Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi
Chương 58
Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Sắc mặt thái hậu không hề thay đổi, thế nhưng môi mân thành một đường thẳng, nếp nhăn nơi khóe miệng như ẩn như hiện.
Thái hậu xưa nay chú trọng quy củ, Tôn thị cùng hoàng thượng lại đem cử chỉ khuê phòng bày ra trước mắt của bà, làm sao không bà không tức giận chứ!
Sắc mặt Tôn Triêu Xu tái nhợt, giọng nói hết sức yếu ớt nói: “Chỉ là việc nhỏ như vậy làm phiền thái hậu, nô tì tội đáng muôn chết.” Thân thể nàng ta vừa mới cúi xuống một nửa, liền bị Tuyên Tông đỡ lên: “Thân thể nàng còn chưa khỏe, không cần hành lễ, mẫu hậu sẽ không trách tội.”
Trong lồng ngực thái hậu nghẹn đầy một hơi, không lên nổi, xuống không được, làm mặt sắp thành màu xanh đen.
Tôn Triêu Xu mềm nhẹ nở nụ cười, thì thầm vài câu với Tuyên Tông, vẻ mặt Tuyên Tông trong nháy mắt nhu hòa đi, Tôn Triêu Xu lại đưa mắt chuyển qua trên người Lang Hoa, chờ ánh mắt chạm tới gương mặt ửng đỏ của nàng thì nàng ta vừa sợ vừa hoảng nói: “Hoàng hậu nương nương, mặt ngài…”
Lang Hoa sờ sờ gò má, đau đớn sớm đã biến mất rồi, thế nhưng sờ lên cảm giác thật giống như sưng phù hơn so với nửa bên mặt kia, nàng hờ hững liếc mắt Tuyên Tông một cái, người sau như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt né tránh. “Bổn cung vừa có được son mới, quý phi nói dễ nhìn hay không?”
Tôn Triêu Xu nở nụ cười xinh đẹp: “Hoàng hậu nương nương quốc sắc thiên hương, coi như không cần dùng phấn thơm bột nước, mỹ mạo cũng không ai bằng.” Nói xong, nàng ta còn đi hỏi Tuyên Tông: “Hoàng thượng nói có đúng không?”
“Không có đẹp bằng ái phi.”
Câu nói này Tuyên Tông là ghé vào bên tai Tôn Triêu Xu nói, thế nhưng giọng nói làm toàn bộ chính điện đều có thể nghe thấy.
Thái hậu uể oải nhắm mắt lại, không muốn xem hai người kia chán ngán. Bà đã từng còn tưởng rằng nhi tử đối với hoàng hậu là có cảm tình, thế nhưng mỗi khi hai người cảm tình sắp tiến thêm một bước nữa, Tôn thị liền đến dính líu một cước!
“Quý phi, chất độc trên người của ngươi thế nào rồi?” Thái hậu xoa xoa thái dương, trầm giọng đặt câu hỏi.
Trên mặt Tôn Triêu Xu tái nhợt nở một nụ cười thỏa mãn: “Đa tạ thái hậu quan tâm, nô tì vô sự.”
Thái hậu tiếp theo liền nói: “Nếu quý phi không có chuyện gì, vậy hôm nay cuộc nháo kịch này nên có thể chấm dứt ở đây chứ?”
Sắc mặt Tôn Triêu Xu cứng đờ, chấm dứt ở đây? Làm sao có khả năng? Không đem hoàng hậu kéo xuống, nàng ta quyết không bỏ qua!
Lang Hoa biết ý tứ của thái hậu, chuyện này, nếu như giúp hoàng đế, vậy tương lai truy cứu lên, nếu như không phải Hồ Thiện Tường làm, sẽ phá hư danh dự của hoàng đế, nếu như giúp nàng, hoàng đế kia cùng Tôn thị chắc chắn sẽ không bỏ qua, đối với cảm tình mẹ con các nàng trong lúc đó có ảnh hưởng, tốt nhất chính là đem sự tình giấu nhẹm xuống, coi như làm chuyện gì đều chưa từng xảy ra.
Thế nhưng Tôn Triêu Xu nhìn chằm chằm hậu vị tuyệt đối sẽ không đáp ứng, Lang Hoa càng sẽ không đáp ứng.
Tôn Triêu Xu lôi kéo ống tay áo Tuyên Tông, trong mắt lệ quang oánh nhiên: “Hoàng thượng, nô tì không một chú toan ức nào, hôm nay xảy ra chuyện này, chúng ta liền cho rằng là bụng nô tì bị đau, nghĩ thành độc. Thuốc gì cũng quên đi, tuyệt đối không nên lại trách tội hoàng hậu nương nương.”
Lang Hoa nghe vậy lông mày nhíu lại, lời này nói không truy cứu chuyện hạ độc nữa, thế nhưng khi Tuyên Tông một lòng bảo vệ Tôn quý phi nghe tới, chính là ái phi vì không muốn cho tình cảm mẹ con bọn hắn bị hao tổn, oan ức cầu toàn tiếp thu kiến nghị của thái hậu. Có điều hơn nữa, câu cuối cùng… Nhưng không phải đem tất cả mọi chuyện đều đẩy ở trên người Lang Hoa!
Quả nhiên Tuyên Tông vừa nghe, lúc này giận dữ: “Chuyện này tại sao có thể, nàng chịu lớn oan ức như vậy, chẳng lẽ còn muốn cho người làm ác nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?”
Lang Hoa vẫn xem hai người này tự biên tự diễn, đúng lúc lên tiếng nói: “Nô tì cũng đã nói, nô tì không có hại Tôn quý phi, nô tì hi vọng hoàng thượng có thể đem sự tình giao cho nô tì, nô tì nhất định có thể tra kẻ cháy nhà ra mặt chuột!”
Tuyên Tông phi một tiếng trầm thấp: “Đem sự tình giao cho ngươi, vậy không phải vừa vặn để ngươi có thời gian đem kẽ hở còn lại dọn dẹp sạch sẽ à?”
Tôn quý phi cắn môi, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, nô tì tin tưởng hoàng hậu nương nương nhất định không phải là người hại nô tì.”
Lang Hoa thăm thẳm thở dài một hơi, cuối cùng ánh mắt thanh minh nhìn về phía thái hậu, nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng không tin nô tì, nô tì chỉ có thể cầu thái hậu làm chủ cho thần thiếp.”
Sắc mặt thái hậu khó coi liếc Tôn Triêu Xu một cái: “Cũng được, nếu hoàng đế không tin hoàng hậu, vậy hãy để cho ai gia đến tra!”
Mặt Tôn Triêu Xu có trong nháy mắt vặn vẹo, nàng ta tự nhận cái gì đều không thể kém so Hồ Thiện Tường, nàng ta lấy lòng thái hậu nhiều năm như vậy, nhưng chuyện gì cũng thua Hồ Thiện Tường, thái hậu đều đứng về phía Hồ Thiện Tường. Nàng ta không có kiên trì lại đi lấy lòng bà ta nữa, lão thái bà này thực sự vướng bận, không trừ diệt không được!
“Còn tra cái gì, trực tiếp sai người đi sưu Khôn Ninh cung.”
“Hoàng đế, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì?! Trong cung nhưng ngươi muốn sưu liền có thể sưu!” Thái hậu khiếp sợ, bàn tay dùng sức vỗ bàn trà một cái, bàn tay hạ xuống một khắc đó, vòng ngọc trên cổ tay thái hậu va vào thành bàn trà, bị bể làm hai mảnh, một mảnh trực tiếp rơi xuống trên đất, nửa kia thì lại văng vào trên mặt Tôn thị, trên gương mặt như hoa như ngọc của nàng ta nhất thời liền xuất hiện một vết máu.
“Tê!” Tôn thị đau đớn, bụm mặt anh anh khóc.
Nhưng trong điện này, ngoại trừ Tuyên Tông sẽ thật sự đau lòng cho nàng ta, ai sẽ đem nàng ta để ở trong mắt?
“Bổn cung là hoàng hậu Đại Minh, nhưng hoàng thượng muốn sưu cung, nửa điểm đều không có bận tâm mặt mũi nô tì, nô tì chưa từng làm, không sợ lục soát, thế nhưng để bảo đảm công bằng. Nô tì muốn xin thái hậu trước tiên lục soát Vạn An cung.” Ánh mắt Lang Hoa lạnh lùng, ngạo nghễ nhìn Tuyên Tông, hàm chứa đầy châm biếm.
Tuyên Tông đau lòng nhìn gò má Tôn Triêu Xu, đối mặt với Lang Hoa thì sắc mặt giận dữ: “Không được! Thụ hại chính là Triêu Xu, tại sao còn muốn sưu cungnàng ấy, lẽ nào nàng ấy còn có thể tự mình hạ độc cho mình sao?”
Lang Hoa cười lạnh một tiếng, liếc xéo Tôn Triêu Xu nước mắt như mưa một cái: “Trên đời khó dò nhất chính là lòng người. Hoàng thượng nếu tin tưởng quý phi, thì tại sao muốn ngăn?”
Tuyên Tông còn muốn nói thêm gì nữa, thái hậu đã lên tiếng: “Sưu cung!”
Thi hành mệnh lệnh chính là người ở bên cạnh thái hậu, cho nên hai phe đều không có dị nghị. Trên mặt Tôn Triêu Xu mang theo ý cười, nàng ta căn bản không thèm để ý sưu cung, tất cả vật chứng cũng đã bị nàng ta tiêu hủy, các nàng coi như đem Vạn An cung lật ngược lại cũng sẽ không tìm đến bất luận đồ vật gì.
Thế nhưng một giây sau, nụ cười dịu dàng, mềm mại trên mặt nàng ta liền cứng lại rồi.
“Hồi thái hậu, tìm được rồi!” Cung nữ bên người thái hậu nâng một hộp gấm, sau khi giao cho thái y nghiệm chứng, chính là liên hương đậu khấu tương đồng với món ăn bị hạ độc tố.
“Không phải ta!” Tôn quý phi gào to: “Không thể, làm sao sẽ ở trong cung ta, rõ ràng đã ném đi rồi!”
Tiếng nói vừa dứt, Tôn thị nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Tuyên Tông, khuôn mặt lặng lẽ của thái hậu, cùng với con mắt mang ý cười của Hồ Thiện Tường, nàng ta mới kinh ngạc phát hiện chính mình nói cái gì, miệng cứ đóng mở, muốn nói điều gì, lại bị ánh mắt càng dày đặc ý cười của Lang Hoa nhìn ra kinh hãi không thôi, đầu óc hết sạch, sắc mặt nhất thời liền trắng bệch đi: “Nô tì… Nô tì…” Nàng ta nỗ lực biện bạch cho chính mình, nhưng trong miệng một mực chỉ nói lặp lại hai chữ này.
Thái hậu chậm rãi nói: “Ai gia xem ra, sự tình đã chấm dứt. Truyền chỉ, quý phi Tôn thị hãm hại hoàng hậu, phế làm thứ dân.”
“Mẫu hậu!” Tuyên Tông run sợ nói.
Thân thể Tôn quý phi run rẩy, chỉ cảm thấy như ở trong mùa đông khắc nghiệt bị một chậu nước đá dội từ trên đầu xuống, lạnh đến mức làm cho nàng ta tuyệt vọng, nhưng vẫn là cắn chặt hàm răng.
“Thái hậu đang nói cái gì, nô tì làm sao có khả năng sẽ hãm hại hoàng hậu.”
“Cốc Vũ.” Thái hậu kêu tên cung nữ bên người mình, chỉ nghe một tiếng “A” rít lên, một cung nữ mặc trang phục màu xanh bị hai thái giám xách vào.
Trên người cung nữ toàn là nước, hai tay ôm ngực cuộn mình trên đất, toàn bộ thân thể không ngừng run rẩy, hai hàng hàm răng bởi vì run rẩy mà cứ va vào nhau, phát ra âm thanh “bộp bộp bộp”. Cái thời tiết này, khí trời còn rất lạnh, lấy nước múc từ trong giếng đội từ đầu xuống, có thể làm người lạnh xuyên tim!
Tiếp theo cung nữ Cốc Vũ của thái hậu chỉ vào cung nữ đó nói: “Cung nữ này tên là Dung Thường, hầu hạ Tôn quý phi, bình thường quý phi có chuyện bí ẩn gì đều là ả ta đi xử lý, trực tiếp bàn giao cho ả ta, là Tôn quý phi sai ả ta đem bã đậu có độc đặt ở trong thức ăn, vu hại hoàng hậu nương nương.”
Tôn Triêu Xu gào lên: “Nói bậy, bổn cung căn bản chưa có từng làm!”
Xuân Phân đạp Dung Thường một cước, thân thể Dung Thường còn đang run rẩy, khóc đầy nước mũi nước mắt: “Nương nương, nô tỳ xin lỗi ngài, thế nhưng nô tỳ không dám không nói a.”
“Tiểu tiện nhân, cùi chỏ quay ra bên ngoài, lại vu khống bổn cung như vậy! Nhất định là trước đó vài ngày lười biếng bị bổn cung phạt, ngươi ghi hận trong lòng, cùng người thông đồng để hãm hại bổn cung!” Trong mắt Tôn quý phi đầy lửa giận, mạnh mẽ vu oan Dung Thường một bài.
Thái hậu hít sâu một hơi, dùng sức vỗ một chưởng ở trên bàn: “Hoàng đế, nhân chứng vật chứng đều có, ai gia biết ngươi cũng không phải là hôn quân bị nữ sắc mê hoặc, chuyện này đến cùng xảy ra chuyện gì, trong lòng ngươi cũng biết mấy phần là thật.”
Tuyên Tông đóng nhắm mắt, nửa ngày, ngữ khí cụt hứng: “Mẫu hậu, Triêu Xu tuy rằng có lỗi, nhưng tội không nặng, mẫu hậu muốn đem nàng ấy phế làm thứ dân, xử phạt này thực sự là quá mức nghiêm trọng.”
Hắn tuy rằng đang giúp Tôn Triêu Xu biện giải, nhưng Tôn Triêu Xu biết hắn đã tin chuyện nàng ta hại hoàng hậu, trong lúc nhất thời, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, thân thể Tôn Triêu Xu mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Thái hậu cứng rắn nói: “Hãm hại hoàng hậu, coi như xử tử cả nhà cũng coi như là nhẹ.”
“Mẫu hậu, nể tình Triêu Xu ở bên người trẫm hầu hạ lâu như vậy, tạm tha thứ nàng ấy đi. Nàng ấy đến cùng là mẹ đẻ của Đại hoàng tử, nàng ấy nếu như có chuyện gì xảy ra, thân phận của Đại hoàng tử cũng sẽ bị người lên án.”
Vẻ mặt thái hậu bất biến, mi tâm không dấu vết nhíu nhíu, hoàng đế đúng là nhắc nhở bà, hiện nay, trên danh nghĩa Tôn thị là mẹ đẻ của Đại hoàng tử, hoàng đế cũng không có đứa con trai khác nữa, bây giờ Đại hoàng tử đã là hoàng thái tử nội định, Tôn thị nếu như bị phế, thân phận của Đại hoàng tử cũng dễ dàng bị chê trách, trong nháy mắt thái hậu đã nghĩ ra đối sách, thế nhưng là hỏi Lang Hoa, nói: “Hoàng hậu, con thấy thế nào?”
Lang Hoa cũng sẽ không dễ dàng buông tha Tôn thị, nhưng nhìn vẻ mặt của thái hậu cùng hoàng đế, hai người hiển nhiên là nên vì Chu Kỳ Trấn mà bảo vệ Tôn thị. Nàng dịu dàng cười: “Xem ở trên mặt mũi Đại hoàng tử, liền đem quý phi hàng vị mỹ nhân đi, thế nhưng quý phi vu hại nô tì, nô tì không muốn gặp lại nàng ta.”
Thái hậu gật đầu, đối với ý tứ của Lang Hoa cũng tỏ ra là đã hiểu, lần này nàng một bên chịu thiệt, nếu không phải kiểm chứng đúng lúc, hậu vị của nàng cũng suýt nữa khó giữ được.
“Tôn mỹ nhân cấm túc một năm, đem Đại hoàng tử giao cho hoàng hậu nuôi nấng.” Thái hậu bình tĩnh nhìn Tôn thị – đang đầy tuyệt vọng – một cái, lời nói trực tiếp lại giội một lớp nước lạnh cho nàng ta.
“Thái hậu, nô tì sai rồi, cầu thái hậu đừng để cho mẹ con chúng ta chia lìa…” Phân vị đột ngột hạ xuống làm mỹ nhân, Tôn Triêu Xu ngã quỵ ở mặt đất, lên tiếng bi thiết.
Hoàng thượng đã sớm nói với nàng ta, hắn cùng thái hậu cũng đã quyết định muốn phong Đại hoàng tử làm hoàng thái tử, nàng ta không còn vị trí quý phi cũng không sao, chỉ cần có Chu Kỳ Trấn ở, nàng ta coi như không được phong hoàng hậu, tương lai cũng hoàng thái hậu, nàng ta làm sao có thể để Hồ Thiện Tường đem Chu Kỳ Trấn cướp đi đây!
Lang Hoa cũng sững sờ, nàng nhận nhiệm vụ của nguyên chủ, nguyên chủ muốn gia tộc trăm năm hưng thịnh, phương pháp đơn giản nhất chính là nâng đỡ một hoàng đế thượng vị, có điều chuyện nuôi nấng Chu Kỳ Trấn Lang Hoa chưa hề nghĩ tới, Chu Kỳ Trấn là nhi tử của Tôn thị, mà đã bắt đầu nhớ mọi việc, dưỡng nó rất có thể vất vả mà không có kết quả tốt.
Vẻ mặt Tuyên Tông âm u, không lại tỏ thái độ, thái hậu trầm giọng hạ lệnh: “Sau này Đại hoàng tử chính là con trai ruột của hoàng hậu, không liên quan tới Tôn mỹ nhân.”
“Thái hậu!” Tôn Triêu Xu thê thảm kêu rên một tiếng, hai mắt đảo một cái, hôn mê bất tỉnh.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
53 chương
39 chương
115 chương
105 chương
50 chương