đầu lần nữa, tôi nhìn Tả Y Y, nét mặt của nàng so với vừa rồi đã dịu đi rất nhiều, giọng nói cũng không lạnh nhạt như vậy nữa. Có lẽ trong lòng nghẹn một cỗ hờn dỗi, hoặc thật sự là hiếu kỳ, tôi không sợ chết hỏi ngược lại: "Cậu với Becky lại ở cùng nhau?" Quả nhiên, nét mặt của Tả Y Y lập tức lại cứng đờ, hình như nàng có chút tức giận: "Cậu quản tớ với ai cùng nhau chứ?" Tôi chẳng muốn tranh cãi cùng Tả Y Y, chỉ yên lặng quay đầu đi, nghiêng đầu tựa vào vách thang máy, không hề phản ứng nàng. Chính xác, nàng với ai cùng nhau không liên quan đến tôi, nhưng bây giờ trong lòng của tôi lại khó hiểu mà nghẹn một cỗ tức giận, rất khó chịu. Hình như Tả Y Y thật sự tức giận, nàng cũng không để ý tới tôi nữa, trong nhất thời thang máy yên tĩnh giống như không có người nào tồn tại, chỉ có loáng thoáng đọng một cỗ khí tức khiến người buồn bực. Tôi lại ngẩng đầu, nhìn con số trên bảng báo số tầng đang chầm chậm đếm ngược, cỗ hờn dỗi trong lòng kia càng ngày càng đậm, nhưng lại tuôn ra một chút cảm xúc không cam lòng. Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh vừa rồi Tả Y Y cùng Becky đứng sau cửa, loại cảm xúc "không cam lòng" cũng càng ngày càng mãnh liệt. Vất vả lắm mới có dũng khí, không quan tâm mang giày cao gót khó chịu chạy tới đây, lại hứng lấy loại kết cục này. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi ma xui quỷ khiến nhịn không được mở miệng nói: "Tớ là lần đầu tiên có loại cảm giác này" . Quên đi, nói ra đi. Đem tâm tình của mình một lần nói ra hết, sau đó cái gì cũng đều đã kết thúc. Tả Y Y không trả lời, tôi cũng không hy vọng nàng sẽ đáp lại, chỉ lầm lũi hướng về góc tiếp tục nói: "Lúc ở đại học tớ đã từng qua lại với một nam sinh, nhưng mà. . . tình cảm của tớ đối với hắn. . . tớ cảm thấy được đó không phải là cảm giác yêu một người. Đêm hôm đó, thật sự là tớ hôn cậu, sau đó tớ mới phát hiện thì ra quả thật chính mình, đối với cậu. . . tớ là lần đầu tiên có loại cảm giác này. Bởi vì là lần đầu tiên, cho nên không biết phải đối mặt thế nào. Hơn nữa cậu và tớ giống nhau đều là con gái, lúc ấy tớ thật sự có chút sợ hãi, không biết nên làm gì bây giờ. . ." . Quay đầu đi, tôi đối diện lại ánh mắt của Tả Y Y, nghiêm túc nói, "Mặc dù bây giờ cậu với Becky cùng một chỗ, nhưng tớ muốn nói, nếu như mấy hôm nay tớ làm chuyện gì cho cậu cảm thấy uất ức, tức giận. . . Thực xin lỗi" . Vừa nói xong, đỉnh đầu truyền đến một tiếng "Đinh –", thang máy phát ra tiếng mở cửa, vài người xa lạ đi vào. Mặc dù còn chưa nói hết những lời mình muốn nói, nhưng tôi đành phải ngậm miệng lại. Tả Y Y bị rất nhiều người xa lạ bao quanh mặt vẫn không có biểu nhìn nhìn tôi, ngẩn người, tôi thiếu chút nữa cảm thấy ngay cả nàng cũng không mảy may quen biết tôi. Trước khi quay đầu, tôi mỉm cười với nàng, xem như là một cái từ biệt. Một dì đứng bên cạnh tôi cúi đầu xuống, bà ấy cau mày nhìn thoáng qua đôi chân trần của tôi, mà tôi cũng không thèm để ý chút nào tiếp tục xách đôi giày cao gót, kiên nhẫn chờ cái thang máy chậm chết người này từ từ hạ xuống. Tôi nghĩ, vừa rồi sau khi bất chấp tất cả mà nói những lời kia với Tả Y Y, tôi cũng mặc kệ toàn bộ hình tượng. Lúc thang máy rốt cuộc cũng xuống đến lầu một, tôi mới âm thầm thở phào một cái, mặc dù chưa thả ra hết tất cả những hờn dỗi trong lòng ra ngoài cơ thể, nhưng tốt xấu gì cũng đã dễ chịu một chút. Xách theo giày cao gót, tôi đang chuẩn bị đi chân trần rời khỏi nơi này cùng những người khác, tay trái lại đột nhiên bị người ta liều mạng kéo một cái. Quay đầu, chỉ thấy Tả Y Y ở sau lưng đang gắt gao nắm chặt tay của tôi. Không đợi tôi kịp phản ứng, nàng không nói tiếng nào lôi tôi ra khỏi thang máy, ngược lại với đường đi của những người khác, Tả Y Y kéo tôi đi vào bên cạnh lối thoát hiểm. Nơi đây một mảnh tối đen, tôi đi chân trần lại càng sợ tới mức cái gì cũng đều không nói ra miệng được. Tả Y Y vẫn yên lặng kéo tôi vào góc, theo động tác của nàng, lưng của tôi liền đột ngột dán lên vách tường lạnh như băng. "Cậu. . ." . Tôi vừa mới phun ra một chữ, Tả Y Y lại đột nhiên chồm lên, một giây sau miệng của tôi liền bị lấp kín. Lấp kín miệng tôi chính là môi của Tả Y Y, cảm giác mềm mại, ấm áp kia khiến đầu óc của tôi trống rỗng, hương thơm trên người nàng thoáng chốc quấn chặt lấy tôi, cảm giác choáng váng từ sâu trong đầu tuôn ra. Tôi lập tức nhớ tới buổi tối lần đầu tiên hôn Tả Y Y, sự hấp dẫn xa lạ lại quen thuộc khiến tôi không khỏi bỏ mặc bản thân mình đang nhanh chóng mà rơi xuống vực sâu. Nhưng đồng thời, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tả Y Y và Becky vừa rồi đứng sau cửa nhìn tôi, vì vậy sự tức giận khó hiểu cũng tuôn ra theo, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, vì vậy tôi giơ tay lên dùng sức đẩy nàng ra khỏi người tôi. Động tĩnh của chúng tôi đánh thức đèn điều khiển bằng âm thanh đang ngủ say, ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống, tôi và Tả Y Y vừa nhìn đối phương, vừa hơi thở hổn hển. Mái tóc quăn dài của nàng vì động tác vừa rồi mà có chút tán loạn, nhưng ánh mắt lại đang gắt gao nhìn tôi, bên trong lộ ra một chút cảm giác khiến tim tôi đập nhanh. Tả Y Y mở miệng trước, trong giọng nói trầm thấp xen lẫn một chút tiếng thở hổn hển: ". . . Tớ và Becky chưa từng cùng một chỗ, trước kia không có. . . bây giờ cũng không có" . Tôi khẽ nhíu mày, vẫn đang không hiểu Tả Y Y đang nói gì – chưa từng cùng một chỗ với Becky? Trước kia không có, bây giờ cũng không có? Cơ thể của người phía trước lại đến gần, nàng tiếp tục nói: "Không phải chỉ có tớ với cậu ấy, trong nhà còn nhiều người, bọn họ là cùng tới. . . Tớ không biết cậu đột nhiên sẽ xuất hiện" . Dường như có chút hiểu Tả Y Y muốn nói gì, trong lòng cũng nhớ tới những lời kia của Trần Kiệt, hơn nữa giọng điệu từ miệng của người trước mặt này mang theo một chút ủy khuất, trái tim đang bị thắt chặt đột nhiên vì thế mà thả lỏng ra, tức giận khó hiểu cũng dần dần biến mất. Chậm rãi vươn tay ra, tôi cầm cổ tay có chút lạnh lẽo của Tả Y Y, sau đó nhẹ nàng ôm nàng kéo lại gần hơn. Tả Y Y không nói gì, thân thể lại theo động tác của tôi dán lại gần. "Cậu và cô ấy chưa từng cùng một một chỗ, " Tôi đè nén xúc động trong đáy lòng, chỉ để nói cho hết, "Vậy. . . cùng tớ một chỗ được chứ?" Không đợi nàng trả lời, tôi cơ hồ không cần suy nghĩ liền nghiêng người, dựa ánh đèn chủ động hôn nàng. Môi của Tả Y Y rất mềm, cái này và tính cách cay như lửa kia của nàng vừa vặn trái ngược. Dán vào hai mảnh môi kia, tôi cảm giác lòng mình đang nóng lên, như một lò lửa nhỏ, đang lặng lẽ một chút một chút đốt cháy thân thể của tôi. Người phía trước vươn tay ra ôm chầm eo của tôi, có chút ngang ngược dùng đầu lưỡi cạy môi của tôi, sau đó trượt vào trong miệng tôi. Giống như đêm đó, đụng chạm thân mật như thế khiến bản thân tôi bắt đầu bị mất phương hướng, nhưng không giống như vậy, cảm giác bây giờ không hề trôi nổi bất định, mà là an tâm cực kỳ. Không biết qua bao lâu, cái hôn kéo dài này rốt cuộc chấm dứt, tôi và Tả Y Y hai trán chạm nhau, ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện trước. Tôi cảm giác mình giống như trong một giấc mộng nào đó tỉnh lại, có chút ngu ngốc làm cho toàn thân nóng lên, mà ngay cả không khí chung quanh cũng nóng. Giờ khắc này, tôi quả quyết tin tưởng hơn nữa, đây là cảm giác yêu một người. Tả Y Y đưa tay lên vuốt ve gương mặt của tôi, vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Cậu ăn cam. . . hay là uống nước chanh?" Tôi mỉm cười, không trả lời. "Mang giày vào, " Nàng lại nhẹ giọng nói, trong giọng nói lại có một chút cảm giác làm nũng, "Theo tớ trở về. . . được chứ?" "Không phải là cậu muốn xuống lầu lấy đồ?" Tôi cố ý cười nhạo nàng. Nàng hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó nắm chặt lấy tay của tôi, dùng giọng nói dịu dàng đó của nàng khiến tim tôi đập nhanh nói: "Thứ tớ muốn lấy, bây giờ đang ở trong tay của tớ" .